Lý Tư Không: “...”
Anh ta không nói gì, chỉ im lặng đi theo sau. Cung Ngũ đi được hai bước lại quay đầu lại: “Cậu hai Lý, hình như3 anh không hề có chút dáng vẻ gì là áy náy à?” Cô nhe răng cười, “Anh sợ anh Tiểu Bảo tỉnh lại sẽ lột da anh đúng không? Yên tâm đi, chún2g ta không ai nói gì thì không có chuyện gì cả thôi.”
Lý Tư Không vẫn không nói gì. Cung Ngũ xoa cánh tay, “Cậu hai Lý tôi nói ch5o anh biết, anh cứ không nói gì như vậy, tôi rất lo anh làm chuyện gì nông nổi đấy. Có chuyện gì chúng ta về nhà bàn bạc thêm được không?4 Haizz, giờ anh Tiểu Bảo nằm đó không cử động được, hai chúng ta tuy không giỏi ứng đối với các tình huống như anh Tiểu Bảo, những trí tu0ệ của hai người cộng lại vẫn rất tốt đúng không?”
Một lúc sau, Lý Tư Không đáp lại, “Ừm.” Cung Ngũ nhe răng cười, “Vậy mới đúng chứ! Đâu có thể vì chút chuyện vặt vãnh mà nhụt chí được.” Khẩu súng Lý Tư Không cầm trong tay bị anh ta ném cho hai người canh gác phía sau, anh ta chậm rãi đi theo sau Cung Ngũ. Đến khi về phủ Công tước, anh ta mới hỏi: “Tên Quốc vương đó tìm cô, sao lại thả cô về? Hắn ta đã có ý định giết người diệt khấu, giết chết vệ sĩ và lái xe của cô rồi.”
Nói xong, cô mím môi nhìn chằm chằm Lý Tư Không, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
“Cô mà có vấn đề gì thì tôi phải ăn nói thế nào với Bảo chứ?” Nói xong, giọng điệu anh ta bỗng hung dữ hẳn lên, đập chiếc điện thoại trong tay, “Ông đây cứ coi như hôm nay không nhìn thấy thứ đồ chơi này!” Cung Ngũ đau lòng muốn chết: “Anh không cần nữa thì cho tôi! Sao lại đập chứ? Đó chẳng phải là chiếc điện thoại lúc đầu tôi bán cho anh hay sao? Hơn một vạn đấy, đắt vậy mà anh cũng đập được à? Nhà anh nhiều tiền quá à! Tức chết đi được!” Lý Tư Không híp mắt lại, vẫn đang tức giận, liếc nhìn Cung Ngũ, rồi lại cướp lấy: “Bền lắm, đập mấy lần rồi mà chưa hỏng.” Cung Ngũ tức giận: “Đồ phá của!” Cô đứng dậy chuẩn bị đi, “Tôi đi tìm anh Tiểu Bảo đây! Hừ!” Lý Tư Không ngẩng lên nhìn cô, nói: “Ngày mai không được đến cái trường học nát đó nữa!” Cung Ngũ mặc kệ anh ta: “Buộc phải đi, không những đến trường mà còn phải vào trong cung gặp bệ hạ tôn kính nữa, hừ!”
Nhân lúc anh Tiểu Bảo sơ ý, cô lén trộm đồ đi làm đăng ký kế luôn, sau này anh có hối hận cũng không đã muộn. Hừ, nếu sau này anh có lỗi với cô, cô sẽ xé luôn nó ra, dù sao cũng chỉ có một bản, cô lén cất giấu đi, không ai biết là được.
Nghĩ vậy, Cung Ngũ càng thấy vui vẻ hơn, không chỉ vậy, cô còn có thể có được danh hiệu sinh viên xuất sắc, cái đó có trộm cũng không trộm được. Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cô đi đến lâu đài, định tối nay sẽ kể chuyện cho Công tước đại nhân nghe.
Lý Tư Không ngồi trên sofa, suy nghĩ một lúc, anh ta gọi cho Lý Nhất Địch. Giọng Lý Nhất Địch nghe có vẻ rất thoải mái, ấm cuối còn có dư vị ngọt ngào dịu dàng: “Alo?”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết, tôi nghe thấy tiếng súng rồi, họ có bị thương không?”
Lý Tư Không liếc nhìn cô, “Sao cô không hỏi họ đã chết chưa?” Cung Ngũ liếc xéo anh ta, “Lái xe và vệ sĩ của tôi đều là do anh Tiểu Bảo sắp xếp, sao họ ngốc như vậy được chứ?”
Lý Tư Không trợn mắt lườm, đáp: “Không bị thương, tuy xe có rất nhiều vết đạn nhưng không sao cả. Đúng rồi, khi cô chưa về, học viện đã phải người tới thông báo, nói chỉ là hiểu lầm, vốn dĩ định nói chuyện với họ, nói cô sẽ về muộn một chút, không ngờ họ lại phản ứng nhanh như vậy, lái xe đi như bay.”
“Thật biết lừa!” Cung Ngũ chậc lưỡi, sau đó nói: “Đúng rồi, tôi phải về tìm một tấm ảnh tôi và anh Tiểu Bảo chụp chung, một tấm ảnh thật đẹp, như vậy giấy đăng ký kết hôn mới đẹp được!”
Lý Tư Không chợt ngẩng đầu lên: “Đăng ký kết hôn? Đăng ký kết hôn cái gì?”
Sau đó, Cung Ngũ đắc ý kể lại một lượt mọi chuyện cho Lý Tư Không nghe, nói xong, cô còn giơ tay ra dấu chữ V với Lý Tư Không, nói: “Nếu như vậy, tôi không những có thể ra vào cung điện, biết được những vở kịch mới nhất của Quốc vương, mà còn có thể lừa được một tấm giấy đăng ký kết hôn của tôi và anh Tiểu Bảo đến từ Cung điện Gaddles, cuối cùng còn có một điểm sáng, danh sách sinh viên xuất sắc năm học này sẽ có tên tôi! La la la la!”
Lý Tư Khống: “...”
Anh ta ngồi lên sofa, nói: “Cô dùng chính bản thân mình để mạo hiểm, mà còn tỏ vẻ đắc ý như vậy, Bảo mà biết được sẽ nghĩ thế nào chứ?” Anh ta hỏi: “Cô còn nhớ cô nói tôi thế nào không? Có cần tôi nói lại một lần cho cô nghe không? Dạy dỗ người khác thì dễ lắm, đến lượt mình thì lại ngốc nghếch à?”
Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, “Tôi đây là tìm được cơ hội từ trong nguy hiểm, tôi cũng không muốn mà, nhưng không còn cách nào khác, dù sao tôi cũng không muốn mình trở thành điểm yếu để hắn ta thao túng anh và anh Tiểu Bảo, đặc biệt là anh đấy. Tôi không yên tâm về anh cậu hai Lý ạ, cái tư thế vác súng bazooka đó của anh giống chú Yên y đúc. Tôi lo nếu như Quốc vương cho người về phủ Công tước nói bảo tôi ở lại Cung điện mấy ngày trò chuyện với Gloria thì có lẽ anh sẽ nhảy dựng lên đánh chết luôn tên đưa tin mất. Nếu vậy thì rắc rối to rồi, đặc biệt là trong tình huống anh Tiểu Bảo vẫn chưa tỉnh lại, Quốc vương chủ động hơn anh, lúc đó tôi còn đang nằm trong tay Quốc vương nữa.”
Cô có chút nghi ngờ nhìn Lý Tư Không, hỏi: “Cậu hai Lý, anh sẽ không mặc kệ sự sống chết của tôi, coi như không biết gì đấy chứ? Tôi nói giả thiết, nếu như tôi bị giữ lại ở trong cung.”
“Cô mà có vấn đề gì thì tôi phải ăn nói thế nào với Bảo chứ?” Nói xong, giọng điệu anh ta bỗng hung dữ hẳn lên, đập chiếc điện thoại trong tay, “Ông đây cứ coi như hôm nay không nhìn thấy thứ đồ chơi này!” Cung Ngũ đau lòng muốn chết: “Anh không cần nữa thì cho tôi! Sao lại đập chứ? Đó chẳng phải là chiếc điện thoại lúc đầu tôi bán cho anh hay sao? Hơn một vạn đấy, đắt vậy mà anh cũng đập được à? Nhà anh nhiều tiền quá à! Tức chết đi được!” Lý Tư Không híp mắt lại, vẫn đang tức giận, liếc nhìn Cung Ngũ, rồi lại cướp lấy: “Bền lắm, đập mấy lần rồi mà chưa hỏng.” Cung Ngũ tức giận: “Đồ phá của!” Cô đứng dậy chuẩn bị đi, “Tôi đi tìm anh Tiểu Bảo đây! Hừ!” Lý Tư Không ngẩng lên nhìn cô, nói: “Ngày mai không được đến cái trường học nát đó nữa!” Cung Ngũ mặc kệ anh ta: “Buộc phải đi, không những đến trường mà còn phải vào trong cung gặp bệ hạ tôn kính nữa, hừ!”
Nhân lúc anh Tiểu Bảo sơ ý, cô lén trộm đồ đi làm đăng ký kế luôn, sau này anh có hối hận cũng không đã muộn. Hừ, nếu sau này anh có lỗi với cô, cô sẽ xé luôn nó ra, dù sao cũng chỉ có một bản, cô lén cất giấu đi, không ai biết là được.
Nghĩ vậy, Cung Ngũ càng thấy vui vẻ hơn, không chỉ vậy, cô còn có thể có được danh hiệu sinh viên xuất sắc, cái đó có trộm cũng không trộm được. Càng nghĩ càng thấy vui vẻ, cô đi đến lâu đài, định tối nay sẽ kể chuyện cho Công tước đại nhân nghe.
Lý Tư Không ngồi trên sofa, suy nghĩ một lúc, anh ta gọi cho Lý Nhất Địch. Giọng Lý Nhất Địch nghe có vẻ rất thoải mái, ấm cuối còn có dư vị ngọt ngào dịu dàng: “Alo?”
“Anh!” Lý Tư Không vừa mới mở lời, giọng Lý Nhất Địch đã thay đổi, “Sao lại là em?”
Lý Tư Không: “...” Dù không phải là anh ruột cũng không được như vậy chứ! Đau lòng lắm đấy, anh ta hỏi: “Nếu không thì anh tưởng em là ai? Đại Bảo à?”
Lý Nhất Địch đáp: “Anh tắt máy đây, Đại Bảo nói với anh cứ đến giờ đúng là gọi điện cho anh, sắp đến giờ rồi, em chiếm đường dây rồi, Đại Bảo sẽ không gọi được.”
Lý Tư Không: “Anh, em có chuyện thật mà!”
“Anh biết, em sĩ diện cao như vậy, không có chuyện gì sẽ không gọi điện đâu.” Lý Nhất Địch nói: “Nhưng anh đã hẹn với Đại Bảo rồi, tắt máy đây, lúc khác gọi lại.”
Nói xong, anh ta tắt máy thật. Lý Tư Không tức giận, trong sắc khinh anh em! Bên này Lý Tư Không đang vô cùng tức giận, bên kia Cung Ngũ đã ngồi xuống bên giường Công tước đại nhân, bắt đầu ríu rít kể chuyện về chuyến du ký một tiếng rưỡi đồng hồ cho Công tước đại nhân nghe. Cơ thể Công tước đại nhân hiển thị số liệu không bình thường, đối với chuyến du ký một tiếng rưỡi đồng hồ này của cô anh rất không hài lòng, thậm chí còn có chút phẫn nộ, nhưng đó là hiển thị về mặt số liệu. Là một người bệnh nằm trên giường không động đậy được, anh không đưa ra ý kiến gì cả, là một thính giả đạt tiêu chuẩn. Cung Ngũ liếc nhìn anh, sau đó chạy đi tìm bác sĩ hỏi chuyện dữ liệu, bác sĩ đáp: “Hình như ngài Edward rất tức giận!” Cung Ngũ rất hài lòng, tức giận 8, giận thì tốt, giận thì chứng tỏ thực ra anh đã nghe được lời cô nói, nếu vậy tức có nghĩa là Hòa Húc nói đúng, thần kinh não bộ của Công tước đại nhân cần bị kích thích liên tục, như vậy có khi có một ngày nào đó chỉ tức giận thôi đã có thể khiến anh tỉnh lại được.
Lần trước chẳng phải cũng là anh tức giận quá nên tỉnh lại đó sao? Nghĩ vậy, Cung Ngũ càng hài lòng hơn, phải vậy mới đúng chứ. “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, nếu em định lấy một tấm ảnh của chúng ta để đi làm giấy đăng ký kết hôn thì anh rất giận đúng không? Ka ka, anh giận cũng không còn cách nào khác, có bản lĩnh thì anh cắn em đi!” Cô nhe răng cười, “Anh không cắn được em đâu. Em đã nói với Quốc vương rồi, sau này đợi em lấy được giấy đăng ký kết hôn rồi, sau đó sẽ đối tốt với anh. Anh mà chết thì tiền của anh sẽ thuộc về em hết, cuối cùng em sẽ vào trong cung làm Hoàng hậu tôn quý, ở trong cung điện nguy nga tráng lệ.” Bác sĩ thò đầu vào, “Ngũ tiểu thư cô ở trong đó nói gì với ngài Edward đó? Hình như ngài Edward đang rất tức giận đấy!”
Cung Ngũ cười nói: “Tôi đang nói với anh ấy tối âm mưu cướp đoạt tài sản của anh ấy, nếu anh ấy còn không tỉnh lại thì tôi sẽ trở thành một quý cô giàu có. Ka ka ka...” Bác sĩ lặng lẽ rụt đầu lại, thôi bỏ đi, hình như lần nào Ngũ tiểu tử đều nói những lời đó để chọc giận Công tước đại nhân, không nên tham gia vào thì tốt hơn. Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân đang nhắm chặt hai mắt, đặt tay mình lên lòng bàn tay anh, “Trông anh đáng thương chưa kìa, cho anh sờ tay em này. Ừm, bây giờ anh sở nhiều là được hội quá, bây giờ em còn là cô gái chưa kết hôn, sau này đợi em có giấy đăng ký kết hôn rồi, đã là phụ nữ có gia đình, anh có sờ cũng không có cảm giác gì nữa.” Nói xong cô lại cười đắc ý, cảm thấy vô cùng hài lòng vì đã sắp xếp được chuyện đăng ký kết hôn của mình và Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân lại tức giận khiến số liệu thay đổi mạnh mẽ. Cung Ngũ chép miệng, “Được thôi, không chọc giận anh nữa, em chỉ dùng mưu kế thôi, đương nhiên nếu sau này tỉnh lại anh thấy không được cùng lắm thì làm một cái giấy ly hôn nữa. Dù sao thì ở trong nước, giấy đăng ký kết hôn
đây không có tác dụng gì cả, em mà về nước thì vẫn là cô gái xinh đẹp được bao thanh niên tuấn tú tranh giành, anh Tiểu Bảo anh nói xem có đúng không?”
Thấy anh lại tức giận, Cung Ngũ vội nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, không nói đến đề tài này nữa, xem anh giận kìa. Vốn dĩ em muốn chọc giận để anh tỉnh lại, nhỡ chẳng may khiến anh tức quá rồi không tỉnh lại được nữa thì sao.”
Công tước đại nhân lại tức muốn chết.
Bên ngoài bác sĩ không ngừng lau mồ hôi, Ngũ tiểu thư giỏi thật, có bản lĩnh gì mà mỗi một câu nói lại khiến ngài Edward tức giận được đến mức độ này chứ?