Công tước đại nhân có chút không thể hiểu được sở thích của Cung Ngũ, “Hóa ra là em nuôi heo con à, chẳng trách vừa rồi anh nghe thấy tiếng ọ ọe.”3
Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, vậy lúc nào thì anh về thăm heo con? Heo con còn có tên nữa đó.” Công tước đại nhân thuận theo hỏi cô: “Heo con t2ên là gì thế?” Cung Ngũ: “Heo con tên là Cải Trắng Nhỏ!” Công tước đại nhân im lặng, không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao lại tên là Cải Trắng Nh5ỏ? Không phải là em nói Cải Trắng Nhỏ rất đáng thương, không có ba không có mẹ gì đó sao?” Trong bài hát cô hát là như vậy.
Cung Ngũ: “Đún4g vậy, Cải Trắng Nhỏ không có ba, còn rất đáng thương. Anh Tiểu Bảo anh nhanh lên thì Cải Trắng Nhỏ sẽ có ba!”
Công tước đại nhân cười: “Đ0ược, anh sẽ nhanh trở về, để heo con không đáng thương nữa.” Cung Ngũ: “Anh Tiểu Bảo, nếu như anh cảm thấy tên Cải Trắng Nhỏ không hay, vậy đợi anh về đổi tên khác cho Cải Trắng Nhỏ được không?”
“A, để nói sau đi, nếu không cứ đợi anh Tiểu Bảo về rồi nói. Dù sao em cũng đợi anh Tiểu Bảo về nhà.”
Công tước đại nhân đáp lời ngay, “Được, đợi anh về nhà, chúng ta thương lượng chuyện con heo con kia.”
Tóm lại, không thể bởi vì một con heo con mà ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ được. Nghe ý của Tiểu Ngũ, chắc chắn là không nỡ cho con heo con đi, anh vẫn phải nghĩ cách dỗ cô nghe lời lại không tức giận không nuôi con heo thế nào. Cô tùy tiện nuôi thú cưng gì cũng được, nhưng nuôi heo con... anh cứ cảm thấy heo thích nơi bẩn thỉu hơn.
Nói nửa ngày về con heo, cuối cùng Cung Ngũ chủ động nói: “Haiz, anh Tiểu Bảo, chúng ta không nói về Cải Trắng Nhỏ nữa, chúng ta đổi chủ đề đi. Anh Tiểu Bảo, anh đoán xem bây giờ em học chuyên ngành gì?”
Cuối cùng, đề tài chuyển từ nuôi heo sang sự nghiệp học hành của Cung Ngũ, lâu như vậy hai người không có cơ hội nói chuyện điện thoại, gần như có chuyện gì cũng muốn nói cho đối phương nghe.
Cung Ngũ: “Đáng yêu, em cảm thấy nó là con heo đáng yêu nhất trên đời, đương nhiên heo con mình nuôi thì nhìn thế nào cũng đẹp. Nó mũm mĩm đáng yêu lắm, kể ra mà chỉ ăn không đi vệ sinh thì càng tốt hơn.”
Công tước đại nhân: “.” Một con heo còn phiền phức như vậy. “Nếu như Tiểu Ngũ thích thì cứ nuôi, đợi anh về rồi sẽ cùng nuôi với Tiểu Ngũ. Nếu như bây giờ cảm thấy phiền thì mời người nuôi giúp đi.”
Cung Ngũ: “Không được, con heo này em nhất định phải tự nuôi. Đây là con heo đầu tiên em nuôi, em còn trông chờ lớn lên rồi có thể bán được với giá cao nữa.”
Công tước đại nhân buồn bực, chẳng lẽ không phải là nuôi giống heo nhỏ làm thú cưng à? Chẳng lẽ là loại heo có thể nuôi lớn giết thịt? Con heo chính tay mình nuôi lớn, sau này chắc chắn Tiểu Ngũ không nỡ để bị giết ăn thịt, “Vậy thì em tự nuôi đi, nhưng mà đừng để nó vào phòng ngủ, làm bấn phòng ngủ của em, sẽ dễ bị bệnh.” Cung Ngũ thở dài: “Không được, có lúc còn đòi trèo lên giường của em, em cũng không thể không cho nó bò lên, ai bảo nó là con heo con đầu tiên em nuôi chứ?” Công tước đại nhân đột nhiên cảm thấy có thể sau này con heo này sẽ là một mối phiền phức lớn, nuôi càng lâu càng có tình cảm, sau này chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ không nỡ bỏ nó, cho nó lên cả giường rồi. Bây giờ còn nhỏ thì không sao, sau này lớn lên chính là một con heo lớn, chẳng lẽ còn để cho nó trèo lên giường à?
“Tiểu Ngũ, phải nuôi heo khoa học, em không có kinh nghiệm, vẫn nên mời người nuôi giúp thì hơn. Môi trường, bầu không khí, hiểu biết về tập tính, tóm lại phải phối hợp đủ thứ, nếu không sẽ không nuôi tốt được con heo...” Anh nói đủ thứ chính là muốn dỗ cô đừng nuông chiều một con heo con.
Công tước đại nhân nói: “Được. Đến lúc đó chúng ta cùng đặt một cái tên dễ nghe cho Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ: “Vậy theo họ anh hay là theo họ em?”
Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, nói: “Đến lúc đó để Cải Trắng Nhỏ chọn, nó thích theo họ ai thì lấy họ người đấy, được không?”
Cung Ngũ: “Được rồi, như vậy hình như cũng rất tốt. Anh Tiểu Bảo em cảm thấy... A, anh Tiểu Bảo, em còn có việc, cúp trước đây!”
Nói xong cô lại tắt điện thoại
Công tước đại nhân cau mày, đột nhiên cảm thấy có phải Tiểu Ngũ quá cô đơn, cho nên sau khi nuôi một con heo làm thú cưng, còn coi nó quan trọng hơn anh không. Cô lại ngang nhiên cúp máy anh đến hai lần chỉ vì nó. Qua một lúc lâu, Cung Ngũ lại gọi điện thoại đến, “Anh Tiểu Bảo, được rồi, em bảo Tiểu Bát dắt Cải Trắng Nhỏ đi thăm gà nó nuối rồi.” Lúc nói lời này, giọng cô thoải mái và vui vẻ, giống như là làm được một chuyện gì lớn lắm. Công tước đại nhân hắng giọng, nói: “Tiểu Ngũ, con heo kia rất đáng yêu à?”
Công tước đại nhân đáp lời ngay, “Được, đợi anh về nhà, chúng ta thương lượng chuyện con heo con kia.”
Tóm lại, không thể bởi vì một con heo con mà ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ được. Nghe ý của Tiểu Ngũ, chắc chắn là không nỡ cho con heo con đi, anh vẫn phải nghĩ cách dỗ cô nghe lời lại không tức giận không nuôi con heo thế nào. Cô tùy tiện nuôi thú cưng gì cũng được, nhưng nuôi heo con... anh cứ cảm thấy heo thích nơi bẩn thỉu hơn.
Nói nửa ngày về con heo, cuối cùng Cung Ngũ chủ động nói: “Haiz, anh Tiểu Bảo, chúng ta không nói về Cải Trắng Nhỏ nữa, chúng ta đổi chủ đề đi. Anh Tiểu Bảo, anh đoán xem bây giờ em học chuyên ngành gì?”
Cuối cùng, đề tài chuyển từ nuôi heo sang sự nghiệp học hành của Cung Ngũ, lâu như vậy hai người không có cơ hội nói chuyện điện thoại, gần như có chuyện gì cũng muốn nói cho đối phương nghe.
Đợi sau khi cúp điện thoại, nhìn thời gian nói chuyện, tổng cộng cả trước sau là ba tiếng. Công tước đại nhân nhìn điện thoại, sau đó thở phào một cái. Sau khi kết thúc, anh phải điều chỉnh lại trạng thái, dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện đợi anh làm.
Nửa tháng sau, Nữ hoàng Helena của Vương quốc Gaddles công khai phát biểu tuyên bố với dân chúng cả nước Gaddles, lịch sử của Gaddles sẽ lật sang chương mới. Cô ta là Nữ hoàng của Gaddles, sẽ từng bước thực hiện bình đẳng và dân chủ cho dân chúng Gaddles, bảo đảm tiến hành với dân chúng ở mức cao nhất.
Bài diễn thuyết của Nữ hoàng Helena đương nhiên đã khơi dậy sự phản đối mãnh liệt của đảng bảo vệ vương thất. Bá tước Arabella và Tướng quân Bạch dẫn đầu đảng bảo vệ vương thất kích động bộ phận dân thường ủng hộ chế độ cũ, tổ chức diễu hành thị uy quy mô lớn, cũng tổ chức ngồi im chờ đợi kết quả trước cung điện.
Từ lần scandal của Quốc vương nổ ra đến nay, đây là lần thứ hai cung đình và dân chúng nổi lên mâu thuẫn.
Nữ hoàng tuyên bố thành lập hội đồng, cũng mời giáo sư Girard ngày trước giảng dạy môn Luật trong cung điện đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng Gaddles. Đồng thời bổ nhiệm Công tước đại nhân Edward làm thủ tướng đầu tiên của Gaddles, từng bước loại bỏ thể lực cũ ngăn cản cải cách trong chính thể cố chấp với chế độ cũ.
Ba tháng sau, Nữ hoàng Helena ban hành hiến pháp mới, dưới sự cố gắng của đông đảo người ủng hộ, hiến pháp mới thuận lợi được công dân cả nước bỏ phiếu thông qua. Hiến pháp quy định vương quốc Gaddles trở thành đất nước pháp chế xã hội và dân chủ, thực hiện quân chủ lập hiến và xây dựng nghị viện. Từ đây, Nữ hoàng lui về phía sau, có vương quyền mà không trực tiếp cai quản đất nước, chủ động buông bỏ thực quyền, thuận theo xu hướng chính trị dân chủ của thế giới hiện tại.
Cho dù như vậy, đảng bảo vệ vương thất cố chấp vẫn kiên quyết ủng hộ chế độ cũ, thậm chí âm thẩm qua lại với một Hoàng tử khác, định đánh một trận cuối cùng, ép Helena thoái vị, từ đó nâng đỡ Hoàng tử khác lên ngôi, khôi phục vương quốc với chế độ cũ.
Lý Tư Không tháo cái kính không trùng xuống, nói: “Tôi không tin bọn họ còn làm được gì nữa. Chuyện chắc như đinh đóng cột rồi còn không thể cho tôi về nhà nghỉ ngơi à? Đã sắp hai năm tôi không nhìn thấy ba mẹ tôi rồi...” Công tước đại nhân nhìn về phía trước, anh nói: “Tôi cũng đã hai năm không nhìn thấy Tiểu Ngũ rồi... À, cô ấy còn nuôi một con heo nhỏ, còn định để heo nhỏ gọi tôi là ba. Làm ba của heo...” Anh im lặng một lúc, lẩm bẩm một câu: “Không bằng chúng tôi tự sinh một đứa đi...”
Lý Tư Khổng trợn mắt: “Vậy sau khi cậu về mới có thể sinh được! Cô ấy lại không phải là đức mẹ Maria, một mình thì sinh làm sao? Vả lại, còn nuôi heo nhỏ cái gì chứ, cô ấy keo kiệt như vậy, cô ấy sẽ nuôi heo chắc? Keo kiệt muốn chết, đồ ăn cho heo cũng phải tốn tiền mua, cô ấy mà nuôi heo ấy hả, ai tin? Chỉ cần là thứ phải tiêu tiền, cô ấy sẽ không nuôi!”.
Công tước đại nhân lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: “Tiểu Ngũ nói cô ấy nuôi rồi, tên là Cải Trắng Nhỏ.”
Lý Tư Không tức giận, “Còn không cho tôi nói thật à?! Có người anh em nào như vậy không? Keo kiệt còn không cho gọi là đổ keo kiệt! Tôi nói cho cậu biết, đây chính là sự thật!” Anh ta đạp hai cái lên cửa, thở hổn hển bỏ đi.
Công tước đại nhân ở trong phòng sách, lật tài liệu trong tay muốn xem một chút, nhưng bởi vì vừa rồi cùng Lý Tư Không nhắc đến Cung Ngũ nên không có cách nào lắng lại suy nghĩ này được. Anh muốn gọi điện thoại cho Cung Ngũ, lại phát hiện Cung Ngũ vẫn chưa cho anh số điện thoại, muốn gọi cũng chỉ có thể gọi đến cái số lạ lần trước. Công tước đại nhân hít sâu, cuối cùng vẫn bình ổn lại, chỉ còn một chút nữa thôi. Cuối cùng, anh đặt điện thoại xuống, chỉ cần nhẫn nại thêm một chút nữa thôi, anh có thể làm được.