Yến Hồi mở mắt ra trong bóng tối, hung dữ trừng Triển Tiểu Liên một cái, đột nhiêu cựa mình bà vào trong lòng. Triển Tiểu Liên vẫn chưa ngủ, bị ôn3g ta kéo là tỉnh ngay, “Làm gì thế hả?” Yến Hồi không để ý đến bà, vẫn dùng sức kéo, khó khăn lắm mới kéo được vào lòng, dùng cả tay cả chân quấn2 lấy bà, hài lòng thỏa mãn ngủ. Triển Tiểu Liên tức giận... cái lão già này, nằm tư thế này không sợ gãy xương à? Gaddles, phủ Công tước, một đêm5 canh phòng nghiêm ngặt, trong phạm vi ba trăm dặm thuộc lãnh địa của Công tước đại nhân, cảnh vệ và lính gác võ trang đầy đủ, bắt đầu đi tuần ph4ạm vi lớn. Tất cả các trạm gác được bố trí ở xung quanh đều được khởi động toàn diện, đến nỗi cư dân ở trấn Enjoy cũng hoang mang, không biết là 0xảy ra chuyện gì. Ban đêm, vừa hết thuốc mê là Công tước đại nhân đã tỉnh, anh mở mắt ra thấy ngay Lý Tư Không đang khoanh hai tay trước ngực nửa nằm nửa ngồi ở cái giường bên cạnh. Anh vừa cử động, Lý Tư Không đã mở mắt ra, nhảy dựng lên: “Bảo, cậu tỉnh rồi!”.
Công tước đại nhân chậm rãi cử động cơ thể, nhìn về phía anh ta, nói: “Lấy miếng giấy da dê Tiểu Ngũ đưa cho tôi qua đây.” Lý Tư Không khựng lại, “Cậu chắc chắn ta muốn xem vào lúc này à? Để sáng sớm ngày mai đi, bây giờ cậu ngủ một giấc, chuyện có lớn bằng trời cũng phải đợi nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy nói.” “Đưa cho tôi.” Công tước đại nhân nói, đã chống cánh tay xuống giường muốn đứng lên. Lý Tư Không thấy thế vội vàng nói: “Được rồi! Cậu đừng cử động, tôi đi lấy cho cậu! Tôi lấy cho cậu được rồi chứ?” Anh ta mở ngăn kéo, lấy tấm giấy da dê trong đó ra đưa cho anh, “Nói trước nhé, đọc xong là phải ngủ.”
Công tước đại nhân không nói gì mà giơ tay nhận lấy, mở ra. Anh chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối, nhìn chằm chằm vào chữ trên mảnh giấy da dê, không chớp mắt một cái. Lý Tư Không ngồi ở bên cạnh, nhìn anh mấy lượt, sau đó không nhịn được nói: “Có một chút vậy thôi, cậu định đọc bao lâu?”
Rất lâu sau, cuối cùng Công tước đại nhân cũng đọc xong, anh không biểu cảm gấp tờ giấy da dê kia lại, đặt sang bên cạnh, nói: “Ngủ thôi.”
Lý Tư Không: “...” Anh ta nhìn Công tước đại nhân một cái, định đi ngủ thật hả? Anh ta còn tưởng là anh sẽ tức giận chứ. Lý Tư Không rùng mình, thôi đừng nghĩ nữa thì hơn. Bảo giống y như dì Triển, đều là cái kiểu không nói thì thôi, nói là tức chết người, vẫn đừng giao lưu với kiểu người như vậy nhiều.
Một đêm đến sáng, lúc Hòa Húc qua đây lại không thấy ai, “Người đâu?” “Ngài Edward dậy từ lâu rồi, chúng tôi đều không khuyến được. Ngài ấy nói bây giờ không phải là lúc quan tâm đến vết thương của ngài ấy, tôi thấy hình như ngài Edward cực kỳ tức giận...” Hòa Húc gãi đầu, “Tức giận hả? Tức giận... vậy bỏ đi!” Ông ta đặt thuốc lên bàn, “Đợi người quay lại, bảo cậu ta uống thuốc đúng giờ. Còn nữa, nếu như cậu ta muốn chết sớm, nhớ bảo cậu ta chảy thêm nhiều máu nữa, bảo đảm chảy hết máu là chết, không thuốc nào chữa được. Đi đây!”
Nói xong, Hòa Húc nhanh nhẹn chạy đi, để lại mấy người hầu ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc này Công tước đại nhân đang cùng Lý Tư Không ở tầng hầm của phủ Công tước. Trên màn hình máy tính lớn dưới tầng hầm là sơ đồ cấu trúc 3D của cung điện, phóng lớn chi tiết đến nỗi đồ để trong phòng cũng rõ ràng.
“Những điểm đỏ này là vị trí lính gác thường đứng, trong đó nơi canh phòng nhiều nhất là ba cửa phòng ngự, ba mươi người đến tám mươi người. Tin tức mới nhất chứng tỏ hình như Quốc vương cũng bắt đầu sợ, số người ở cửa phòng ngự tăng lên gấp đôi rồi.” Lý Tư Không mắng một câu: “Mẹ kiếp, hóa ra hắn ta cũng sợ chết à? Sợ chết như vậy sao lại dám làm ra chuyện to gan như thế? Số người này không ít, hắn ta đang gom hết lực lượng ở đây à? Giờ chúng ta mà qua đó, số người quá ít không chiếm ưu thế, bọn chúng mỗi người bắn một phát bằng chúng ta bắn mười phát!”
Công tước đại nhân nhìn ra phía sau, “Súng của bọn chúng là loại năm trước.” Mắt Lý Tư Không sáng lên, “Là loại mười hai viên đạn? Không phải là hắn ta sợ chết sao? Sao lại không biết điều động loại mới?”
Công tước đại nhân trả lời: “Nghèo.” Lý Tư Không cười phụt ra: “Đúng là Quốc vương nghèo nhất tôi từng gặp.” Công tước đại nhân không lên tiếng, trượt lên màn hình về phía sau, “Đây là khu cư trú.”
Anh giơ tay chỉ hướng một phòng ngủ, nói: “Vị trí này là nơi ở của Quốc vương và Hoàng hậu, chắc Tiểu Ngũ sẽ ở xung quanh nơi này.” Lý Tư Không trợn mắt, “Cô ấy là một tù binh, cô ấy có thể không ở nhà giam à?” Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Không đâu. Tiểu Ngũ sẽ không để cho mình bị chuyển đến nhà giam.”
Lý Tư Không: “...”
Công tước đại nhân nói: “Cô ấy tự đi.”
Lý Tư Không kinh ngạc: “Ôi chao mẹ kiếp, cái kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết này! Tôi thật sự nhìn nhầm cô ta rồi, lại vất cậu lại tự đi qua đó.”
Công tước đại nhân mở miệng: “Không. Tiểu Ngũ biết tôi trúng đạn, cô ấy sợ đối phương nhìn ra, vào thời cơ thích hợp cô ấy qua đó, phân tán sự chú ý của bọn chúng, cũng kéo dài được thời gian.”
Lý Tư Không không biết nói gì, chặc lưỡi: “Vậy hả, vậy tôi thật sự trách lầm cô ấy rồi, không nhìn ra đổ keo kiệt lại can đảm như vậy.”
Công tước đại nhân lại mở miệng: “Bây giờ tuyệt đối không thể để Quốc vương phát hiện ra, mục tiêu trọng điểm của chúng ta chính là Tiểu Ngũ.”
Lý Tư Không gật đầu: “Đúng, đồng ý.”. “Bây giờ nhất định hắn ta sẽ đưa ra điều kiện, nhưng điều kiện sẽ không cứng rắn, bởi vì hắn ta chột dạ.” Công tước đại nhân chậm rãi nói: “Chúng ta không thể ép hắn ta quá, hắn ta sẽ thẹn quá hóa giận kéo người chịu tội thay, tôi sợ Tiểu Ngũ sẽ chịu liên lụy...”
Lúc hiểu một người, anh nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra đối phương sẽ làm gì. Tiểu Ngũ nhất định sẽ trăm phương ngàn kế bảo vệ bản thân, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều sẽ được như mong muốn. Thư gửi đi đã liên tục liên hệ được với gia tộc từ nam đến bắc, bây giờ việc phải làm không phải là gì khác chính là lấy đi quyền lợi của Quốc vương. Gaddles là một quốc gia quân chủ chuyên chế, sự ủng hộ của quý tộc mới là nguồn lực lượng chủ yếu của Quốc vương. Anh phải cắt đứt lực lượng phía sau của Quốc vương, như vậy mới có thể đề phòng hắn ta phản công. Số lượng người ủng hộ Công tước đại nhân nhìn như không nhiều, nhưng thực lực của gia tộc lại đứng hạng nhất hạng nhì ở Gaddles, liên lạc với mấy gia tộc lớn, đồng nghĩa với việc anh có được sự ủng hộ. Chuyện bây giờ Công tước đại nhân phải làm chính là thúc ép người vốn đang đứng ở thể trung lập đưa ra lựa chọn đúng đắn.