Bộ Tiểu Bát gật đầu, “Thật, mẹ ăn rồi sẽ xinh đẹp, em gái ăn sẽ lớn lên” Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy cái gì, rón ra rón rén vào phòng mì3nh, đánh chết cũng không ra. Bộ Tiểu Bát ở bên ngoài cuối cùng cũng đối phó được Nhạc Mỹ Giảo, vui rạo rực nói với chị, nói mẹ đồng ý cho c2ậu nuôi gà rồi, chỉ là phải để ở ngoài. Câu hỏi Cung Ngũ: “Chị, em có thể xây nhà cho gà con không?”
Cung Ngũ: “...” Cô nhớ mình nó5i bắt gà về là để ăn mà? Tại sao bây giờ lại bắt đầu muốn nuôi gà, còn muốn làm chuồng gà nữa? Bên kia Yến Đại Bảo cũng đang ầm ĩ trong nhà4, “Mami, con nuôi hai con gà này, một con gà trống, một con gà mái, bọn nó kết hôn rồi, có thể đẻ trứng gà ấp gà con... tại sao mami lại kh0ông đồng ý?” Triển Tiểu Liên: “Lúc nhỏ con từng nuôi gà rồi, kết quả thế nào? Con gà hoa mơ đang yên đang lành bị con vặt trụi lông, con nuôi gà là vì cái gì?” Yến Đại Bảo rưng rưng nước mắt nhìn Triển Tiểu Liên, “Lần này con nuôi là vì đẻ trứng, thật đấy, con không lừa mami đâu. Đây là gà nhà chú Út Tiểu Ngũ nuôi trên núi, cực kỳ khỏe, nếu không mẹ gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ hỏi xem...” Cô sắp đau lòng chết rồi, không cho nuôi gà thì làm thế nào? Từ đầu tới cuối Yến Hồi đều trợn mắt nhìn Triển Tiểu Liên, rất tức giận vì bà để Yển Đại Bảo đáng yêu, xinh đẹp, thông minh khóc. Ông ta muốn dùng ánh mắt biểu đạt sự kháng nghị của mình. Đáng tiếc Triển Tiểu Liên không để ý đến ông ta. Yến Đại Bảo vẫn đang kiên nhẫn thuyết phục Triển Tiểu Liên, nhưng bà không chút mảy may động lòng. Cô buồn bã nói: “Mami, con muốn nuôi hai con gà, tại sao mami lại không đồng ý? Con sắp thi rồi, tâm tình con không tốt không thi đỗ, mami cho con nuôi gà, con lập tức thi đỗ.”
Yến Hồi ở bên cạnh gật đầu, phụ họa, “Đúng thế, đúng thế, Yến Đại Bảo chỉ nuôi mấy con gà bà cũng không đồng ý, người phụ nữ này bà có ý gì hả? Chính là ghen tị với Yến Đại Bảo đáng yêu của ông đây đúng không? Cái người phụ nữ nham hiểm này, bà là đồ đàn bà độc ác, đồ đàn bà đáng ghét, đồ...”
“Ông còn biết sử dụng phép lặp cú pháp cơ à?” Triển Tiểu Liên mỉa mai: “Với vốn từ của ông, có thể nói được mấy câu? Được rồi, mau giết gà đi cho tôi, buổi tối hầm cháo gà, nếu có dinh dưỡng như vậy, vứt đi cùng lãng phí, ăn vẫn tốt hơn.”
Trước giờ cơm tối, Yến Đại Bảo mang hai con gà chạy trốn đến nhà họ Bộ.
Cung Ngũ: “...”
Yến Đại Bảo nói: “Tớ không còn cách nào cả, tớ không thể để A Phiêu và Thúy Thúy bị ăn được, tớ vẫn muốn bọn nó đẻ trứng. Nếu như tớ không dẫn bọn nó chạy đi, bữa tối của tớ chính là bọn chúng.”
Cung Ngũ thở dài: “Cậu có tranh cũng không được, thế nào cũng phải về nhà. Nếu không cậu đem hai con gà nuôi ở chỗ Tiểu Bát đi. Tiểu Bát đi đếm bao lì xì rồi, tớ đã đồng ý ngày mai cuối tuần dẫn nó đi mua chuồng gà cho Ngân Ngơ và Mặt Trăng, cậu để luồn A Phiếu và Thúy Thúy ở đây đi, nhớ thường xuyên mua thức ăn cho gà qua đây cho bọn nó ăn là được rồi.” Yến Đại Bảo gãi đầu, “Nhưng tớ muốn tự nuôi! Tớ muốn nuôi hai con gà này làm thú cưng.” Cung Ngũ trợn mắt, “Vậy cậu chỉ có thể khiến cô Triển đồng ý thôi.” Bình thường có bà mẹ nào đồng ý cho con mình nuôi hai con gà trong nhà chứ. Triển Tiểu Liên không đồng ý cũng là bình thường.
Yến Đại Bảo rất thất vọng, buổi tối tức giận không về nhà. Yến Hồi tỏ lòng ủng hộ Yến Đại Bảo, buổi tối cũng không sai người đi đón. Cung Ngũ dành thời gian gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân: [Anh Tiểu Bảo, hôm nay xảy ra chút chuyện. Yến Đại Bảo và Bộ Tiểu Bát mỗi người mang hai con gà ở sau núi nhà chú Út về, chú Út không lấy tiền. Sau đó Tiểu Bát thuyết phục mẹ thành công, có thể nuôi ở bên ngoài, Yển Đại Bảo thua trận bỏ nhà ra đi, bây giờ vẫn đang ở nhà em. Cậu ấy giận dỗi cô Triển, anh nói em nên quản hay là mặc kệ đây?]