“Bên trái.” Công tước đại nhân nhắc nhở, vệ sĩ phía trước bên trái đã giành trước, đá cho kẻ đang định nổ súng sang bên này hôn mê 3bất tỉnh.
Anh ta nhặt khẩu súng lính gác ôm trong lòng lên, đưa cho Công tước đại nhân. Cung Ngũ không biết cụ thể xảy ra 2chuyện gì, nhưng cô biết bây giờ bọn họ phải lập tức rời khỏi Cung điện.
Cung Ngũ không dừng chân một khắc nào, cho dù đan5g đi giày cao gót, cô cũng có thể đẩy xe lăn đi rất nhanh. Cảm giác rất kỳ lạ, dưới tình hình như vậy, cô lại không sợ một chút nà4o, thậm chí còn có chút hưng phấn. Phía trước là bậc thềm, không đợi Cung Ngũ mở miệng, hai vệ sĩ phía trước đã ăn ý giơ tay ra cù0ng nhấc xe lăn lên, xuyên qua cánh cửa phòng ngự đầu tiên của cung điện.
Trong nháy mắt tiếng súng nổi lên bốn phía. Lúc đó Cung Ngũ đã đẩy Công tước đại nhân đến dưới tay vịn cầu đá hoa văn trước cửa phòng ngự nấp ở đó từ lúc nào. Cô giơ tay liều mạng ấn đầu Công tước đại nhân xuống, “Anh Tiểu Bảo, anh đừng thò đầu ra...” Công tước đại nhân chỉ kéo cô vào lòng mình, bảo vệ đầu cô. Trong mũi là mùi hương quen thuộc, Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn anh, Công tước đại nhân cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói: “Xin lỗi.” Cung Ngũ biết anh đang xin lỗi cái gì, nhưng cô không để ý một chút nào. Cô giơ tay vòng qua cổ anh, cười nói: “Tại sao anh phải xin lỗi chứ, rõ ràng là không cần xin lỗi một chút nào.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ.”.
Trong tiếng súng liên tục không ngừng xung quanh, Cung Ngũ thật sự không hề sợ hãi. Bốn vệ sĩ, ai cũng là cao thủ dùng súng, một người chấp được mười thị vệ của cung điện, kỹ thuật bách phát bách trúng, có thể ngăn cản sự tập kích xung quanh nhưng không ngăn được đối phương tấn công hết đợt này đến đợt khác.
Công tước đại nhân giơ tay qua Cung Ngũ, “Ở đây đừng chạy linh tinh.” Cung Ngũ căng mặt ra, hỏi: “Vậy anh thì sao?”
Công tước đại nhân cười với cô, nói: “Anh có súng.” Không đợi Cung Ngũ mở miệng, xe lăn đã trượt ra ngoài, súng trong tay anh giống như bút trong tay nhà văn, sử dụng tự nhiên, biết mình nên dùng thế nào mới có thể phát huy đến trình độ cao nhất, có thể khiến đạn bắn ra không lãng phí.
Trong rừng súng mưa đạn, Cung Ngũ chống cằm, trên gương mặt còn mang theo nụ cười quỷ dị, ngây ra nhìn bóng lưng Công tước đại nhân. Ôi, quả nhiên là lúc thích một người, cho dù người này làm gì cũng đều cảm thấy siêu cấp đẹp trai!
Công tước đại nhân lùi lại rất nhanh, Cung Ngũ vội vàng kéo xe lăn về phía sau, “Anh Tiểu Bảo!” “Đừng lo lắng!” Công tước đại nhân cười với cô, nói: “Đối phó được!”
Bốn vệ sĩ cũng lần lượt lui lại, “Ngài Edward” Công tước đại nhân kiểm tra đạn, “Còn bao nhiêu nữa?” “Cùng lắm còn có thể chống đỡ thêm năm sáu phút!”
Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn về phía người kia, nói: “Đủ rồi!” Nói xong, anh đã trượt ra ngoài lần nữa, bốn người kia thấy thế vội vàng theo ra ngoài, đánh lui thị vệ cung điện đang lao qua đây.
Cung Ngũ nhìn đồng hồ, mím môi, sau năm sáu phút này sẽ như thế nào? Nghe lời Công tước đại nhân, hình như chỉ cần kiên trì năm, sáu phút nữa sẽ có thể xoay chuyển, nhưng rõ ràng sắp hết đạn rồi! Bắn xong viên đạn cuối cùng, đối phương cũng phát hiện ra tình hình, bọn chúng bắt đầu không kiêng nể gì cả, từ từ tiến lại.
Cung Ngũ vội vàng kéo xe lăn của Công tước đại nhân ra sau mình, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, Công tước đại nhân nắm tay cô, “Đừng nhúc nhích!”
Bốn vệ sĩ vây xung quanh Công tước đại nhân, trên người ai cũng bị thương nhưng không có ai kêu đau một tiếng. Công tước đại nhân nói: “Đừng cử động, đợi bọn chúng tiến lại gần, bọn chúng mới không thể nổ súng.” Cung Ngũ hiểu rồi, bởi vì nổ súng ở khoảng cách ngắn sẽ khiến bọn chúng bị thương. Bọn họ đều không nhúc nhích, đợi vòng vây thu nhỏ lại rồi, cô nhân cơ hội nhìn đồng hồ, đã qua sáu phút. Đánh giáp lá cà là ưu thế của bốn vệ sĩ. Cung Ngũ đẩy xe lăn của Công tước đại nhân, cẩn thận né tránh va chạm tay chân ở khoảng cách gần, một khi phát hiện có gì không đúng sẽ nhanh chóng tránh đi, cùng lắm thì cô sẽ động chân, vung nắm đấm cũng được. Nhấc chân đạp một lính gác ngã nhào đến sang bên cạnh, cô nhảy ra trước mặt Công tước đại nhân, nóng lòng muốn thử đích thân ra trận, bị anh kéo lại, “Tiểu Ngũ!”
“Anh Tiểu Bảo anh đừng xem thường em, em lợi hại lắm đó!” Cung Ngũ không có cơ hội mở miệng nữa, bởi vì Công tước đại nhân đã kéo cô sang bên cạnh không buông tay ra rồi.
Thủ lĩnh lính gác cung điện nói: “Ngài Edward, Quốc vương bệ hạ thật lòng đối đãi, không ngờ ngài lại không biết tốt xấu, uy hiếp vương thật, chiếm dụng mỏ vàng, chèn ép bạn đồng sự, bàn chuyện chính trị tiêu cực như vậy... tội lỗi ngài phạm phải chồng chất, tôi phụng mệnh Quốc vương bệ hạ bắt ngài quy án...” Một đống lời nói chính nghĩa ở trước mặt lính gác Cung điện, rất ra dáng.
Tối nay, Công tước đại nhân đã chính thức lật mặt với Quốc vương bệ hạ. Lần này, bọn họ đoạn tuyệt thật rồi, nếu không, Quốc vương cũng sẽ không muốn bắt sống Công tước đại nhân. Hắn ta nghĩ nếu như giết chết Công tước đại nhân sẽ không có cách nào ăn nói được, cho nên hắn ta muốn bắt sống, sau đó có thời gian định tội, như vậy, có lẽ Quốc vương vẫn có thể nghĩ ra cách xoa dịu chuyện đột nhiên xảy ra này. Thủ lĩnh lính gác ra lệnh một tiếng: “Bắt lấy bọn họ!”