Từ sau khi cô trở về, Nhạc Mỹ Giảo chưa từng hỏi cô cái gì, càng không hỏi đến Công tước đại nhân, nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn3 nhớ chuyện ngày đầu tiên về nhà Cung Ngũ đã ôm bà khóc, nhất định là ở Gaddles có chuyện gì đó. Cung Ngũ: “Con cũng khô2ng biết còn về đó nữa không. Bởi vì con không biết anh Tiểu Bảo tính thế nào.”
Nhạc Mỹ Giảo véo má đánh thức Bộ 5Tiểu Cửu để nó bú tiếp, bà nói: “Bây giờ cậu ấy bận lắm à? Hay là có chuyện gì phải nán lại? Trước đó cậu ấy từng gọi đi4ện thoại cho mẹ, nói muốn kết hôn gì đó...” Cung Ngũ chống cằm, nhìn Bộ Tiểu Cửu, nói: “Cũng không coi là kết hôn chính 0thức, là Quốc vương Gaddles định lợi dụng con, muốn dùng con để khống chế anh Tiểu Bảo. Anh Tiểu Bảo liền muốn tương kế tựu kế, nhưng mà ở Gaddles, hình thức đó được coi là kết hôn chính thức rồi. Tuy đất nước chúng ta không hề thừa nhận chuyện này, nhưng anh ấy vẫn muốn để cho mẹ biết...”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên cười với Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Con cảm thấy có nói hay không cũng không sao, dù sao đến lúc đó chúng con vẫn phải trở về Thanh Thành tổ chức hôn lễ mà, ha ha...” Nhạc Mỹ Giảo lườm cô, “Từ chuyện này có thể thấy con không điềm tĩnh bằng cậu Phí rồi. Người ta cân nhắc chu toàn, nếu như thật sự dám không nói với mẹ một tiếng, bây giờ mẹ sẽ đánh gãy chân con!” Cung Ngũ cười híp mắt gật đầu: “Vâng, con thích anh Tiểu Bảo, con muốn kết hôn với anh ấy. Con muốn sau này sống yên ổn bên anh ấy, cùng nhau già đi. Anh ấy già rồi, bị bệnh rồi, không thể cử động nữa, con sẽ chăm sóc anh ấy. Nếu như con già rồi, bị bệnh rồi, không xinh đẹp nữa rồi, anh ấy chăm sóc con, như vậy thật tốt.”
“Nếu như đây chỉ là suy nghĩ của con, đối phương không nghĩ như vậy thì sao?” Nhạc Mỹ Giáo hỏi.
Công tước đại nhân chờ được quá trình này, nhưng anh không biết Tiểu Ngũ sẽ nghĩ như thế nào. Quan trọng nhất là có độc Matthew gây trồng đã nảy mầm rồi, có nghĩa là anh sắp tiến vào quá trình thử thuốc vòng cuối cùng. Kết quả của lần cuối cùng sẽ như thế nào, căn bản không có cách nào đoán trước được.
Cung Ngũ đang ôn tập thi cao học, vừa vặn lật đến một trang có nội dung liên quan đến thay đổi cơ cấu của chính quyền nhà nước. Cô nghiêm túc xem một lúc, ghi chép lại, sau đó lại đặc biệt tra một số tài liệu, đột nhiên phát hiện nếu như Gaddles muốn xây dựng chính quyền mới, dăm ba tháng như có tính trước đây căn bản không thể đủ được.
Lịch sử có ghi chép ví dụ điển hình của một quốc gia muốn thay đổi chế độ chính trị, dù được Quốc vương ủng hộ cũng phải mất hai năm, huống hồ là Gaddles bảo thủ bế tắc. Cung Ngũ bĩu môi, cảm thấy rất bi thảm, nếu như cô muốn kết hôn với Công tước đại nhân, hình như còn phải đợi dăm ba nữa mới được.
Vừa nghĩ như vậy, Cung Ngũ cảm thấy mình càng có động lực thi cao học hơn. Ngộ nhỡ năm đầu tiên cô không thi đỗ, vậy cô sẽ thi năm thứ hai, dù sao, trong vòng dăm ba năm Công tước đại nhân sẽ không về được.
“Anh Tiểu Bảo, đồ lừa gạt này, còn nói rất nhanh sẽ về, căn bản là lừa cô đi trước rồi nói sau.”
Cung Ngũ: “Chị đến đây!” Cô đứng lên, dẫn Bộ Tiểu Bát ra ngoài, tránh cho cậu lại đánh thức Bộ Tiểu Cửu.
Bộ Tiểu Bát không thích Bộ Tiểu Cửu cho lắm, bởi vì Bộ Tiểu Cửu phá vỡ giấc mơ em gái của cậu. May mà còn có Cung Ngũ thường xuyên ở bên cạnh nhắc nhở, Bộ Tiểu Bát cảm thấy mình là anh, cũng có trách nhiệm chăm sóc em trai, mặc dù không thích nhưng có nghĩa vụ.
Chơi với Bộ Tiểu Bát đến bữa tối, ăn tối xong Cung Ngũ tiếp tục đi viết luận văn, chuẩn bị ôn tập thi cao học. Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn điện thoại một cái, xem Công tước đại nhân có nhắn tin cho cô không. Mặc dù rất lâu cũng rất thất vọng, nhưng Cung Ngủ không buồn, bởi vì cô biết, nhất định là anh rất bận rộn không có thời gian.
Công tước đại nhân thật sự bận giống như con quay, thậm chí không có thời gian mà nhớ đến cô nơi phương xa.
Lật đổ chế độ của một quốc gia đã có mấy trăm năm, thành lập một chế độ quốc gia mới vốn không phải là chuyện dễ dàng. Hoàng thất và phe bảo thủ cố chấp ngăn cản tất cả quá trình phát triển một cách nghiêm trọng. Lật đổ những trở ngại này thế nào, lật đổ bằng cách nào, đều là một quá trình khó khăn dài đằng đẵng.
Cung Ngũ cười, “Vậy thì đã sao chứ? Bây giờ có rất nhiều người yêu nhau, lúc tốt đẹp đều tin sẽ yêu nhau mãi mãi, nhưng vài ba năm sau chia tay đều oán hận. Mẹ, con không biết sau này thế nào, con chỉ tin vào cảm giác của con. Bây giờ con và anh ấy đều giống nhau, chúng con đều vô cùng tin tưởng vào tương lai, cũng tin chắc tâm ý của đối phương. Nhưng tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào chỉ có tương lai mới biết. Nếu như có một ngày chúng con rất già rồi, sẽ vì đủ mọi nguyên nhân mà xa nhau, vậy cũng không sao cả. Ít nhất, chúng con đã vượt qua thời gian tươi đẹp nhất nguyện ý tin tưởng đối phương nhất. Không có tiếc nuối, không có hối hận, cho dù chia tay, cũng có thể bình yên sống đến già.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô không nhúc nhích, cho đến lúc Bộ Tiểu Cửu trong lòng ọ ọe hai tiếng, bà mới đặt Bộ Tiểu Cửu lên giường cho nó ngủ. “Tiểu Ngũ, mẹ tin bây giờ con đã trưởng thành, đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng biết tự quyết định là muốn đi làm hay là học cao học, mẹ hoàn toàn không góp ý được cho con. Mẹ tin nhất định Tiểu Ngũ của mẹ biết mình đang làm gì.”
“Chị Triển luôn nói với mẹ, con là một cô gái thông minh. Nói thật, trong suy nghĩ của mẹ, con luôn là một đứa bé nghịch ngợm phá phách hạng nhất, cho nên lúc bà ấy nói với mẹ như vậy mặc dù mẹ thấy rất vui nhưng cũng chỉ coi đó là lời tâng bốc. Dù sao con trai của bà ấy thích Tiểu Ngũ của mẹ, lấy lòng mẹ một chút cũng không sai. Trước kia mẹ luôn nói với con, không được thế này không được thế kia, đó là lời nói lúc con còn nhỏ, lúc con không hiểu cái gì cả, nhưng bây giờ mẹ đã không thể coi con là trẻ con nữa rồi. Tiểu Ngũ của mẹ đã trưởng thành, sắp kết hôn sinh con, có thể suy nghĩ đến trách nhiệm, biết cái gì mới là thứ mình muốn.”
“Mẹ hy vọng Tiểu Ngũ sẽ luôn bình tĩnh suy nghĩ mỗi khi gặp phải vấn đề như vậy. Dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, Tiểu Ngũ đều có thể ứng phó, mà không phải là giống mẹ, mơ mơ hồ hồ sống đến bây giờ, ngay cả sinh con cũng nằm ngoài kế hoạch.” Cung Ngũ cười ra tiếng, “Xong rồi, sau này Tiểu Bát và Tiểu Cửu biết, nhất định sẽ đau lòng, hóa ra hai đứa nó đều không được mẹ chào đón, đứa nào cũng là ngoài ý muốn.” Nhạc Mỹ Giảo im lặng một lúc mới nói: “Mẹ không ưa ba của bọn nó, cái tên Bộ Sinh chết tiệt kia, mẹ nhìn thấy là tức giận.” Cung Ngũ cười: “Bộ Sinh mà biết sẽ đau lòng lắm, anh ta thích mẹ con chết đi được ấy chứ.”
Nhạc Mỹ Giảo đổi chủ đề, “Con kết hôn, có sinh con hay không, mẹ đều không quản con, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được. Của hồi môn mẹ đã chuẩn bị xong cho con rồi, không thể để cho người ta xem thường con gái mẹ. Mẹ có yếu tiền thế nào cũng không yêu bằng con gái của mẹ. Mẹ nhịn ăn nhịn tiểu lâu như vậy chính là vì để lúc con gái mẹ lấy chồng có thể mở mày mở mặt, gả ra ngoài không bị người ta bắt nạt.” Cung Ngũ cười hì hì nói: “Vâng, con cũng đang ngày ngày tích cóp của hồi môn cho mình, con lại nhét đầy thêm hai ống tiền tiết kiệm rồi.” Nhạc Mỹ Giảo nhớ đến ống tiền tiết kiệm của cô, không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, ống tiền tiết kiệm của Tiểu Ngũ nhà chúng ta sắp đầy rồi!” Bộ Tiểu Bát chơi ở bên ngoài một mình, đợi nửa ngày không thấy chị đi ra chơi với mình, cậu chạy đến, “Chị! Chơi với Tiểu Bát đi!”
Cung Ngũ đang ôn tập thi cao học, vừa vặn lật đến một trang có nội dung liên quan đến thay đổi cơ cấu của chính quyền nhà nước. Cô nghiêm túc xem một lúc, ghi chép lại, sau đó lại đặc biệt tra một số tài liệu, đột nhiên phát hiện nếu như Gaddles muốn xây dựng chính quyền mới, dăm ba tháng như có tính trước đây căn bản không thể đủ được.
Lịch sử có ghi chép ví dụ điển hình của một quốc gia muốn thay đổi chế độ chính trị, dù được Quốc vương ủng hộ cũng phải mất hai năm, huống hồ là Gaddles bảo thủ bế tắc. Cung Ngũ bĩu môi, cảm thấy rất bi thảm, nếu như cô muốn kết hôn với Công tước đại nhân, hình như còn phải đợi dăm ba nữa mới được.
Vừa nghĩ như vậy, Cung Ngũ cảm thấy mình càng có động lực thi cao học hơn. Ngộ nhỡ năm đầu tiên cô không thi đỗ, vậy cô sẽ thi năm thứ hai, dù sao, trong vòng dăm ba năm Công tước đại nhân sẽ không về được.
“Anh Tiểu Bảo, đồ lừa gạt này, còn nói rất nhanh sẽ về, căn bản là lừa cô đi trước rồi nói sau.”
Đương nhiên Công tước đại nhân biết trong vài tháng anh căn bản không thể về tìm cô gái của anh được, cho nên anh vô cùng áy náy, cũng sẵn lòng cố gắng hết sức để thực hiện phương hướng phát triển của Gaddles trong tương lại một cách nhanh nhất.
Sau khi giằng co rất lâu, cuối cùng Công tước đại nhân cũng phá vỡ được cục diện bế tắc, chủ động đại diện các đảng phái khác đối lập với đảng bảo thủ vào cung đàm phán với Nữ hoàng. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, thời gian đang trôi qua, tranh chấp đang leo thang, rồi sẽ có lúc được giải quyết.
Anh luôn nhớ ở nơi xa có một cô gái đang chờ anh, thậm chí sau khi sợ ảnh hưởng đến anh, từ một tuần một tin nhắn biến thành im lặng nhớ nhung.
Tranh luận ở Gaddles kéo dài một năm rưỡi, cuối cùng Công tước đại nhân cũng khiến Nữ hoàng bệ hạ từng tiếp nhận giáo dục của nước ngoài tỉnh ngộ. Nếu như sự phát triển của Gaddles không thể thuận theo trào lưu phát triển của thế giới thì sẽ bị quy luật lịch sử loại bỏ. Cô ta không nhận rõ được xu thế chính trị dân chủ thể giới thì sẽ không thể dẫn dắt Gaddles càng ngày càng phát triển tốt hơn.
Nữ hoàng có lòng muốn làm một người có thể tạo phúc cho dân chúng Gaddles, cho nên cô ta không thể không suy nghĩ nghiêm túc, phải chăng đã đến lúc buông quyền lực xuống rồi hay không.
Vương thất không buông bỏ được hoàng quyền, Gaddles sẽ không thể phát triển tiên tiến hơn, đây là một cục diện chết, chỉ có hy sinh một phía mới có thể thúc đẩy tiến trình. Cô ta gật đầu với Công tước đại nhân: “Ngài Edward, ta thừa nhận anh nói đúng!”
Công tước đại nhân hành lễ: “Vinh hạnh của thần, bệ hạ tôn kính.”
Nữ hoàng hỏi: “Vậy bây giờ ta nên làm như thế nào?”
Công tước đại nhân: “Chính thức tuyên bố lập trường của hoàng thất, nhưng một khi ngài tuyên bố lập trường của hoàng thất, ngài sẽ phải chịu đựng chỉ trích của đảng bảo thủ. Dù sao trước kia ngài cũng đứng chung một chiến tuyển với bọn họ, bây giờ ngài đột nhiên vứt bỏ bọn họ, điều này sẽ khiến bọn họ cảm thấy bị ngài phản bội, sau đó sẽ là vô số kháng nghị và biểu tình. Bệ hạ đã chuẩn bị tâm lý xong rồi chứ?” Nữ hoàng hơi trầm tư, sau đó nói: “Đúng thể ngài Edward. Nhưng chẳng lẽ bây giờ quân đồng minh của ta không phải là ngài sao? Có ngài ở sau lưng ủng hộ, ta không cảm thấy ta sẽ yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một đòn.” Công tước đại nhân cười, nói: “Hoan nghênh Nữ hoàng bệ hạ gia nhập hàng ngũ quân đồng minh!” Đây chính là một tiến bộ, tiến bộ to lớn.