Công tước đại nhân ngồi đó, không quay đầu lại. Anh không thể chấp nhận cách xưng hô quá khách sáo, quá xa cách như vậy. Cung Ngũ lại gọi: “Anh Phí3 này, tôi lại muốn hỏi một câu nữa. Anh nói là giấy đăng ký kết hôn ở Gaddles có phải là thật không?”
Lúc này Công tước đại nhân mới chầm 2chậm quay sang nhìn cô, sau đó anh đáp: “Giấy đăng ký kết hôn? Là thật đó, đó là Tiểu Ngũ đích thân làm.” Cung Ngũ ngạc nhiên, “Giấy đăng ký kết h5ôn là do tôi làm?” Công tước đại nhân gật đầu, trả lời: “Lúc đó anh bị bệnh, đang hôn mê bất tỉnh. Không biết Tiểu Ngũ đã nói gì với Quốc vương bệ4 hạ tiền nhiệm, đến khi anh tỉnh lại, Tiểu Ngũ đã cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đứng trước mặt anh, nói với anh đó là giấy đăng ký kết hôn của hai c0húng ta.”
Cung Ngũ đặt tay lên ngực, không thể nào, không có lý đó được, cô không thể nào làm ra chuyện như vậy mới đúng chứ! Chẳng phải đã nói rồi sao, tất cả phụ nữ đều hy vọng hôn lễ của mình hoàn hảo không có khuyết điểm gì, ảnh cưới cũng phải đẹp không tì vết, cô làm thể là thế nào chứ? Dùng một bức ảnh photoshop hay sao? Cô lại hỏi: “Vậy bức ảnh đó lấy ở đâu ra?”
Công tước đại nhân bất đắc dĩ. Anh thực sự không biết phải nói gì. Anh thực sự không biết, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy dáng vẻ lén la lén lút của cô bạn gái nhỏ của anh giống như chú chuột đang ăn trộm phô mai, đưa giấy đăng ký kết hôn ra cho anh xem, nói họ đã là vợ chồng hợp pháp. Phản ứng của anh khi nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn đó y như ngày hôm đó khi Cung Ngũ nhìn thấy nó.
Cung Ngũ sửng sốt, “Là sao? Mặt Trăng của Tiểu Bát là ở đâu ra?” Yến Đại Bảo phồng má lên nói: “Chính là... mấy con gà chú Út cậu cho Tiểu Bát và tớ ấy. À, cậu không nhớ được nữa rồi nhỉ?” Vẻ mặt Yến Đại Bảo như thể bừng tỉnh, lập tức kéo Cung Ngũ đứng dậy, “Nào, tớ cho cậu xem A Phiêu và Thúy Thúy của tớ!” Sau đó, Cung Ngũ giật giật khóe miệng nhìn thấy một chỗ ở phía sau biệt thự Yến Thị có một chuồng gà xa hoa. Hai con gà đang diễu võ dương oai, dáng vẻ kiêu ngạo như thể mình là khổng tước, chỉ có điều con gà trống đã bị nhổ trụi lông đuổi.
Trong hai con gà thì A Phiêu là gà trống, còn Thúy Thúy là gà mái. Mới đầu cô sợ Bộ Tiểu Bát bất ổn tâm lý, cô còn lừa gạt cậu bé nói Thúy Thúy cũng là gà trống. Cung Ngũ sửng sốt, gà à... cô hỏi Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo cậu vừa nói hai con gà này ở đầu ra ấy nhỉ? Ở nhà... chú Út tớ à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng rồi, chính là cái chú Út tên Cửu Dương ấy. Nhà chú ấy có rất nhiều gà, chú ấy cho tớ và Tiểu Bát. Thúy Thúy đẻ trứng đó, sáng nào cũng đẻ một quả!” Cô nhe răng cười: “Nếu cậu đến đây ở, tớ sẽ cho cậu ăn quả trứng đó.” Cung Ngũ híp mắt, “Bây giờ cậu vẫn ăn trứng của nó à?” Yển Đại Bảo không thèm ngẩng đầu lên nói: “Lúc trước vẫn là tớ ăn, sau đó Cải Trắng Nhỏ đến thì trứng đó dành cho con bé.” Cung Ngũ bỗng nhiên cảm thấy hình như Cải Trắng Nhỏ ở đây cũng rất tốt, không đến mức như cô lo lắng.
“Mặt Trăng của Tiểu Bát còn đẻ trứng không?” Yến Đại Bảo hỏi. Cung Ngũ mờ mịt, “Tớ đâu có biết, tớ không hỏi. Tớ chỉ phát hiện có đôi khi Tiểu Bát hay chạy ra sau nhà, thỉnh thoảng còn cầm theo một nắm gạo, thì ra là cho gà ăn!” Yến Đại Bảo gật đầu: “Chắc chắn rồi. À này Tiểu Ngũ, cậu có thấy Ngẩn Ngơ ngon không?”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Ngẩn Ngơ... là gà à?”. Yến Đại Bảo gật đầu: “Một con gà hơi bị ngẩn ngơ. Cậu sinh Cải Trắng Nhỏ xong, cô đã cho người giết Ngẩn Ngơ hầm canh cho cậu ăn. Cô nói Ngẩn Ngơ xấu xí, chỉ biết ăn mà không lớn, còn mắt kém, toàn đâm vào tường, hình như trí tuệ cũng có vấn đề, không có lông, còn không biết đẻ trứng, lãng phí đồ ăn, cho nên đã hầm Ngẩn Ngơ mất rồi.”
Tờ giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng nhưng lại bị làm bằng một bức ảnh ăn trộm.
“Ảnh đăng ký kết hôn hình như do Tiểu Ngũ tự cắt từ bức ảnh chụp chung nào đó, sau đó xóa phông đi rồi in lại.” Công tước đại nhân muốn tổ chức hôn lễ lần thứ hai với Cung Ngũ chính là muốn làm đăng ký kết hôn mới, ảnh cũng đã chụp xong xuôi. Nhưng tên Quốc vương lại to gan bằng trời, giở trò nham hiểm vào buổi tối hôm đó, kế hoạch đã định sẵn lại phải gác sang một bên.
Vậy là tờ giấy đăng ký kết hôn đó trở thành bằng chứng duy nhất của anh. Cung Ngũ chép miệng, rồi hỏi như muốn xác nhận: “Có thật là tôi làm không? Anh đừng có lợi dụng tôi đang mất trí nhớ đấy!”
Công tước đại nhân cười: “Thật chứ, tại sao anh lại phải nói dối như vậy chứ? Chẳng có nghĩa lý gì cả đúng không nào?” Cung Ngũ chán nản ngửa đầu lên nhìn trời, gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Bên kia Cải Trắng Nhỏ không biết thế nào đã lăn ra đất, đang cố gắng đạp chân tay muốn đứng lên, nhưng chỉ duỗi chân ra chứ không tài nào bò dậy nổi.
Cải Trắng Nhỏ mập mạp đã bắt đầu sốt ruột, bắt đầu gọi “ba ba”, “pa...pa...”. Công tước đại nhân lập tức đến kéo nó dậy, nó liền bò về phía trái bóng trên bàn. Cung Ngũ bỗng ghen tị đến mức đau lòng, “Tại sao Cải Trắng Nhỏ chỉ gọi ba mà không gọi mẹ?”
Cô trợn mắt, chẳng lẽ thời gian cô ở bên con còn ít hay sao? Chẳng phải trước đây là một mình cô chăm sóc Cải Trắng Nhỏ hay sao? Tại sao Cải Trắng Nhỏ không gọi mẹ?
Công tước đại nhân nói: “Có lẽ là... con gái biết kéo con dậy là việc làm cần thể lực, cho nên ba sẽ khỏe hơn.”
Cung Ngũ ói máu, lặng lẽ quay đầu sang một bên không nói gì. Buổi trưa Yến Đại Bảo trở về, hưng phấn vào nhà, “Tiểu Ngũ! Cải Trắng Nhỏ đâu rồi? Cho tớ thơm cái nào!”
Cung Ngũ vội nói: “Cải Trắng Nhỏ vừa mới ngủ, cậu trật tự đi, nếu làm con bé thức giấc nó sẽ khóc ghê lắm đấy.” Yến Đại Bảo vội vàng đưa tay lên che miệng. Cô ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, vui vẻ nói chuyện: “Tiểu Ngũ, hay là cậu dọn đến nhà tớ ở luôn đi được không? Như vậy chúng ta vừa có Cải Trắng Nhỏ vừa có Tiểu Ngũ rồi. Tốt quá ấy chứ! Sáng nào tớ cũng cho cậu ăn trứng gà.” Cung Ngũ híp mắt lại, “Trứng gà thì có gì mà hiếm đâu chứ? Nhà tớ cũng có.” Yến Đại Bảo trợn mắt: “Mặt Trăng của Tiểu Bát không có Ngẩn Ngơ mà cũng để được à?”
Trong hai con gà thì A Phiêu là gà trống, còn Thúy Thúy là gà mái. Mới đầu cô sợ Bộ Tiểu Bát bất ổn tâm lý, cô còn lừa gạt cậu bé nói Thúy Thúy cũng là gà trống. Cung Ngũ sửng sốt, gà à... cô hỏi Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo cậu vừa nói hai con gà này ở đầu ra ấy nhỉ? Ở nhà... chú Út tớ à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng rồi, chính là cái chú Út tên Cửu Dương ấy. Nhà chú ấy có rất nhiều gà, chú ấy cho tớ và Tiểu Bát. Thúy Thúy đẻ trứng đó, sáng nào cũng đẻ một quả!” Cô nhe răng cười: “Nếu cậu đến đây ở, tớ sẽ cho cậu ăn quả trứng đó.” Cung Ngũ híp mắt, “Bây giờ cậu vẫn ăn trứng của nó à?” Yển Đại Bảo không thèm ngẩng đầu lên nói: “Lúc trước vẫn là tớ ăn, sau đó Cải Trắng Nhỏ đến thì trứng đó dành cho con bé.” Cung Ngũ bỗng nhiên cảm thấy hình như Cải Trắng Nhỏ ở đây cũng rất tốt, không đến mức như cô lo lắng.
“Mặt Trăng của Tiểu Bát còn đẻ trứng không?” Yến Đại Bảo hỏi. Cung Ngũ mờ mịt, “Tớ đâu có biết, tớ không hỏi. Tớ chỉ phát hiện có đôi khi Tiểu Bát hay chạy ra sau nhà, thỉnh thoảng còn cầm theo một nắm gạo, thì ra là cho gà ăn!” Yến Đại Bảo gật đầu: “Chắc chắn rồi. À này Tiểu Ngũ, cậu có thấy Ngẩn Ngơ ngon không?”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Ngẩn Ngơ... là gà à?”. Yến Đại Bảo gật đầu: “Một con gà hơi bị ngẩn ngơ. Cậu sinh Cải Trắng Nhỏ xong, cô đã cho người giết Ngẩn Ngơ hầm canh cho cậu ăn. Cô nói Ngẩn Ngơ xấu xí, chỉ biết ăn mà không lớn, còn mắt kém, toàn đâm vào tường, hình như trí tuệ cũng có vấn đề, không có lông, còn không biết đẻ trứng, lãng phí đồ ăn, cho nên đã hầm Ngẩn Ngơ mất rồi.”
Cung Ngũ im lặng một lúc mới nói: “Không dưng cậu đừng có đặt tên cho gà, đặt cái tên này xong không ăn nổi được nữa.” Yến Đại Bảo phồng má lên, “Đó là tên gốc của mấy con gà đó, có phải là tớ đặt đâu. Là chú Út cậu đặt đấy chứ.” Cung Ngũ ngạc nhiên: “Chú Út đó của tớ có vẻ thú vị đấy nhỉ, còn đặt tên cho cả gà. Xem ra là có tình cảm sâu sắc với gà rồi!”
Yến Đại Bảo cười ngất, “Chứ còn gì nữa. Đó là do chú ấy muốn ăn gà nhà nuôi nên ép Tần Tiểu Ngư nuôi đấy, có khi mấy cái tên đó là do Tần Tiểu Ngư đặt cũng nên. Trước đây tớ nghe Tần Tiểu Ngư nói, cậu ấy còn có một quyển sách ghi tên gà, màu gì lông gì tên gì đều được ghi lại hết.” Cung Ngũ cạn lời liếc nhìn cô, “Tần Tiểu Ngư giỏi đấy nhỉ?”.
Yến Đại Bảo ngồi xổm dưới đất, giơ tay ra bắt A Phiếu. A Phiêu vốn đang vênh váo tự đắc, vừa nhìn thấy Yến Đại Bảo ngồi xuống đã sợ hãi chạy khắp lồng. Yến Đại Bảo nóng nảy mở cửa đi vào bắt A Phiêu ra, sau đó Cung Ngũ nhìn thấy cô ngồi xổm dưới đất ấn chặt A Phiêu, nhố từng sợi lông của nó.
“Yến Đại Bảo cậu đang làm gì thế?” Cung Ngũ tò mò. Yển Đại Bảo nói: “Nhổ lông, làm quả cầu.” Cung Ngũ giật giật khóe mắt: “Lông nó sắp trụi luôn rồi, cậu đừng có nói với tớ đều là do cậu nhổ lông nó đấy nhé? Cậu làm được bao nhiêu quả cầu rồi hả?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ nói: “Chưa được quả nào cả, tớ làm không được, tớ phải luyện tập.” Cung Ngũ mím môi, “Yến Đại Bảo à, vậy cậu cũng không thể chỉ nhổ lông nó được chứ, một chú gà trống đang yên đang lành giờ thành trụi lông, có xấu không cơ chứ?”
Yến Đại Bảo nhìn A Phiêu trụi lông, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tớ đã rất kiềm chế không nhổ lông nó rồi.”
“Tớ giúp cậu làm quả cầu, cậu đừng nhổ lông nó nữa, đáng thương lắm.” Cung Ngũ chép miệng nói: “Nhưng mà, gà nuôi béo thế này... chắc là ngon lắm đấy.” Yến Đại Bảo nghe Cung Ngũ nói vậy liền vội vàng đặt A Phiêu vào trong chuồng gà, “Tiểu Ngũ cậu đừng có ăn thịt A Phiêu của tớ, có nó thì Thúy Thúy mới đẻ trứng được.”
“Vậy tại sao cậu không để gà ấp trứng thành gà con?” Cung Ngũ hỏi.
Yến Đại Bảo nghe vậy liền chớp mắt nói: “Tớ... tớ cũng không biết nữa!” Cung Ngũ híp mắt lại: “Cậu có để trứng gà ở lại ổ cho Thúy Thúy ấp gà con không?” “Gà đẻ trứng xong tớ mang đi ăn luôn.” Yến Đại Bảo nói.
Cung Ngũ nên đi đi thì hơn, không thể nói chuyện được nữa rồi.
Yến Đại Bảo gãi đầu, cầm lông gà đi về cùng Cung Ngũ. Sau đó, Cung Ngũ làm cho cô ấy một quả cầu, đồng thời cứu vớt cuộc đời bị nhổ trụi lông của A Phiêu. Từ khi Cải Trắng Nhỏ được đón sang nhà Yến Đại Bảo, trong nhà ngày nào cũng rộn vang tiếng cười, chớp mắt đã hai tháng trôi qua. Chỉ cần trời đẹp thì Cung Ngũ đều sẽ sang bên đó thăm Cải Trắng Nhỏ, nếu trời mưa cô mới không sang.
Hai hôm nay trời âm u, Cung Ngũ nhìn trời, rất lo lắng ngày mai trời sẽ mưa. Kết quả đêm hôm đó trời đã đổ mưa, Cung Ngũ thấy vô cùng buồn phiền, vậy là cô không thể đi thăm Cải Trắng Nhỏ được rồi.