Công Tước



Một mình cô ngồi bên cạnh Công tước đại nhân, liên miên nói chuyện cả ngày trời. Dù sao ngày nào cô cũng vậy cả, những ng3ười khác cũng đã quen rồi. Khi cô ở đó nói chuyện, bên ngoài cũng đang trò chuyện, không còn muốn nghe trộm nữa, không c2ó gì hay cả, chỉ là một cô ngốc ngày ngày trò chuyện với vị hôn phu đang hôn mê để cho qua thời gian mà thôi.

Ch5ỉ cần có thời gian cô sẽ đến đây, có khi cả đêm không ngủ, có khi còn đến đây ngủ cùng, còn kiên quyết tin rằng sau khi 4Công tước đại nhân mở mắt ra người đầu tiên anh nhìn thấy sẽ là cô.

Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân, do dự một 0lúc, cô nói: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, hôm nay em đã biết binh đoàn lính đánh thuế của Sand là ai thuế để đối phó với anh rồi. Vị Quốc vương bệ hạ tôn kính đó của anh ấy! À, và cả người của trang trại rượu Mandoon cũng có phần nữa. Binh đoàn lính đánh thuế đó là do người của trang trại rượu Mandoon tìm. Em nghĩ có lẽ chính là ông già chồng của dì anh, khi đó cầm súng chĩa súng vào anh đó. Ông già đáng thương, đã từng độ tuổi rồi còn đi làm chuyện như vậy, cho dù có cướp lại được trang trại thì cũng đâu tận hưởng được mấy năm nữa đâu!”

Cô thở dài nói: “Anh Tiểu Bảo, anh mau tỉnh lại đi. Nếu anh còn không tỉnh lại, em mà muốn phát tiết thì anh cho em đi tìm ai đó giúp đỡ nhé? Em muốn tìm Carlisle lớp em giúp đỡ. Cậu ta là bạn thân của em, chắc chắn sẽ làm hết sức mình. Nhưng em lại lo lắng năng lực cậu ta không được, anh thấy nhờ cậu hai Lý giúp thì sao?” Vừa dứt lời không bao lâu, đã có bác sĩ từ bên ngoài thò đầu vào nói: “Ngũ tiểu thư, cô vừa nói gì với ngài Edward vậy? Tôi thấy vừa rồi rung động não của ngài ấy vô cùng mạnh mẽ, dường như ngài ấy có phản ứng lại với lời nói của cô đấy!”


Cung Ngũ đứng trước xe chắn lại: “Tôi nói anh không được đi... thì là... không được đi!” Cô vừa thở hổn hển vừa nói: “Đó là trang trại rượu vang của anh Tiểu Bảo, anh mà cho nổ tung lên thì đó là thiệt hại của ai, anh nói xem! Hơn nữa, anh không hề sắp xếp gì mà cứ thế đi, đến lúc đó họ mà chuẩn bị trước, bắn cho anh một cái thì có phải anh Tiểu Bảo lại càng bị động hơn không? Đến lúc đó người ta dùng anh để uy hiếp anh Tiểu Bảo, anh nói xem anh Tiểu Bảo có mắng chửi anh là đồ ngốc không quan tâm đến anh hay là bất chấp tất cả từ bỏ mọi thứ để cứu anh? Với tính cách của anh Tiểu Bảo và tình bạn của hai người chắc chắn anh Tiểu Bảo sẽ đi cứu anh, anh tự nghĩ xem có đúng không?”

Lý Tư Không lạnh lùng liếc nhìn cô, “Chỉ mình cô giỏi, chỉ mình cô hiểu, còn ông đây yếu ớt như vậy à?”

Cung Ngũ đáp: “Cậu hai Lý đương nhiên không yếu đuối, nhưng mà anh lỗ mãng hơn anh Tiểu Bảo. Anh biết lỗ mãng là như thế nào không? Đó là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hành động không suy nghĩ đến hậu quả. Anh nhìn lại cái khí thể vác súng của anh bây giờ thì lại càng giống hơn. Nếu anh lên kế hoạch chu đáo, có chút mưu lược thì tôi còn có thể tin là anh động não, nhưng nếu không phải vậy thì tôi không thể tin anh được!”

Lý Tư Không tức hộc máu: “Cô... cổ cô cố...” Cung Ngũ xua tay: “Nào nào nào, chúng ta cùng nghiên cứu, sau đó xem xem có hành động nào khả thi không. Khi anh Tiểu Bảo tỉnh lại, nhỡ chẳng may thấy anh có chuyện gì thì chắc chắn là tôi xong đời, chắc chắn anh ấy sẽ trách tôi không ngăn anh lại.” Lý Tư Không chép miệng, thấy cũng có lý, nhưng bị một cô nhóc giáo huấn, anh ta cứ cảm thấy không thoải mái: “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, gọi thân thiết như vậy. Anh Tiểu Bảo không để tâm đến cô đâu!”. Cung Ngũ quay lại hừ mũi, “Anh Tiểu Bảo tỉnh lại chắc chắn sẽ để tâm đến tôi. Bây giờ chúng ta nói xem chuyện anh học theo chủ Yến vác súng bazooka, nếu cô Triển có ở đây thì chắc chắn sẽ coi thường anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển thôi.”


Cung Ngũ vẫn đang ở trong phòng nói chuyện, “anh Tiểu Bảo này, em quyết định đợt viết luận văn tốt nghiệp cuối cùng sẽ cố gắng hết sức, để giành được danh hiệu sinh viên hai xuất sắc, không thể kém hơn Matthew đó được. Ngoài ra, hình như đợt tốt nghiệp ở Gaddles sớm hơn trong nước, em còn có thể về nước tham gia thi tốt nghiệp thử ở đại học Thanh Thành. Một ở Gaddles, một ở trong nước, em là người có hai học vị đấy, ka ka ka!”

Một mình cô nói chuyện vui vẻ, Công tước đại nhân không hề có phản ứng gì. Nói mệt rồi, cuối cùng cô cũng chịu về phòng nghỉ ngơi. Bên kia Lý Tư Không đã xem lại chiếc USB, vặn đốt ngón tay kêu rắc rắc: “Ông đây phải làm nổ tung lũ khốn các người!”

Anh ta đến phòng triển lãm, lấy chiếc bazooka ở vị trí cao nhất trong đó, lật tìm đạn dược trong tủ, đáng lẽ thuận lợi ra cửa, kết quả Tiểu Euguen vội vàng thông báo cho Cung Ngủ, nên Cung Ngũ kịp cản anh ta lại.

Cô thở hổn hển, giơ ngón tay run rẩy ra chỉ vào Lý Tư Không nói: “Cậu... cậu... cậu hai Lý, anh không được đi!”


Lý Tư Không vác súng bazooka trên vai, lạnh lùng nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Tại sao? Sao ông đây lại không được đi? Đám súc sinh đó ăn uống của Bảo, vậy mà còn dám hãm hại Bảo! Ghê gớm đấy, dám tìm cả binh đoàn lính đánh thuê hàng đầu thế giới, phải tiêu mất bao nhiêu tiền chứ? Lắm tiền như vậy thì ông đây cho nổ banh xác trang trại của họ, xem xem họ lắm tiền thế nào!”

Cung Ngũ sửng sốt, “Hả? Tôi có nói gì đâu, tôi chỉ nói vu vơ thôi mà!” Bác sĩ lại im lặng rụt đầu lại, sau đó mở loa bên trong, muốn nghe xem vừa rồi Cung Ngũ nói gì.

Cung Ngũ thấy người đi rồi liền nói tiếp: “Họ nói là anh có phản ứng với những gì em nói, trước đây em nói bao nhiêu mà anh không phản ứng, vừa rồi em nói gì mà bỗng nhiên anh lại có phản ứng thế? Lạ thật, à, đúng rồi, nói tiếp chuyện em vừa nói lúc nãy, anh thấy em nên tìm ai giúp đỡ nhỉ? Haizz, thực tế thì cậu hai Lý được hơn đúng không? Em cũng thấy thế, dù sao cậu hai Lý cũng có tập luyện, sức khỏe tốt, cơ thể cường tráng, tìm anh ta giúp là hợp lý nhất rồi. Anh Tiểu Bảo anh cũng thấy vậy đúng không?” Bác sĩ đang nghe trộm bên ngoài đã há hốc mồm, thể thể thể... thế này là sao chứ? Nhưng mà điều bất ngờ là Công tước đại nhân lại có phản ứng rất lớn với những lời nói đó, ái chà, não bộ nhiều mảng đỏ như vậy, hình như là đang tức giận!

Phải làm sao bây giờ?


Trong phòng, Cung Ngũ lại thở dài nói: “Nhưng mà anh Tiểu Bảo à, em sợ đến lúc đó lại chữa lợn lành thành lợn què mất! Em vốn muốn giúp anh Tiểu Bảo trút giận, nhỡ chẳng may em hợp tác với cậu hai Lý không cướp lại được trang trại rượu vang mà còn bị thương thì sao, có đúng không anh?” Cô âu sầu nói: “Anh mà tỉnh lại thì có khi còn bị tức chết ấy chứ. Vừa tỉnh lại mà đã tức giận không có lợi cho sức khỏe, thôi bỏ đi vậy.”

Sau đó, hai bác sĩ trợn trừng mắt nhìn số liệu đang dao động lên xuống dần khôi phục lại bình thường, hai người quay sang nhìn nhau, không biết phải nói gì.

Lý Tư Không lạnh lùng liếc nhìn cô, “Chỉ mình cô giỏi, chỉ mình cô hiểu, còn ông đây yếu ớt như vậy à?”

Cung Ngũ đáp: “Cậu hai Lý đương nhiên không yếu đuối, nhưng mà anh lỗ mãng hơn anh Tiểu Bảo. Anh biết lỗ mãng là như thế nào không? Đó là kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hành động không suy nghĩ đến hậu quả. Anh nhìn lại cái khí thể vác súng của anh bây giờ thì lại càng giống hơn. Nếu anh lên kế hoạch chu đáo, có chút mưu lược thì tôi còn có thể tin là anh động não, nhưng nếu không phải vậy thì tôi không thể tin anh được!”

Lý Tư Không tức hộc máu: “Cô... cổ cô cố...” Cung Ngũ xua tay: “Nào nào nào, chúng ta cùng nghiên cứu, sau đó xem xem có hành động nào khả thi không. Khi anh Tiểu Bảo tỉnh lại, nhỡ chẳng may thấy anh có chuyện gì thì chắc chắn là tôi xong đời, chắc chắn anh ấy sẽ trách tôi không ngăn anh lại.” Lý Tư Không chép miệng, thấy cũng có lý, nhưng bị một cô nhóc giáo huấn, anh ta cứ cảm thấy không thoải mái: “Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo, gọi thân thiết như vậy. Anh Tiểu Bảo không để tâm đến cô đâu!”. Cung Ngũ quay lại hừ mũi, “Anh Tiểu Bảo tỉnh lại chắc chắn sẽ để tâm đến tôi. Bây giờ chúng ta nói xem chuyện anh học theo chủ Yến vác súng bazooka, nếu cô Triển có ở đây thì chắc chắn sẽ coi thường anh đầu óc ngu si tứ chi phát triển thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui