Công Tước



Bác sĩ đành phải vội đẩy cô đi cho cô gặp Công tước đại nhân. Cung Ngũ vừa khóc vừa đặt tay lên mũi anh thử, thấy đúng là có hơi th3ở yếu ớt, cô mới tin anh vẫn còn sống thật.

Cô đi tìm Matthew nhưng Matthew lại trốn mất. Cô hỏi khắp một vòng người ta mớ2i nói cho cô biết: “Bây giờ anh Matthew đang ở trong phòng ấm nuôi trồng cỏ độc, Ngũ tiểu thư không được vào đó.”

Cung Ngũ5 mím môi, trợn tròn mắt, tức giận, “Đồ lừa đảo này!” Ở lâu đài nghỉ ngơi ba ngày, vết u sau gáy mới đỡ đi một chút, Cung Ngũ cẩn t4hận sờ thử, vẫn còn rất đau, cô thở dài, cứ có thời gian là lại đi thăm Công Tước đại nhân. Lần trước anh hôn mê hơn mười ngày, lầ0n này lượng thuốc lại lớn như vậy, vừa tiêm thuốc vào người đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng, khiến Cung Ngũ thấp thỏm lo lắng, không biết khi nào mới khá hơn. Tâm trạng vừa lo lắng lại vừa mong chờ không hề dễ chịu chút nào, bản thân Cung Ngũ phải làm gì đó để thay đổi sự chú ý, đợi chờ chưa bao giờ là dễ dàng cả. Ba ngày sau cô lại đi học, vừa vào lớp học Winnie đã vẫy tay với cô: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ đi tới ngồi xuống ghế, “Gì thế?” Winnie cười với cô: “Bao giờ Yến Đại Bảo lại đến đây chơi nữa thế?” Từ sau lần Yến Đại Bảo đến trường mấy buổi, Winnie cứ dăm ba ngày lại hỏi Cung Ngũ một lần, cứ như thể không gặp Yến Đại Bảo một ngày tựa cách ba thu vậy. Cung Ngũ trợn mắt, “Cậu ấy về trường đi học rồi.”


“Ui chao, cậu ấy là em gái của ngài Edward, đến đây học thì có phải tốt không! Sao lại về nước học làm gì chứ?” Winnie chu môi, vẻ mặt buồn phiền. Cung Ngủ không để tâm đến cô ấy, khi ngồi xuống cũng không nói chuyện, gương mặt vẫn hiện rõ âu sầu.

Cạn lời! Dù sao anh Tiểu Bảo tin tưởng Lý Tư Không, cô cũng không nói gì. Đúng là phủ Công tước cần có một người trần giữ, Lý Tư Không là sự lựa chọn thích hợp. Cô thường xuyên về phủ, sự tồn tại với tư cách vị hôn thê của ngài Công tước này của cô là chính là thừa nhận địa vị của Lý Tư Không.

Công tước đại nhân càng hôn mê lâu, thời gian anh ta xuất hiện càng lâu. Điều đó càng khiến người trong phủ Công tước hoang mang, chỉ sợ nhỡ Công tước đại nhân xảy ra chuyện gì. Cung Ngũ vẫn thường tươi cười như trước khiển họ an tâm hơn nhiều. Dù sao thì người thân thiết nhất bên cạnh Công tước đại nhân cũng không lo lắng thì chứng tỏ ngài Edward vẫn ổn, không có gì phải lo lắng cả.

Matthew Hal vẫn ngồi bàn cuối. Nay Matthew đã không còn như lúc trước nữa, trước kia cậu ta ăn mặc khó coi, dù quần áo tốt nhưng cũng không muốn mặc chỉnh tề. Lúc đó ít nhiều cậu ta cũng có tâm lý ta là nhất trên đời, muốn mình khác người, có khuynh hướng hơi tiêu cực một chút, nhưng bây giờ đã khác trước rồi.

Matthew của bây giờ là nhân vật quan trọng được xưng tụng ở trường học, là gia chủ thừa kế gia tộc Hal. Tuy gia tộc Hal là một gia tộc rất bình thường, nhưng Matthew có thể bước chân vào Học viện hoàng gia, người khác đều coi cậu ta là quý tộc, chẳng qua chỉ là một quý tộc sa sút mà thôi. Cho dù là quý tộc sa sút, nhưng Matthew thừa kế được vị trí gia chủ như bây giờ cũng đã là hiếm có rồi. Thông thường, trưởng bối trong nhà vẫn còn thì sẽ không thể đến lượt một hậu bối còn trẻ thừa kế vị trí gia chủ được, các gia tộc lớn càng là như vậy. Đương nhiên cũng có những vị đương gia trẻ tuổi, ví dụ như Công Tước đại nhân, vì anh là người thừa kế duy nhất. Người còn trẻ mà đã được thừa kế vị trí gia chủ như Matthew ít nhiều cũng trở nên khác biệt hơn trong mắt mọi người. Hơn nữa gần đây biểu hiện của Matthew ở trường học càng cộng thêm điểm cho cậu ta, đương nhiên cậu ta cũng bắt đầu chú trọng đến hình tượng của mình hơn. Ăn mặc, lời nói hành vi cử chỉ đều dần trở nên trưởng thành và hào phóng hơn. Ngay cả thái độ nói chuyện với người khác cũng có vài phần nho nhã lễ độ. Đó là điểm khiến Cung Ngũ thấy không thoải mái, rõ ràng là một kẻ đê hèn bẩn thỉu, vậy mà bây giờ lại biến thành một sinh viên tốt trong mắt các thầy cô.

Cung Ngũ không phục, kết quả của việc không phục là cô càng thể hiện tốt hơn, tốt nhất là cũng có thể giành được giải thưởng gì đó. Cô còn đang âm thầm hạ quyết tâm thì bên ngoài đã xôn xao, náo động. Winnie lập tức chạy ra xem, sau đó bỗng vui mừng chạy về nói: “Ôi, Dung Trần về đi học rồi kìa!”


Cung Ngũ sửng sốt, Dung Trần? Sau đó cô nghĩ ra, đúng là Dung Trần, đó mới là Dung Trần thực sự quay về đi học.

Vết thương trên người Dung Trần vẫn chưa khỏi hẳn những người khác không nhìn thấy, chỉ cho rằng anh ta bị thương nên xin nghỉ học, hôm nay quay lại học có lẽ là vết thương đã lành lại rồi. Cung Ngũ thò đầu ra ngoài nhìn, đúng lúc ánh mắt tiếp xúc với Dung Trần đang bước vào phòng học. Dung Trần không thèm nhìn cô, đi thẳng vào lớp của anh ta.

Cung Ngũ từ từ rụt đầu lại, ngẩn người rất lâu rồi mới bình tĩnh trở lại được. Đúng vậy, đó là Dung Trần. Lúc đầu khi Dung Trần đó vui vẻ nhất chẳng phải cũng có cảm giác bị mọi người dõi theo đó sao? Bây giờ nghĩ lại, anh ta đến đây chính là để thực hiện nguyện vọng của Dung Trần đó sao? Bên ngoài ầm ĩ huyên náo, các nữ sinh vây quanh bị chàng trai ngôi sao thần tượng phương Đông thu hút. Các fan của Dung Trần ở cổng trường hô hào ầm ĩ, cuối cùng bị bảo vệ đuổi đi.

Khi tan học, Dụng Trần chủ động đến đợi Cung Ngũ, định về cùng cô. Cung Ngũ liếc nhìn anh ta, cuối cùng ngồi cùng một chiếc xe với anh ta như thể thăm dò, suốt đường đi im lặng không nói câu nào, cứ thế cho đến khi về nhà. Bây giờ Dung Trần vẫn ở cùng Tư Đồ Lệ, Công tước đại nhân cung cấp chỗ ở cho họ ở thị trấn Enjoy. Hai người họ đều đang dưỡng thương, khi vết thương còn chưa lành hẳn, hai anh em sẽ ở cùng nhau để giao lưu tình cảm. Mỗi sáng đi học, Dung Trần đều tỉnh bơ xách cặp đứng ở đầu bên kia thị trấn Enjoy đợi xe của Cung Ngũ đi đến để đi nhờ đến trường, sau khi tan học lại đợi Cung Ngũ.


Dung Hải nói mua xe ở đây, nhưng Dung Trần nói dù sao cũng chỉ một thời gian nữa là phải về nên không cần mua, đi nhờ người khác là được rồi. Người khác ở đây chính là Cung Ngũ. Cung Ngũ cũng không biết nói gì, dù sao cho đi nhờ một chút cô cũng không gầy đi, nên cứ để anh ta ngồi chung thôi. Sau khi Công tước đại nhân thử thuốc, Lý Tư Không lại ở đâu mà ra. Lúc trước, không biết anh ta đã chạy đi đâu, dù sao quãng thời gian Yển Hồi ở đây, Cung Ngủ không nhìn thấy bóng dáng Lý Tư Không đâu. Đến khi ba người nhà Yển Hồi về thì anh ta lại âm thầm xông ra.

Cung Ngũ biết, anh ta sợ Yến Hồi nên mới trốn đi. Lý Tư Không híp mắt lại: “Sợ à? Ke ke key này đồ keo kiệt, cô hay thật đấy, cô tưởng ông đây sợ ai hả? Chẳng qua ông đây tự biết mình là ai, sợ ông đây vừa xuất hiện là làm mù mắt chú Yên nên tự giác tránh ra thôi, để chủ Yến bị tổn thương lòng tự tin thì chắc là chủ Yến sẽ tự ti đến chết mất.”

Cung Ngũ: “...”

Công tước đại nhân càng hôn mê lâu, thời gian anh ta xuất hiện càng lâu. Điều đó càng khiến người trong phủ Công tước hoang mang, chỉ sợ nhỡ Công tước đại nhân xảy ra chuyện gì. Cung Ngũ vẫn thường tươi cười như trước khiển họ an tâm hơn nhiều. Dù sao thì người thân thiết nhất bên cạnh Công tước đại nhân cũng không lo lắng thì chứng tỏ ngài Edward vẫn ổn, không có gì phải lo lắng cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui