Công Tước



Cung Ngũ mím môi, không nói gì thêm. Yến Đại Bảo vuốt tóc của mình, suýt chút bật khóc, sau khi do dự một hồi, cuối cùng nói: “Được rồi!”

Y3ến Đại Bảo đi ra ngoài, nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đang quơ tay múa chân bò qua bên này. Cô lập tức chỉ vào Cải Trắng Nhỏ nói: “Tiểu Ngũ cậu xem Cải 2Trắng Nhỏ kia, Cải Trắng Nhỏ là con gái cậu, nó vẫn còn tóc kia, sao cậu không nói nó đi!”

Yến Đại Bảo bể nó lên, nói: “Cải Trắng Nhỏ phải5 cùng tớ đi cạo đầu mới được!” Sau đó, cô bể nó bỏ đi.


Không lâu sau, Công tước đại nhân đi qua, “Tiểu Ngũ.” Tầm nhìn của Cung Ngũ lập tức4 lướt qua mái tóc dày đặc của anh.

Công tước đại nhân: “...” Sau lưng có một luồng gió lạnh. Công tước đại nhân lặng lẽ xoay người đi ra n0goài, đi đến cửa thì xoay đầu lại: “Anh hiểu rồi.” Vào buổi chiều, khi Yến Đại Bảo xuất hiện ở phòng bệnh thì trên đầu là mái tóc với năm sáu màu, đứng trước mặt Cung Ngũ xoay một vòng, Cung Ngũ nhìn, không nói gì.

Sau đó Yến Đại Bảo kéo tóc xuống, đưa quả đầu trọc đến trước mặt Cung Ngũ lắc lư nói: “Tiểu Ngũ cậu xem! Hì hì hì!”

“Cậu cạo thật à?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Cạo rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau mà! Chúng ta sẽ cùng nhau đợi tóc mọc lại.”

Nói xong, cô đội tóc giả lên, nhiệt tình hào hứng nói: “Tiểu Ngũ, tớ phát hiện không có tóc thật là tốt! Mỗi ngày tớ có thể đội một kiểu tóc giả!”

Yến Đại Bảo nói xong thì nhảy nhót đi ra ngoài. Một hồi sau, cô lại quay trở vào, tóc biến thành kiểu tóc ngắn. Cô lại thay một kiểu tóc giả mới, đằng sau còn có một cái đuôi ngựa cột cao, Cải Trắng Nhỏ cũng đội một mái tóc dày đặc bò vào. Yến Đại Bảo nói: “Tớ phải đội cùng kiểu tóc giả với Cải Trắng Nhỏ, từ giờ trở về sau, tớ và Cải Trắng Nhỏ mỗi ngày đều đội tóc giả giống nhau ra khỏi nhà.” Cung Ngũ sờ vào đầu mình, hỏi: “Cải Trắng Nhỏ cũng cạo rồi sao?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ, cạo rồi.” Sau đó cô kéo tóc giả của Cải Trắng Nhỏ xuống, để lộ ra một cái đầu nhỏ trọc lóc. Cung Ngũ cuối cùng đã hài lòng. Buổi chiều khi Triển Tiểu Liên đến thì nhìn thấy Yến Đại Bảo và Cải Trắng Nhỏ đều có mái tóc màu vàng đang ngồi chơi với nhau. Lại đi qua phòng bệnh, phát hiện con trai bà cũng trọc đầu ngồi nói chuyện với Cung Ngũ. Triển Tiểu Liên: “...”


Bà quyết định không vào trong để tránh việc một người lớn tuổi như bà cũng bị kéo đi cạo đầu. Con dâu cũng không quan trọng bằng đẹp. Bà bể Cải Trắng Nhỏ suốt cả buổi rồi im hơi lặng tiếng ra về. Bà không muốn cạo đầu, nhưng tuyệt đối sẽ không cản trở người muốn tự nguyện cạo đầu, phải có người hi sinh để lấy lòng con dấu bà chứ.

Buổi tối Lý Nhất Địch đến đón Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo chu môi nhỏ đáng yêu, nhìn vào mái tóc của Lý Nhất Địch, trong lòng oán trách, Tiểu Ngũ đã cạo đầu rồi, tại sao anh Bánh Bao vẫn còn nhiều tóc như vậy? Lý Nhất Địch yêu thương xoa đầu cố: “Đại Bảo Bảo dù có cạo đầu cũng rất xinh đẹp.” Nhưng mà... haiz, đang yên lành sao cô lại cạo đầu chứ? Yến Đại Bảo vẫn không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào tóc Lý Nhất Địch.

Lý Nhất Địch chợt thấy lạnh sống lưng, sau cùng, anh đã bại trận, “Nếu Đại Bảo Bảo đi ăn tối cùng anh, chúng ta có thể ghé tiệm cắt tóc một chút.” Lý Tư Không trở về Thanh Thành sau Công tước đại nhân hai ngày. Về nhà thì nhìn thấy Lý Nhất Địch đầu không còn cọng tóc, anh ta liền ôm bụng cười cả buổi: “Anh, mẹ có nói anh giống như tội phạm cải tạo không? Ha ha ha... Đại Bảo kêu anh cao thì anh cạo à? Tốt xấu gì anh cũng lớn như vậy rồi, anh không cần hình tượng nữa à? Ha ha ha ha...”

Lý Tư Không cứ gặp Lý Nhất Địch là cười khiến cho anh ta vô cùng tức giận.


Vì thể sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Lý Tư Không phát hiện đầu mình cũng không còn tóc. Lý Tư Không gào thét suýt chút vỡ cả trần nhà: “Lý Nhất Địch! Anh là tên khốn! Anh dám cạo đầu ông đây! Aaaaaa...”

Rất nhanh chóng, Lam Anh biết được chuyện này, cô vốn định đến bệnh viện thăm hỏi, giỏ trái cây cũng đã chuẩn bị xong, kết quả sau khi nghe Yến Đại Bảo nói xong thì lặng lẽ xách giỏ trái cây về nhà tự mình ăn, cũng không vào thăm bệnh nữa.

La Tiểu cảnh và An Hổ Phách cũng biết sau khi Cung Ngũ phẫu thuật thì hồi phục rất tốt, định vài ngày nữa sẽ đến thăm bệnh. An Hổ Phách vừa nghe Yến Đại Bảo nói cạo đầu, liên hoảng sợ mà thương lượng với La Tiểu Cảnh, sau cùng quyết định đợi tóc của Cung Ngũ dài ra thì mới đến thăm, bằng không cô lại bảo bọn họ cạo đầu thì phải làm sao? Như vậy thì không được, nếu thật sự cạo đầu thì cô không thể làm cô dâu được nữa! La Tiểu Cảnh an ủi: “Đừng sốt ruột, chúng ta đến thăm muộn một chút, bằng không sẽ kích động đến Tiểu Ngũ. Nếu cậu ấy nhớ lại chuyện trước khi học đại học, chúng ta còn chọc cậu ấy, có lẽ chuyện gì cậu ấy cũng làm ra được.”

An Hổ Phách gật đầu: “Ừ ừ, đúng vậy!” Vốn dĩ Dung Trần cũng định đến thăm một chuyến, dù sao lúc ở Gaddles cũng từng được Cung Ngũ và Công tước đại nhân chiếu cố, kết quả vô tình nghe thấy Lý Tư Không nói chuyện với người khác, lập tức dẹp ngay ý định đó, nếu bây giờ đi, mang đầu trọc trở về thì sau này không cần phải tạo kiểu tóc nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui