Cung Ngũ thấy người đã đi, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, “Đã đi rồi, chưa thấy ai tồi tệ như vậy!” Nhạc Mỹ Giảo ngồi bên cạ3nh Cung Ngũ, bế Cải Trắng Nhỏ nói một cách không nhiệt tình cũng không lạnh lùng: “Tệ thì cũng do tự con chọn, những gì ngườ2i khác nói đều là giả, con cảm thấy cậu ta tốt là tốt, con cảm thấy cậu ta thì chính là tệ.”
Bộ Sinh vốn định nói ch5uyện nhưng lặng lẽ nuốt xuống.
Nhạc Mỹ Giảo bảo cô giúp việc bể Cải Trắng Nhỏ vào phòng ngủ, Cung Ngũ chạy đến trước4 gương soi, lập tức buồn bã suýt chút bỏ cả bữa tối.
Tóc của cô khi nào mới dài ra được đây!
Nhưng nghĩ đến 0chuyện mọi người cũng cạo đầu như vậy, dường như không có gì đáng buồn cho lắm. Cô sờ đầu mình, nhe răng mỉm cười. Người vui nhất trong nhà chính là Bộ Tiểu Bát. Cậu bé đã học lớp lá, sắp vào lớp một rồi, chuyện gì cậu nhóc cũng hiểu. Còn Bộ Tiểu Cửu còn nhỏ, vẫn còn ngốc nghếch, vẫn chưa biết gì.
Chị gái trở về, em gái cũng trở về, sau này Tiểu Bát cậu có thể chơi với em gái mỗi ngày.
Tuy Bộ Tiểu Bát cũng thích em trai, nhưng cậu thích em gái hơn, cảm thấy vẫn là em gái đáng yêu hơn, biết nghe lời, không cướp đồ chơi với cậu. Sau này cậu dùng tiền trong ba lô mua thật nhiều quần áo đẹp và búp bê cho em gái, em gái nhất định sẽ rất vui.
Cải Trắng Nhỏ nằm ngủ bên kia, Bộ Tiểu Bát đứng bên cạnh tay chống cằm nhìn nó chằm chằm, trong lòng rất vui vẻ. Cung Ngũ phát hiện thì hỏi cậu: “Tiểu Bát làm gì thế?”
“Nhìn em gái ngủ.” Bộ Tiểu Bát trả lời, nét mặt vui vẻ cứ như vừa nhìn thấy món đồ chơi rất đáng yêu.
Cung Ngũ ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu Bát này, Cải Trắng Nhỏ không phải là đồ chơi của em, có biết không? Cải Trắng Nhỏ là con gái, sau này nếu có ai ức hiếp nó, em phải bảo vệ nó, bản thân em cũng không được bắt nạt nó, có đồ ăn ngon em phải chia cho em gái một ít, có đồ chơi vui cũng phải chơi cùng em gái.” Nhạc Mỹ Giảo đúng lúc đi đến trước cửa, tức sắp chết: “Em gái cái gì? Còn gọi em gái nữa à, nó bảo là em gái, con cũng gọi là em gái à?”
Cung Ngũ trừng mắt: “Con trai mẹ, mẹ còn không sửa được, liên quan gì đến con?”
“Nó là em trai con, con nói không liên quan đến con?” Nhạc Mỹ Giảo thật sự tức chết, lớn hay nhỏ đều không thể bớt lo được.
Bà lườm cô, “Con mau khỏe lại cho mẹ, đến lúc đó xem mẹ đánh gãy chân con thế nào!”
Cung Ngũ: “Mẹ, mẹ nuôi mập rồi lại hành hạ sao? Mẹ nuôi con khỏe như vậy là để đánh gãy chân con à?” Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu, trừng to mắt nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Mẹ, mẹ không thể đánh gãy chân chị được!” Nhạc Mỹ Giảo giơ tay chỉ ra cửa, “Ra ngoài dẫn em trai đi chơi!” Vốn dĩ ban đầu có mỗi một mình nên Bộ Tiểu Bát được xem như bảo bối, nhưng nay lại có thêm em trai và Cải Trắng Nhỏ nên cậu nhóc không còn giống như trẻ nhỏ nữa.
Bộ Tiểu Bát phòng má, sau đó dậm chân một cái, nói: “Tóm lại, mẹ không được đánh gãy chân chị!” Nói xong, cậu giận đùng đùng chạy ra ngoài: “Em trai, anh đến chơi với em đây!” Đợi Bộ Tiểu Bát đi rồi, Cung Ngũ lại mỉm cười vui vẻ. Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng nói: “Mẹ nuôi con tốt như vậy, không phải để con có thai trước khi kết hôn! Mẹ không đánh gãy chân con mẹ sẽ thấy rất có lỗi với bản thân!”
Cung Ngũ lập tức cảm thấy chân mình hơi đau: “Mẹ, con có Cải Trắng Nhỏ rồi, mẹ cũng nói nó là con gái con, nếu mẹ muốn đánh gãy chân con, sau này con làm sao nuôi nó được?”
“Con ngoan ngoãn một chút cho mẹ, bằng không sau này sẽ đánh nhiều hơn đấy!” Cung Ngũ nghiêng người, dựa vào người bà, mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu. Con tin rằng mẹ rất thương con.”
“Dẻo mồm dẻo miệng!” Nhạc Mỹ Giảo càng ngày càng cảm thấy đau mắt.
Nếu không phải con gái mình, mà là con gái nhà người khác, bà sẽ ở sau lưng mắng thầm cô. Cô là đứa con gái duy nhất trong bốn đứa con của bà nhưng lại chẳng nghe lời chút nào. Cung Ngũ quyết định không cãi nhau với bà, bất luận nói gì thì cô cũng nhận là cổ sai. Bất luận nói thế nào cũng là lỗi của ba Cải Trắng Nhỏ, đúng là cầm thú mà! Cô tuyệt đối không để Cải Trắng Nhỏ có một người ba như vậy. Vì vậy, cô tuyệt đối sẽ không quan tâm đến anh.
Còn về quyền nuôi dưỡng Cải Trắng Nhỏ, cô cảm thấy vẫn nên làm rõ chuyện Cải Trắng Nhỏ có phải là con gái của anh hay không. Cô kiên định cảm thấy mắt nhìn người của cô không thể kém như vậy, một người tồi tệ như vậy, lẽ nào cô chỉ nhìn trúng gương mặt của anh? Cô nhìn Cải Trắng Nhỏ, tuy ban đầu cô cảm thấy kỳ lạ, cứ cảm thấy không chấp nhận được, nhưng càng nhìn thì càng cảm thấy đây là con gái mình, nói là từ bụng cô sinh ra cô cũng có thể chấp nhận. Đến tối, lần đầu tiên Cung Ngũ cầm điện thoại của cô lên sau khi phẫu thuật. Cô không thể mở mật mã trên màn hình điện thoại, mở mấy lần đều sai.
Ngoài chuyện đó ra, Cung Ngũ còn thấy rất bất ngờ với điện thoại trên tay mình, cô nỡ chi tiền để mua chiếc điện thoại đắt tiền vậy sao? Nếu cô rao bán điện thoại trên mạng, có phải sẽ rất đáng giá không?
Cô cầm điện thoại, lật qua lật lại xem, nghĩ đến những mật mã mà cô có thể cài nhưng không nghĩ ra được. Sau mấy lần ấn sai mật mã, điện thoại phán đoán là đã bị trộm nên khóa máy.
Cung Ngũ: “...”
Cô nhìn điện thoại, hít thật sâu, nếu đến cả màn hình cũng không mở được, cô muốn bán cũng không bán được! Cung Ngũ thật sự tức chết, sao cô lại có thể ngớ ngẩn đi mua chiếc điện thoại này chứ? Cô lên mạng search hình ảnh nhưng không ra kết quả.
Lẽ nào là hàng nhái? Cô cầm điện thoại, chạy đi hỏi Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, điện thoại này con mua ở đâu thế?”
“Điện thoại này không phải con mua, lúc trước vào ngày sinh nhật con, cậu Phí đã tặng cho con.”
Cung Ngũ mím môi, nhắm mắt lại, không nghĩ nữa, nhất định là hàng nhái. Cô muốn đi trút giận, nhưng nghĩ lại thấy không cần. Nếu là do anh tặng, vậy thì mang đến đưa anh để anh đi tìm người ta sửa lại.
Chỉ dùng một chiếc điện thoại nhái mà muốn lừa gạt tình cảm thiếu nữ thuần khiết non nớt của cô à, không dễ vậy đâu!