Bà thành thục bế cô bé để lên giường nhỏ, kiểm tra tã của nó. Công tước đại nhân yên lặng đứng bên cạnh nhìn, lặng lẽ ghi nhớ, dì giú3p việc xoay đầu lại: “Thưa ngài, phiền ngài cho thêm một ít nước ấm vào trong chậu giúp tôi, tôi lau mông cho bé, bằng không bé sẽ k2hông thoải mái.”
Công tước đại nhân vội vàng đi lấy nước, đưa nước ấm qua, nhìn dì giúp việc lau mông cho Cải Trắng Nhỏ, độn5g tác rất thành thục và dịu dàng. Cải Trắng Nhỏ chỉ bị bố hai tiếng chứ không khóc. Trên tay anh cầm một cái tã mới, không dám mở ra4, cẩn thận đứng đó. Dì giúp việc thuần thục cầm lấy, thay tã cho Cải Trắng Nhỏ, sau đó đi lấy sữa đã chuẩn bị sẵn để trong tủ giữ ẩm0 từ lâu, hẹn đúng thời gian thì lấy ra cho cô bé uống. Công tước đại nhân ghi lại thời gian uống sữa của Cải Trắng Nhỏ. Nó ôm lấy bình sữa, uống rất hào hứng, đến mức đỏ cả mặt, uống một hồi thì cắn núm vú ra sức thở dốc, sau đó tiếp tục uống, chỉ trong phút chốc uống hết bình sữa. Công tước đại nhân nhìn nó, nhìn lại thì thấy đã hết bình sữa, cuối cùng anh đã hiểu vì sao con gái mình lại mũm mĩm như vậy. Cải Trắng Nhỏ uống xong, cũng thấy mệt, nằm trong lòng dì giúp việc không cử động, mở đôi mắt tròn trịa, một hồi sau, cuối cùng cũng bị bộ đội chơi một mình.
Dì giúp việc để nó xuống đất, mỉm cười nói với Công tước đại nhân: “Cải Trắng Nhỏ bây giờ đã lớn nên không cần lo bị ọc sữa, lúc trước khi còn nhỏ, muốn uống hết bình phải cần cả một buổi. Tiểu Ngũ là một người mẹ tốt, cái gì cũng muốn tự tay làm, Cải Trắng Nhỏ được nuôi rất tốt, trắng trẻo tròn trịa.”
Công tước đại nhân mỉm cười với dì giúp việc, “Cô vất vả rồi.” Anh ngồi xuống bên cạnh cải Trắng Nhỏ, nó đang vui vẻ lắc con hải mã trong tay. Công tước đại nhân đang nhìn Cải Trắng Nhỏ với ánh mắt dịu dàng của một người ba thì ngoài cửa xuất hiện một người, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào, nhấc chân định đá vào Cải Trắng Nhỏ.
Công tước đại nhân nhanh tay lẹ mắt giơ tay bể Cải Trắng Nhỏ từ bên đó sang bên này. Cải Trắng Nhỏ còn chưa ngẩng đầu thì đã ngồi xuống đất, cô bé sững sờ ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi hải mã.
“Chú Yên.”
Yến Hồi nghe Yến Đại Bảo trở về nói Cung Ngũ làm phẫu thuật xong thì quên hết mọi người, đến cả Công tước đại nhân cũng không cần, nên ông ta đặc biệt đến thưởng thức dáng vẻ đau lòng tuyệt vọng của anh. Kết quả, ông ta không những không thấy anh buồn mà ngược lại còn mỉm cười ngắm nhìn một quả cầu thịt. Ông ta lập tức cảm thấy không thoải mái, đã nói là đau buồn tuyệt vọng mà! Yến Hồi đi vào, từ trên cao nhìn xuống Công tước đại nhân, sau đó nở nụ cười tà ác với anh, “Nghe nói vợ mày không cần mày nữa?” Yến Hồi ngồi xổm xuống, kéo mây chùm tóc quăn của Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ xoay đầu lại, phun bong bóng vào ông ta. Yến Hồi lập tức chán ghét lùi ra sau một bước, “Tại sao trẻ con bây giờ đứa nào cũng xấu thể: Vẫn là Yến Đại Bảo của ông đẹp nhất!”
“Cải Trắng Nhỏ rất đáng yêu, cũng rất xinh đẹp, sau này sẽ xinh đẹp như Đại Bảo.” Người làm ba tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nói con mình xấu, nhất quyết cảm thấy con mình là bảo bối xinh đẹp nhất trên thế gian: “Cải Trắng Nhỏ rất xinh xắn, bây giờ thì rất đáng yêu, sau này sẽ rất xinh đẹp.” Yến Hồi nói: “Xấu.” Công tước đại nhân cãi lại: “Đẹp!”
“Xấu!”
Yển Hồi tiếp tục né ra, Cải Trắng Nhỏ chu môi, mếu máo.
Sau đó Yến Hồi chán ghét giơ tay lên, cầm lấy chùm lông nhô ra trên đầu con hải mã, Cải Trắng Nhỏ cuối cùng cũng hài lòng. So với Công tước đại nhân, Cải Trắng Nhỏ rõ ràng quen với Yến Hồi hơn.
Công tước đại nhân nhìn sang Yến Hồi, hỏi: “Chủ Yến, buổi tối chú có đón Cải Trắng Nhỏ ra ngoài chơi không?” Yến Hồi đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài, “Ông đây phải trở về! Hứ! Vợ mày không cần mày nữa, tâm trạng của ông đây thật vui!” Đi đến cửa, nhớ lại trên tay vẫn còn cầm hải mã của Cải Trắng Nhỏ, ông ta bèn ném trở vào, “Quả cầu thịt, trả lại này.” Rồi xoay người bỏ đi. Công tước đại nhân tức chết, đứng dậy đi ra ngoài, “Chú đừng có ý đồ với con gái của cháu!” Yến Hồi giả vờ như không nghe thấy, bỏ đi. Cải Trắng Nhỏ đã chập chững bò qua, chụp lấy con hải mã, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi bỏ đi, lập tức mếu môi khóc òa lên: “Oa!” Công tước đại nhân vội vàng xông qua, “Cải Trắng Nhỏ đừng khóc, bảo bối đừng khóc nữa, ba ở đây. Ba đây này!” Anh bể cô bé lên, tay chân vụng về dỗ cô bé, Cải Trắng Nhỏ khóc suốt một buổi, uất ức chết được.
Công tước đại nhân bế cô bé khóc thút thít trong lòng, nó vẫn chưa quen thuộc với anh.
“Đẹp!”
Cô giúp việc đứng bên cạnh nhìn thật là... đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn cãi nhau ấu trĩ như vậy? Yến Hồi: “Con bé mập này là đứa nhất xấu nhất mà ông đây từng gặp.”
Công tước đại nhân: “Cải Trắng Nhỏ là cô bé đáng yêu nhất mà cháu từng gặp.”
“Tự luyến!” “Sự thật là vậy. Ngoài ra, chú Yên, từ tự luyến dùng để hình dung hành vi hoặc thói quen tự say mê bản thân, Cải Trắng Nhỏ vẫn còn nhỏ, không có hành vi đó, nên cách nói này không phù hợp cho lắm.” Công tước đại nhân vẫn không chút biểu cảm nói. Yến Hồi nổi giận: “Ông đây nói mày tự luyến đấy!” Công tước đại nhân: “Cải Trắng Nhỏ xinh xắn nhất, đáng yêu nhất, Đại Bảo thích Cải Trắng Nhỏ nhất, mắt nhìn người của Đại Bảo trước giờ rất tốt.” Yến Hồi lẩm bẩm hai tiếng, “Mắt nhìn người của Yến Đại Bảo đương nhiên tốt! Hứ!” “Đúng vậy, Yến Đại Bảo nói Cải Trắng Nhỏ đáng yêu, thích Cải Trắng Nhỏ nhất, chứng tỏ Cải Trắng Nhỏ thật sự rất đáng yêu rất xinh xắn.” Công tước đại nhân thấy Cải Trắng Nhỏ ngẩng đầu, lập tức mỉm cười với nó. Cải Trắng Nhỏ đột nhiên nằm nhoài xuống đất, chập chững bỏ qua chỗ Yến Hồi, sau đó giơ con hải mã trên tay lên, đưa cho ông ta chơi.
Yến Hồi chán ghét chết được, không cầm lấy. Cải Trắng Nhỏ lại bò đến trước hai bước, đưa hải mã cho ông ta.
Sau đó Yến Hồi chán ghét giơ tay lên, cầm lấy chùm lông nhô ra trên đầu con hải mã, Cải Trắng Nhỏ cuối cùng cũng hài lòng. So với Công tước đại nhân, Cải Trắng Nhỏ rõ ràng quen với Yến Hồi hơn.
Công tước đại nhân nhìn sang Yến Hồi, hỏi: “Chủ Yến, buổi tối chú có đón Cải Trắng Nhỏ ra ngoài chơi không?” Yến Hồi đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài, “Ông đây phải trở về! Hứ! Vợ mày không cần mày nữa, tâm trạng của ông đây thật vui!” Đi đến cửa, nhớ lại trên tay vẫn còn cầm hải mã của Cải Trắng Nhỏ, ông ta bèn ném trở vào, “Quả cầu thịt, trả lại này.” Rồi xoay người bỏ đi. Công tước đại nhân tức chết, đứng dậy đi ra ngoài, “Chú đừng có ý đồ với con gái của cháu!” Yến Hồi giả vờ như không nghe thấy, bỏ đi. Cải Trắng Nhỏ đã chập chững bò qua, chụp lấy con hải mã, ngẩng đầu nhìn Yến Hồi bỏ đi, lập tức mếu môi khóc òa lên: “Oa!” Công tước đại nhân vội vàng xông qua, “Cải Trắng Nhỏ đừng khóc, bảo bối đừng khóc nữa, ba ở đây. Ba đây này!” Anh bể cô bé lên, tay chân vụng về dỗ cô bé, Cải Trắng Nhỏ khóc suốt một buổi, uất ức chết được.
Công tước đại nhân bế cô bé khóc thút thít trong lòng, nó vẫn chưa quen thuộc với anh.