Anh kéo tay cô, nhìn thủ lĩnh lính gác, cười nói: “Huân tước Wilde nay đã khác xưa, nhảy một bước thành thủ lĩnh hộ vệ cung điện, tôi còn chưa chúc 3mừng Huân tước Wilde nữa. Nghe lệnh Quốc vương bệ hạ tôn kính chắc hẳn vô cùng hợp với phong cách và tổ huấn từ trước đến nay của gia tộc Wilde. Th2ật là đáng mừng! Nếu như ít ngày nữa tôi gặp gỡ lão Huân tước, thế nào cũng phải tường thuật lại tất cả những chuyện đã thấy ngày hôm nay với ông ấ5y. Anh nói liệu ông ấy có bò từ quan tài lên tìm con cháu chẳng ra gì của mình để khiển trách không?”
Tên thủ lĩnh thẹn quá hóa giận, “Edwa4rd, chết đến nơi rồi còn không biết! Đến lúc này rồi còn trổ tài miệng lưỡi! Bây giờ anh chỉ là một tên tàn phế, thật sự vẫn nghĩ mình là Đại Công 0tước quyền cao chức trọng được vạn người ủng hộ đó à? Thật nực cười! Quốc vương bệ hạ nhân từ mới cho anh khoanh tay chịu trói ở ngoài cửa phòng ngự cung điện. Nếu không phải kiêng dè lễ mừng hôm nay, ngay từ vừa nãy đã giết chết anh ở phòng tiệc rồi!”.
Cung Ngũ thật sự giận diện người: “Ha, rốt cuộc là vị Quốc vương bệ hạ khoan hồng nhân từ kia vẫn không dám giết người có công lao và chính tích của gia tộc Edward ngay trước mặt các gia tộc lớn, thật sự nghĩ người khác ngu à?”
“Ngũ tiểu thư, nếu như cô muốn sống thì ngoan ngoãn làm Ngũ tiểu thư đi, đừng xen vào chuyện này!” Thủ lĩnh lính gác hiển nhiên không muốn gây mâu thuẫn với Cung Ngũ, Cung Ngũ cũng phát hiện điểm này trong lời nói của
Cô nghiêm túc suy nghĩ, tình hình gì thế này? Cô không có giao tình với người này, tại sao người này lại bảo mình đừng nói nhiều, còn có ý có thể giữ lại mạng mình?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Cung Ngũ đã hiểu rồi, tám phần là ý của Quốc vương, nếu không chắc cô không có đãi ngộ như vậy. Nói vậy thì Quốc vương vẫn công nhận giá trị lợi dụng của cô, Quốc vương vẫn định đi đường tắt qua cô.
Quốc vương vẫn hi vọng có biểu hiện tốt một chút, tranh thủ khiển Công tước đại nhân lập di chúc trước khi chết, để lại tài sản cho cô. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là, nếu Quốc vương đã trông chờ vào điều này, nhất định sẽ không lấy mạng Công tước đại nhân trước khi anh lập di chúc. Mà vừa rồi Công tước đại nhân luôn nói năm sáu phút là được, bây giờ đã qua mười phút rồi, có phải là kế hoạch anh lập ra bị nguyên nhân nào đó trì hoãn không?
Nếu như là như vậy, vậy thì bây giờ thứ bọn họ phải tìm cách kéo dài thời gian.
Cung Ngũ lập tức nhảy lên, hành động này hơi khoa trương một chút. Cô đứng trước mặt Công tước đại nhân, dang hai cánh tay ra, lớn tiếng nói: “Tôi không cho phép anh làm hại anh Tiểu Bảo!” Cô quay đầu lại: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng sợ, em sẽ không để cho bọn họ làm hại anh đầu, em thà hy sinh tính mạng của mình cũng phải bảo vệ anh thật tốt!”
Công tước đại nhân kinh ngạc nhìn cô. “Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân thật sự tức giận rồi, “Tiểu Ngũ đừng làm loạn!” Cung Ngũ hếch cằm lên, nhìn thủ lĩnh lính gác, nói: “Tôi sẽ không để anh làm hại anh Tiểu Bảo đầu!” Thủ lĩnh lính gác tức giận bật cười, “Ngũ tiểu thư, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, cô đừng có không biết tốt xấu!”
Cung Ngũ hạ tay xuống, hếch cằm lên, nói: “Hôm nay tôi đã kết hôn với anh Tiểu Bảo, là vợ của anh Tiểu Bảo rồi. Tôi là Công tước phu nhân của phủ Công tước Edward, bây giờ anh nói không biết tốt xấu với tôi như vậy hả? Vả lại, cho dù cục diện như bây giờ, anh Tiểu Bảo vẫn là Đại Công tước của gia tộc Edward, phong hiệu của anh ấy, tước vị cha truyền con nối thừa kế của anh ấy vẫn còn, một Huân tước như anh lại vung tay múa chân ngôn ngữ bất kính với Đại Công tước, thật đúng là khiến tôi thấy được giáo dưỡng và dáng vẻ quý tộc của gia tộc Wilde, bái phục bái phục!”
Thủ lĩnh lính gác cười lạnh: “Có lời gì thì để lát nữa nói, bây giờ..” Hắn ta nhìn về phía lính gác đang đứng quanh Cung Ngũ, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Bắt lấy bọn họ! Phải nói bao nhiêu lần nữa hả?”
Cung Ngũ lui về phía sau, bị Công tước đại nhân kéo cổ tay, kéo đến phía sau xe lăn, anh mở miệng: “Đừng ra quân ồ ạt như vậy, vì một người tàn phế ngồi xe lăn như tối mà phải làm to chuyện, Huân tước Wilde không cảm thấy quá mất mặt à?”
Cung Ngũ sầm mặt, đứng ở sau lưng Công tước đại nhân, bám hai tay vào tay vịn xe lăn, căng thẳng nhìn xung quanh, mắt đầy vẻ cảnh giác.
Thủ lĩnh lính gác không tranh luận với Công tước đại nhân. Hắn ta có thể chắc chắn một chuyện, đó chính là gia tộc Edward diễu võ dương oai nhiều năm như vậy sợ là bị hủy hoàn toàn rồi.
Quốc vương bệ hạ đã sớm muốn trừ khử gia tộc Edward, đáng tiếc luôn không tìm được cơ hội. Cuối cùng đợi được đến ngày hôm nay, cuối cùng bệnh di truyền của gia tộc Công tước đại nhân đã phát ra, may mắn nhất là gia tộc Edward không có người thừa kế. Tất cả những thứ này gần như là cơ hội trời ban.
Ba tên lính gác xông đến, cuối cùng cướp được xe lăn.
Lúc xe lăn bị người ta cướp đi, súng trong tay Cung Ngũ đột nhiên hành động, cô đập vào cằm cái tên định vòng ra sau xe lăn, tên kia lập tức che lấy cái cằm đau đớn nên theo quán tính ngã nhào ra. Cung Ngũ nhắm súng về phía một tên khác trực tiếp bắn một phát, sau mấy giây tên trúng đạn gây mê ngã thẳng xuống đất.
Một tên khác vừa định rút súng, viên đạn thứ hai của Cung Ngũ đã bắn ra. Liên tiếp hai người gục xuống lập tức khiển đám người xung quanh rối loạn, tiếng cầm súng rào rào vang lên, tiếp theo chính là một trận tiếng súng dữ dội truyền đến. Một cánh tay kéo Cung Ngũ về phía sau, đợi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết trong tay Công tước đại nhân có thêm hai món vũ khí loại nhỏ từ lúc nào. Vũ khí nhỏ nhưng lực sát thương lại không nhỏ, đạn bắn ra sẽ nổ tung sau khi rơi xuống.
Lính gác vốn đã xúm lại đây lập tức thương vong như ngả rạ, mặt đất đầy vết máu và chân tay bị cụt. Tiếng nổ lớn lập tức thu hút nhiều người hơn, ngay cả người đang ở phòng tiệc cũng vì tiếng nổ ở đây mà hoảng loạn, không ngừng có tiếng hát truyền tới.
Lính gác cung điện giống như bị thứ gì thu hút, đang xông đến phía tiếng nổ, các khách khứa không biết xảy ra chuyện gì thấp thỏm lo âu khiến tình hình càng hỗn loạn hơn.
Mà Công tước đại nhân và Cung Ngũ bị lính gác bao vây như thủy triều vẫn đang kiên nhẫn phản kháng. Lúc này Cung Ngũ mới biết, cái xe lăn Công tước đại nhân ngồi đã được cải tiến, chính là một kho vũ khí loại nhỏ.
Công tước đại nhân bình tĩnh lặp lại tay xe lăn, nói với cô: “Tiểu Ngũ đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Bốn vệ sĩ kia đã có ba người thoát khỏi lính gác, trở lại bên chỗ Công tước đại nhân, người còn lại thì thể lực đã khôi phục tương đối rồi.
Thủ lĩnh lính gác rất hối hận, vừa rồi không nên phí lời nhiều như vậy, làm mất thời gian, kết quả bây giờ thành thế này. Biết Công tước Edward là một chuyên gia vũ khí, đặc biệt là tinh thông súng ống, nhưng hắn ta không ngờ là người kia lại cải trang xe lăn thành vũ khí.
Nếu như Quốc vương biết, còn không biết sẽ tức giận thế nào nữa.