Lý Tư Không liếc xéo cô, dáng vẻ tức giận, vác súng bazooka quay vào phòng. Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Lý Tư Không cũng chịu yên rồi. 3Cô dặn dò Tiểu Euguen để ý Lý Tư Không, rồi quay về lâu đài, tiếp tục nói chuyện với Công tước đại nhân. Cung Ngũ nghĩ rằng bây giờ cho dù là ch2uyện gì cũng phải gác sang một bên. Hàng ngày cô chỉ cần học hành nghiêm chỉnh và đợi Công tước đại nhân tỉnh lại. Chuyện lớn thế nào nào cũng p5hải đợi anh tỉnh lại rồi mới làm. Cô suy nghĩ và hành động như vậy, nhưng ông trời không cho con người được như ước nguyện, luôn có những người 4khiến cô phải suy nghĩ. Ví dụ như Matthew Hal, hay Gloria, hay kể cả là Quốc vương bệ hạ.
“Ngũ tiểu thư!” Có giáo viên gọi Cung Ngũ, “Qu0ốc vương bệ hạ nghe nói ngài Edward bị bệnh nên rất lo lắng, cho nên cho gọi cô vào.” Cung Ngũ nghe xong sửng sốt, sau đó cô hỏi: “Bây giờ sao?”
“Đúng vậy, ngay bây giờ. Quốc vương bệ hạ đang đợi cô.” Thầy giáo rất hứng thú. Tuy không hiểu lắm về cục diện chính trị ở Gaddles nhưng chế độ quân chủ tồn tại lâu năm ở Gaddles khiến họ luôn kính trọng vương thất, được Quốc vương bệ hạ triệu kiển luôn là chuyện đáng vui mừng nhất.
Có mấy chủ nhiệm lớp đi theo sau thầy giáo, đang nhìn Cung Ngũ với vẻ mặt nghiêm túc. Phía sau mấy chủ nhiệm lớp còn có hai thị vệ cao lớn cùng đợi cô.
Cung Ngũ ngước lên nhìn thầy giáo, hỏi: “Thưa thầy, em có thể đợi hết tiết học rồi mới đi được không?” Chủ nhiệm lớp nhìn thầy giáo đang lên lớp, thầy giáo nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Còn mười hai phút nữa là hết tiết. Chắc chắn Quốc vương bệ hạ sẽ rất vui vẻ và thái độ học tập nghiêm túc của Ngũ tiểu thư.”
Giáo viên chủ nhiệm lạnh mặt lại, nói gì đó với hai thị vệ, sau đó đi trước, nhưng hai thị vệ đó vẫn đứng yên tại đó.
Cung Ngũ liếc nhìn ra cửa, cô nhìn giáo viên đã bắt đầu giảng bài bình thường, nhưng đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lý Tư Không. [Quốc vương triệu kiến tôi, ở cửa lớp có thị vệ đứng canh, nếu tôi không thấy tôi về thì chắc chắn là tôi bị nhốt ở cung điện.
Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi, lúc đó Lý Tư Không không đọc được.
Cung Ngũ gửi tin nhắn đi nhưng không nhận được tin nhắn trả lời, cô thấy hơi lo lắng. Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, các bạn học trong lớp lần lượt đi ra, Matthew ngồi hàng cuối cùng, cậu ta liếc nhìn Cung Ngũ, đứng dậy rồi đeo ba lô đi ra ngoài.
Cung Ngũ đứng trước bàn học, đặt từng cuốn sách vào trong ba lổ. Hai thị vệ đứng gác ở cửa thấy lớp đã thưa người liền đi vào trong lớp, đứng trước mặt Cung Ngũ: “Ngũ tiểu thư, Quốc vương bệ hạ muốn gặp cô, mời cô đi một chuyện với chúng tôi.”
Cung Ngũ cầm ba lô lên, đưa cho hai người đó, “Đi thôi!”
Hai tên thị vệ nhìn nhau, không biết cố định làm gì, Cung Ngũ ngẩng lên nhìn họ nói: “Cầm túi giúp phụ nữ, đó chẳng phải là nghi lễ hoàng gia ư?”
Hai người nhìn nhau, sau đó một người cầm chiếc ba lô cô đưa.
Cung Ngũ đi trước, hai người đó đi theo sau.
Học viện quý tộc ở bên kia cung điện, đi một vòng là đến nơi, nhưng Cung Ngũ đi đến công thì còn có xe đang đợi. Lái xe của phủ Công tước nhìn thấy cô, tưởng rằng cô sẽ lên xe, sau đó phát hiện ra còn có hai người nữa đi theo sau cô, đồng thời một đội quân lính ở cổng trường cũng đi tới, bao vây chiếc xe Cung Ngũ định ngồi.
Cung Ngũ liếc nhìn tài xế, tài xế và vệ sĩ đều ngồi yên không động đậy, sau đó khi một chiếc xe còn lại khởi động, lái xe cũng khởi động xe. Tiếng khởi động xe phát ra đồng thời với động cơ xe còn lại, không khiến nhiều người chú ý đến.
Cung Ngũ ngồi trong xe, tài xế chiếc xe này khởi động xe, đảo một vòng, lái về phía cung điện. Sau khi Cung Ngũ rời đi, đội vệ sĩ kia bỗng nhiên đổi hướng, chạy xe về thẳng phủ Công tước, ai nấy đều giơ súng lên. Vệ sĩ giơ súng lên gần như theo phản xạ có điều kiện, nhưng không nổ súng, một giây trước khi họ bao vây, tài xế đã đạp chân ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Phía sau tốp vệ sĩ lần lượt giơ súng lên bắn về phía chiếc xe lái đi, vị trí cửa sổ sau xe còn lưu mại mấy vết đạn.