Công Tước



Cung Cửu Dương câm nín, không biết nói sao.

Công tước đại nhân bên này đã đút canh gà cho Cải Trắng Nhỏ ăn xong, 3chuẩn bị nhân lúc cô bé còn ăn mà chen vào một câu: “Xem ra không uổng công chuyển này chúng ta đến đây. Anh Cung là trư2ởng bối, tâm ý dành cho con cháu thật đáng quý. Thật là khó lòng mà từ chối ý tốt của bậc trưởng bối, thân là ba của Cải5 Trắng Nhỏ, tôi xin thay mặt Cải Trắng Nhỏ cảm ơn anh Cung.”

Cung Cửu Dương cảm thấy tức chết, hắn ta đã nói gì 4đâu? Hắn ta đồng ý mua cho quả cầu thịt kia bảo hiểm hay tiền quỹ gì đó khi nào chứ? Bên này Cung Ngũ đã vỗ tay: “Chú Út0, quả nhiên là người một nhà, cháu xin thay mặt Cải Trắng Nhỏ cảm ơn chú.”

Nói xong, Cung Ngũ hào hứng phấn khởi tiếp tục ăn, Cung Cửu Dương trầm ngâm, rồi nói: “Haiz, chuyện nhỏ thôi, quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ mà, không thể qua loa. Haha, Cải Trắng Nhỏ, sau này cháu phải hiểu kính với ông đấy.”

Cung Ngũ: “Nếu Mặt Trăng bị cảm, nó sẽ bị cúm gà, yên tâm đi, thông thường sẽ không có chuyện gì đâu.” Cung Ngũ vội vàng dẫn Bộ Tiểu Bát vào nhà rửa tay, Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy tay của hai người, chán ghét nói: “Hai đứa đã làm gì thế? Lại đi bắt gà của hai đứa đúng không? Đợi hôm nào mẹ bắt nó đi hầm cho xem.”

“Mẹ, mẹ đừng đem Mặt Trăng đi hầm mà!” Bộ Tiểu Bát sốt ruột, “Mặt Trăng rất đáng yêu! Đừng ăn Mặt Trăng!” Cung Ngũ vội vàng đi rửa tay, rửa xong thì kéo Bộ Tiểu Bát vào rửa, nói: “Tiểu Bát này, em đừng căng thẳng, chúng ta phải đồng tâm hợp lực bảo vệ Mặt Trăng.”


Ngẩn Ngơ đã bị ăn rồi, Mặt Trăng không thể bị ăn nữa đâu. Dù sao nhà Cung Cửu Dương cũng không còn nhiều gà, muốn bắt hai con về không dễ dàng gì. Bộ Sinh đưa Bộ Tiểu Bát đi học, Nhạc Mỹ Giảo đưa Bộ Tiểu Cửu cùng đi làm, Cung Ngũ cuối cùng cũng được ở nhà một mình. Cô thu dọn đồ đạc, lấy điện thoại ra tìm số của Tần Tiểu Ngư gọi cho cô ta.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói sang sảng của Tần Tiểu Ngư vang lên: “Alo? Tiểu Ngũ à? Sáng sớm đã gọi tớ, có việc gì thế?” Cung Ngũ nói: “À thì bao cao su cậu cho tớ lần trước...”

Tần Tiểu Ngư lập tức sốt sắng: “Không phải cậu có thai rồi chứ? Chết tiệt! Cậu tìm tớ đòi bồi thường à? Cậu muốn đòi tiền phá thai ư? Tiểu Ngũ này, hai chúng ta là bạn học đấy. Tuy tớ không lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng chúng ta vẫn là bạn học mà. Tớ đã cho cậu dùng miễn phí, đổ miễn phí thì cậu còn muốn gì nữa? Hơn nữa, bây giờ tớ thật sự không có tiền, tớ sắp nghèo rớt mồng tơi rồi đây...”

Cung Ngũ đắc ý nói: “Con đòi quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ đấy. Mẹ, bảo hiểm của Cải Trắng Nhỏ mẹ không cần mua nữa, chú Út sẽ mua cho Cải Trắng Nhỏ. Sau này mẹ không thể nói là con chỉ biết ăn mà không biết làm gì. Lần này con đã kiếm được một món hời lớn rồi đấy.”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận: “Kiểu của con có khác gì với kiểu há miệng đi lừa thiên hạ? Cho con đi học lâu như vậy, tất cả đều để chó tha hết rồi à? Chẳng ra làm sao.”

Cung Ngũ trợn mắt, nhanh chóng chạy về phòng trốn. Bên ngoài mưa đã tạnh, Cung Ngũ đứng bên cạnh giường, bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên liên lạc với Tẩn Tiểu Ngư thế nào. Cô ra sức suy nghĩ, hi vọng có thể nhớ ra một chút ký ức có liên quan đến Tần Tiểu Ngư. Nhưng càng suy nghĩ càng không ra, Cung Ngũ chép miệng, quyết định đi tắm, đi ngủ một giấc dậy rồi tính. Nửa đêm trời lại đổ mưa, nhưng sau khi trời sáng thì mưa đã tạnh hơn, không có chỗ nào đọng nước, mặt đất đều đã khô ráo.

Buổi sáng, Bộ Tiểu Bát hì hục gõ cửa phòng Cung Ngũ, nói chuồng gà của Mặt Trăng đã bị nước tràn vào. Cung Ngũ vội vàng chạy đi xem cùng cậu. Thấy trong chuồng ngập nước, Cung Ngũ bảo Bộ Tiểu Bát cầm lấy cánh của Mặt Trăng, cô lấy chổi quét nước ra ngoài, lại nhắm mắt nhắm mũi gom đống rơm rạ bẩn trải ra phơi nắng, rồi nói: “Tiểu Bát để Mặt Trăng vào trong chờ đi, một lát rơm khô rồi sẽ lót vào lại trong ô của nó.”


Bộ Tiểu Bát tỏ vẻ đau lòng: “Chị, Mặt Trăng có bị cảm không?”

Bằng không nhiều năm sau nhớ lại hắn ta sẽ ói ba lít máu mất. Ăn một bữa cơm, trong lòng ai cũng có tâm tư riêng, người vui vẻ nhất chính là Bộ Tiểu Cửu và Cải Trắng Nhỏ, ăn rất nhiệt tình. Ăn tối xong, trước khi ra về Cung Ngũ còn nhắc nhở Cung Cửu Dương: “Chú Út, ngày mai cháu sẽ gửi tài khoản ngân hàng của cháu cho chú Út.” Cung Cửu Dương cắn răng nói: “Ừ, không thành vấn đề, lời của cháu gái chú có thể quên được sao? Bảo đảm không thể quên.” Đợi nhóm người của Cung Ngũ lên sẽ ra về, Cung Cửu Dương vịn tường đi về phòng, tức chết.

Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo dẫn theo Cải Trắng Nhỏ, đưa Cung Ngũ và Bộ Tiểu Cửu về biệt thự nhà họ Bộ trước, sau đó bọn họ lại đưa Cải Trắng Nhỏ cùng về nhà. Trước khi đi, Yến Đại Bảo chồm ra khỏi xe hét lên: “Tiểu Ngũ, ngày mai cậu không được đi lung tung, ngày mai tớ sẽ đưa Cải Trắng Nhỏ đến thăm cậu!”

Cung Ngũ vẫy tay chào rồi dắt tay Bộ Tiểu cửu đi vào nhà. Nhìn thấy Cung Ngũ trở về, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng đi đến bể Bộ Tiểu Cửu lên: “Sao về nhà muộn thế? Một mình con trông được Tiểu Cửu à? Hôm nay đã thay tã cho nó chưa?”

Cung Ngũ: “Tiểu Cửu ở bên cạnh con, chưa từng mang theo tã, nếu muốn đi tiểu đi ị sẽ chủ động nói với con.”

“Nó biết nói à?” Nhạc Mỹ Giảo bế Bộ Tiểu Cửu, vẻ mặt kinh ngạc. Con trai ngoan của bà có phải bị Tiểu Ngũ dạy thành đứa trẻ hoang dã rồi không? Cung Ngũ xua tay: “Nó biết bi bô mà, không thì kéo tay con, chạy vòng quanh trước mặt con. Được rồi, con trẻ con trai cho mẹ này, hôm nay mệt chết đi được, con phải đi nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục chiến đấu.” Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Con đến chỗ Cung Cửu Dương thì có gì mà mệt?”.

“Mẹ, mẹ đừng đem Mặt Trăng đi hầm mà!” Bộ Tiểu Bát sốt ruột, “Mặt Trăng rất đáng yêu! Đừng ăn Mặt Trăng!” Cung Ngũ vội vàng đi rửa tay, rửa xong thì kéo Bộ Tiểu Bát vào rửa, nói: “Tiểu Bát này, em đừng căng thẳng, chúng ta phải đồng tâm hợp lực bảo vệ Mặt Trăng.”


Ngẩn Ngơ đã bị ăn rồi, Mặt Trăng không thể bị ăn nữa đâu. Dù sao nhà Cung Cửu Dương cũng không còn nhiều gà, muốn bắt hai con về không dễ dàng gì. Bộ Sinh đưa Bộ Tiểu Bát đi học, Nhạc Mỹ Giảo đưa Bộ Tiểu Cửu cùng đi làm, Cung Ngũ cuối cùng cũng được ở nhà một mình. Cô thu dọn đồ đạc, lấy điện thoại ra tìm số của Tần Tiểu Ngư gọi cho cô ta.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, giọng nói sang sảng của Tần Tiểu Ngư vang lên: “Alo? Tiểu Ngũ à? Sáng sớm đã gọi tớ, có việc gì thế?” Cung Ngũ nói: “À thì bao cao su cậu cho tớ lần trước...”

Tần Tiểu Ngư lập tức sốt sắng: “Không phải cậu có thai rồi chứ? Chết tiệt! Cậu tìm tớ đòi bồi thường à? Cậu muốn đòi tiền phá thai ư? Tiểu Ngũ này, hai chúng ta là bạn học đấy. Tuy tớ không lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng chúng ta vẫn là bạn học mà. Tớ đã cho cậu dùng miễn phí, đổ miễn phí thì cậu còn muốn gì nữa? Hơn nữa, bây giờ tớ thật sự không có tiền, tớ sắp nghèo rớt mồng tơi rồi đây...”

Cung Ngũ trợn mắt: “Tần Tiểu Ngư này, đầu cậu bị cửa kẹp à? Tớ còn chưa nói gì mà. Tớ chỉ muốn nói với cậu là bao cao su lần trước cậu cho tớ, tớ đã đem cho An Hổ Phách và bạn trai cậu ấy rồi, cậu căng thẳng cái gì chứ? Hay là đồ cậu bạn thật sự là hàng giả kém chất lượng, nên người ta đã tìm cậu đòi tiền nhiều lần rồi?” Tần Tiểu Ngư vừa nghe Cung Ngũ nói không phải đòi tiền bồi thường thì liền thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không bị nhiều lần, chỉ là một vài người mặt dày tìm tớ đòi tiền thôi. Bây giờ tớ chai mặt rồi, tớ cũng hết cách! Cậu nói xem có loại bao cao su nào tỉ lệ 100% an toàn chứ? Bác sĩ nói không chắc là tuyệt đối an toàn, nhà sản xuất cũng chưa từng đảm bảo như vậy. Kết quả thì sao? Làm cứ như tớ nhét em bé vào trong bụng bạn gái anh ta vậy.”

Tần Tiểu Ngư bĩu môi, hít hít mũi, vẻ mặt chán ghét. Một hồi sau cô ta nói: “Tớ không nói với cậu nữa, giờ tớ phải đi giao hàng đây...” Cung Ngũ hỏi: “Trưa nay cậu rảnh không? Tớ mời cậu ăn trưa.” Tần Tiểu Ngư kinh ngạc: “Cậu mời tớ ăn à? Tiểu Ngũ, cậu bị ai trộm điện thoại à? Tại sao cậu lại mời tớ ăn? Cậu có mục đích gì? Cậu muốn làm gì?”

Cung Ngũ: “Tớ trông giống loại người không có chuyện gì thì không liên lạc với cậu à?”

Tần Tiểu Ngư: “Đúng vậy!”

Cung Ngũ chán nản, vội vàng chuyển đề tài: “Haiza, Tần Tiểu Ngư, cậu vẫn là sinh viên đại học à? Tớ gọi điện thoại cho cậu mà cậu còn cảm thấy tớ lừa cậu, chuyện có gì to tát đâu. Thật ra tớ muốn cậu dẫn tớ đi thăm A Phiêu và Thúy Thúy.” Vừa nghe tên hai con gà, Tần Tiểu Ngư liền rít lên một tiếng: “A Phiêu của tớ! Thúy Thúy của tớ! Cậu làm gì chúng nó rồi?” Cung Ngũ: “Còn cả Mặt Trăng và Ngẩn Ngơ, nhưng tớ rất tiếc phải báo với cậu rằng Ngẩn Ngơ đã bị ăn rồi.” “Ngẩn Ngơ của tớ!” Tần Tiểu Ngư thật sự khóc thành tiếng, đau lòng muốn chết: “Ngẩn Ngơ của tớ! Lúc còn bé nó sắp chết rồi, khó khăn lắm tớ mới cứu sống được nó, đến khi lớn lên thì hơi ngốc một chút, vậy mà... các người... hu hu hu hu...”


Cung Ngũ dịu giọng nói: “Tần Tiểu Ngư này, Ngẩn Ngơ đúng là hơi ngốc thật. Mẹ tớ nói nó không có nhiều thịt, đi đường hay va vào tường thì không nói, đã vậy còn không được đẹp, nên sau cùng quyết định ăn nó luôn.” “Hu hu hu..” Tần Tiểu Ngư khóc ngấc, thút thít hỏi: “Thịt của Ngẩn Ngơ có ngon không?”

“Ngon!” Cung Ngũ vội vàng nói: “Ngẩn Ngơ gầy, nhưng thịt rất ngon, thật đấy.” Tần Tiểu Ngư khóc thút thít, “Tiểu Ngũ, cậu nói xem, sao cậu lại nhẫn tâm ăn Ngẩn Ngơ của tớ vậy, tốt xấu gì cũng phải để lại cho tớ một cái đùi gà chứ! Hu hu hu hu..” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Vậy lần sau khi ăn Mặt Trăng, tớ sẽ để lại cho cậu một cái đùi được không?”

Tần Tiểu Ngư lau nước mắt: “Tuyệt đối không được ăn Mặt Trăng! Tớ đưa tiền cho Tiểu Bát mua lại nó có được không?”

“Tiểu Bát không bán đâu.” Cung Ngũ nói, mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức trước mặt, tính xem đã nói chuyện bao lâu, sau cùng bắt lấy trọng điểm, vội vàng nói: “Tần Tiểu Ngư, thế này, vì tớ đã ăn Ngẩn Ngơ mà không chừa cho cậu, nên tớ quyết định sẽ mới cậu đi ăn trưa, xem như chuộc lỗi, cậu cảm thấy thế nào?” Tần Tiểu Ngư bán tín bán nghi: “Cậu mời tớ đi ăn thật à? Có lừa tớ không đấy?”

“Tớ lừa cậu làm gì?” Cung Ngũ nói: “Tớ là loại người đó à?”

Tần Tiểu Ngư sau cùng cũng đồng ý: “Cậu nói đấy, ai nói dối là cún con!”

Cung Ngũ: “Ừ, nói dối là cún con, tớ bảo đảm sẽ không lừa cậu. Yên tâm đi.”

Hẹn xong thời gian và địa điểm, Cung Ngũ vội vàng chuẩn bị mọi thứ, đứng trước gương đội tóc giả, xách một chiếc túi nhỏ, tung tăng xuất phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui