Nhìn Yến Đại Bảo, Dung Hải tươi cười chào hỏi: “Ái chà, cô gái này xinh đẹp quá, sao lại đẹp như vậy được chứ? Có phải là bạn của cố Ngũ 3không vậy? Đúng là đẹp quá!” Dung Trần ngẩng đầu lên nhìn Yến Đại Bảo, sửng sốt: “Đại Bảo?!”. Yến Đại Bảo cười chạy đến kinh ngạc kêu lê2n: “Ôi, anh Dung Trần sao lại thảm thế này!” Dung Trần nhìn Yến Đại Bảo rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Đại Bảo quen với Cung Ngũ à?” Yến Đại Bả5o gật đầu: “Quen mà! Tiểu Ngũ là bạn thân nhất của em đấy! Đúng rồi anh Dung Trần, sao anh lại thành ra thế này? Thật là thảm thương!
Dung Trần vẫn còn đang kinh ngạc chưa bình thường trở lại, “Sao Đại Bảo lại đến đây?” Yến Đại Bảo trả lời: “Anh em ở Gaddles mà, e0m và mẹ với cả ba em đến đây tìm anh trai.”
Đầu óc Dung Trần nhanh chóng chuyển động, anh ta nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn Yển Đại Bảo, cứ đứng đờ ra tại chỗ, hỏi: “Anh trai của Đại Bảo là...” Yến Đại Bảo cười tươi rói trả lời: “Anh trai em là bạn trai của Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ là chị dâu tương lai của em đấy!”
Dung Trần: “...” Chẳng trách. Chẳng trách mà anh ta cứ thấy vị Công tước Edward đó không thích mình, còn có cảm giác thù địch nữa. Thì ra là có lý do cả.
Dung Trần không khỏi thở dài, đúng là oan gia ngõ hẹp. Cung Ngũ ở bên cạnh kéo cửa giúp, “Mọi người định ra ngoài à? Được thôi, chúng ta cùng đi phơi nắng. Khi Yến Đại Bảo mới đến đây nghe nói Dung Trần ở đây nên đòi đến thăm anh đấy, nhưng vì chúng tôi còn có việc nữa nên chưa đến thăm ngay, hôm nay mới đến được.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy.” Dung Trần bật cười nói: “Cũng không đau lắm, đã khá hơn nhiều rồi. Đại Bảo đến thăm anh, anh rất vui!” Yến Đại Bảo cười, nhìn anh ta một lượt như thể đang nhìn một thứ đồ dễ vỡ, “Không đau à! Không đau thì tốt.” Dung Trần cảm thấy không biết phải nói gì.
Cung Ngũ chạy tránh xa chốn thị phi này. Cô định đi tìm Công tước đại nhân trêu chọc chuyện hai cha con Yến Đại Bảo, nhưng khi vừa mở cửa thư phòng, bước vào trong đã nhìn thấy anh đang ngồi sau bàn, cúi đầu nghiêm túc viết cái gì đó. Gương mặt anh căng cứng không chút cảm xúc, cũng không nhìn cô, không để ý đến cô. Cung Ngũ: “...” Bên này tình hình cũng không tốt hơn quan hệ của hai cha con Yến Đại Bảo là bao!
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ cẩn thận nở nụ cười thăm dò: “Anh giận rồi à? Anh Tiểu Bảo đừng có như vậy mà. Em và Yến Đại Bảo đi thăm Dung Trần và Tư Đồ Lệ, sao anh lại giận như vậy chứ? Sáng nay anh đã không thèm để ý đến em rồi, anh Tiểu Bảo sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?”
Công tước đại nhân phẫn nộ ngước lên nhìn cô, cô nói ai nhỏ mọn hẹp hòi? Anh à? Anh nhỏ mọn hẹp hòi à?... Anh vuốt ngực, lạnh giọng nói: “Anh không giận.”
Cung Ngũ mím môi, dè dặt chạy qua đó, như vậy mà còn nói là không giận, vô lý đùng đùng.
Cô cọ cọ dựa lên người anh, “Anh Tiểu Bảo, anh như vậy không tốt đâu. Em đã nhận sai rồi mà.” Cô bưng mặt anh lên, hôn hai cái thật mạnh, “Em thích nhất là anh Tiểu Bảo. Em chỉ đồng cảm với Dung Trần, Yến Đại Bảo lại quen biết anh ta, em chỉ dẫn Yến Đại Bảo đi thăm thôi. Hôm nay Yên Đại Bảo nói chuyện với Dung Trần, em nói chuyện với ba Dụng Trấn mà.”
“Tiểu Ngũ.” Cô chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, khẽ nói: “Anh Dung Trần đáng thương quá!” “À... gần khỏi rồi, lúc đầu trông như sắp chết mới đáng thương cơ.” Yến Đại Bảo thở dài, “Ờ. Vậy thì đúng là đáng thương thật.” Cung Ngũ phát hiện ra hình như Dung Trần rất thích Yến Đại Bảo, bởi vì khi đi phơi nắng ở ngoài trời, Dụng Trần bình thường không nói câu nào lại nói chuyện với Yến Đại Bảo rất nhiều. Khi anh ta nói chuyện, vẻ mặt và ánh mắt nhìn Yên Đại Bảo thực sự nói lên tình cảm anh ta dành cho cô ấy.
Nếu hai bên cùng có tình cảm thì hình như cũng rất xứng đôi. Đáng tiếc, Yến Đại Bảo là người không hiểu tình cảm, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt người đàn ông bên cạnh đang nhìn mình chan chứa tình cảm ra sao. Dung Hải ngồi bên cạnh, cố tình nhường vị trí cho Dung Trần và cô bé xinh đẹp đó, thấy Dung Trần bỗng nhiên nói nhiều hơn, cười cũng nhiều hơn, ông ta cũng thấy vui lây.
Một người cha già không biết nói chuyện bỗng không kìm được hỏi Cung Ngũ: “Xin hỏi cô Ngũ, cô gái đó là con gái nhà ai thế?”
Cung Ngũ tươi cười nói với Dung Hải: “À, cậu ấy tên là Yến Đại Bảo, là em gái của ngài Edward.”
Vừa nghe thấy thân phận của Yến Đại Bảo, đầu óc Dung Hải bỗng như sụp đổ, em gái của ngài Edward đó, thân phận như vậy nhà họ chắc chắn là không với được rồi. Ông ta cúi đầu nhìn con trai đang mỉm cười nhìn Yến Đại Bảo, ánh mắt đó khi nhìn Yến Đại Bảo đúng là rất thích con gái nhà người ta rồi.
Bên kia Yến Đại Bảo đang ngồi trên ghế, đung đưa chân nói: “Vậy bao giờ anh về? Em còn nói sẽ đi tham gia concert của anh nữa. Thì ra là anh chạy đến đây rồi. Đúng rồi, anh Dung Trần, gần đây anh có bài hát nào không, sau này anh vẫn sáng tác nữa chứ?”
Dung Trần gật đầu: “Đương nhiên là vẫn sáng tác rồi. Anh đang bị thương nên phải dưỡng thương, khỏe lại rồi sẽ lại sáng tác tiếp. Đến lúc đó Đại Bảo sẽ đến xem concert của anh chứ?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đương nhiên rồi! Chắc chắn là em sẽ đến.” “Ừ, vậy sau này anh sẽ tặng vé cho Đại Bảo.” Dung Trần lấy hộp hoa quả ở bên cạnh, dùng tăm xiên một trái dâu tây đưa đến bên miệng Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo phồng má lên vừa ăn vừa nói: “Được chứ... Đúng rồi anh Dung Trần à, đến lúc anh dưỡng thương khỏe lại rồi, anh em sẽ mời anh đến nhà chơi đó.” Dung Trần im lặng một lúc mới nói: “Vậy à? Giúp anh cảm ơn anh của Đại Bảo nhé, đợi anh dưỡng thương khỏe lại rồi nhất định anh sẽ qua đó thăm hỏi.” Yển Đại Bảo gật đầu: “Vâng.”
Cô ở bên này ăn uống vui vẻ, Cung Ngũ ở bên kia nói chuyện với Dung Hải. Cung Ngũ biết Dung Trần được Dung Hải nhận nuôi, cho nên khi nói chuyện rất cẩn thận, sợ động chạm đến tâm trạng của ông ta, kết quả Dung Hải xua tay cười nói: “Cô không cần phải lo lắng, tôi và Dung Trần đã nói đến chuyện này rồi. Lúc đó nó cũng đã lớn rồi, cho nên chúng tôi đều biết cả. Dung Trần là đứa trẻ ngoan, là người lương thiện, tôi rất vui khi nhận nuôi được một đứa con như vậy, thực sự rất vui. Tôi mong nó hạnh phúc, sau này cứ mãi hạnh phúc vui vẻ... Tôi rất tiếc anh trai nó qua đời rồi, nó cũng rất đau lòng...” Cung Ngũ mím môi, nhất thời không biết phải nói gì. Dung Hải thở dài, “Nhưng cũng không có gì phải tiếc nuối cả, con người mà, hợp tan là chuyện bình thường. Nó mất đi một người anh trai nhưng vẫn còn một người em trai mà. Tôi thấy hai đứa cũng thường xuyên trao đổi, quan hệ rất tốt.”
Cung Ngũ mỉm cười gật đầu: “Ừm, hai người còn lại đương nhiên cũng sẽ gần gũi hơn về mặt tình cảm.” Lúc họ đến, Tư Đồ Lệ đang ngủ, vết thương trên chân anh ta đã khá hơn nhiều, cũng có thể miễn cưỡng đi lại được rồi, anh ta thường xuyên đến tìm Dung Trần nói chuyện. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ở bệnh viện đến trưa, hai người về ăn cơm, Dung Hải dìu con trai về phòng bệnh chuẩn bị ăn cơm. Vừa về đến phủ Công tước đã nhìn thấy Yến Hồi đứng ở cổng, ôm cánh tay, trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm hai cô gái đang đi tới gần. Trước mặt ông ta là một đường màu trắng được vẽ bằng phấn. Đó là đường ranh giới mà sáng nay Yến Đại Bảo vẽ lúc rời đi. Cô nói với Yến Hổi, nếu ông ta vượt khỏi đường kẻ này thì tức là đoạn tuyệt quan hệ cha con. Chiều này rất hữu dụng, suốt buổi sáng Yến Hồi đều không dám bước chân qua lấy một bước. Yến Đại Bảo nhào vào lòng Yến Hồi: “Ba, con về rồi đây, ba có nhớ con không?”. Yến Hồi còn đang tức giận, khoanh tay trợn trừng mắt lên không thèm để ý đến Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo ôm tay ông ta dỗ dành mãi, cuối cùng mới miễn cưỡng khiến Yến Hồi nhếch mắt lên được một chút.
“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ cẩn thận nở nụ cười thăm dò: “Anh giận rồi à? Anh Tiểu Bảo đừng có như vậy mà. Em và Yến Đại Bảo đi thăm Dung Trần và Tư Đồ Lệ, sao anh lại giận như vậy chứ? Sáng nay anh đã không thèm để ý đến em rồi, anh Tiểu Bảo sao lại nhỏ mọn như vậy chứ?”
Công tước đại nhân phẫn nộ ngước lên nhìn cô, cô nói ai nhỏ mọn hẹp hòi? Anh à? Anh nhỏ mọn hẹp hòi à?... Anh vuốt ngực, lạnh giọng nói: “Anh không giận.”
Cung Ngũ mím môi, dè dặt chạy qua đó, như vậy mà còn nói là không giận, vô lý đùng đùng.
Cô cọ cọ dựa lên người anh, “Anh Tiểu Bảo, anh như vậy không tốt đâu. Em đã nhận sai rồi mà.” Cô bưng mặt anh lên, hôn hai cái thật mạnh, “Em thích nhất là anh Tiểu Bảo. Em chỉ đồng cảm với Dung Trần, Yến Đại Bảo lại quen biết anh ta, em chỉ dẫn Yến Đại Bảo đi thăm thôi. Hôm nay Yên Đại Bảo nói chuyện với Dung Trần, em nói chuyện với ba Dụng Trấn mà.”
Sau đó, cô di chuyển ngồi lên đùi anh, ghé sát vào tai anh nói: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, em thấy hình như Dung Trần rất thích Yến Đại Bảo thì phải.” Công tước đại nhân liếc nhìn cô, “Nếu Lý Nhất Địch mà nghe thấy thì chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách giết chết Dung Trần.” Cung Ngũ trợn mắt: “Anh Lý không phải là loại người đó.”
Công tước đại nhân cuối cùng cũng chịu chủ động ôm lấy cô nói: “Có gì mà không thể: Động vật giống đực trong thế giới tự nhiên đều như vậy hết? Khi tranh đoạt bạn đời chắc chắn là sẽ dốc hết toàn lực. Nếu để anh ấy biết có người nhớ nhung Đại Bảo, xem xem anh ấy có làm thế không?”
Cung Ngũ bỗng thấy buồn phiền: “Vậy thì Dung Trần đáng thương quá! Rõ ràng là anh ta chỉ thích một cô gái thôi mà, toàn là gặp xui xẻo...” Công tước đại nhân cười: “Cậu ta đâu có đáng thương? Dung Trần cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, hết lần này đến lần khác cố ý khiêu khích, đúng là đáng đời.” Cung Ngũ: “...” Im lặng một lúc, cô lại hỏi tiếp: “Có phải anh Tiểu Bảo rất ghét Dung Trần không? Sao em cứ cảm thấy anh cứ nói xấu anh ta suốt thế: Dung Trần đâu có không tốt như anh nói.” Cung Ngũ đang ngồi trên đùi Công tước đại nhân lắc lư, bỗng nhiên Yến Đại Bảo ở bên ngoài gõ cửa, sau đó cánh cửa bị đẩy ra, “Tiểu Ngũ!”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Yến Đại Bảo. Cung Ngũ đang ngồi trong lòng Công tước đại nhân, tay còn đang vòng lên cổ anh. Yến Đại Bảo mở to đôi mắt nhưng nhìn hai người trong phòng, rồi vội vàng đóng cửa lại: “Em xin lỗi, em không nhìn thấy gì hết!”
Cung Ngũ: “...”
Công tước đại nhân hít sâu...
Cung Ngũ nhảy ra khỏi lòng anh, “Thôi được rồi, em đi tìm Yến Đại Bảo chơi đây, anh Tiểu Bảo làm việc đi nhé!” Nói xong, cô chạy vội đi, lần này Công tước đại nhân càng buồn bực hơn. Cung Ngũ véo tại Yên Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu đến đây ngay. Hai chúng ta vào trong phòng nói chuyện cuộc đời, nói chuyện lý tưởng, nói những vấn đề vinh quanh vĩ đại.” Yến Đại Bảo kêu oai oái rồi bị cô kéo vào trong phòng.
Cung Ngũ chống nạnh, trừng mắt, “Yến Đại Bảo, có chuyện tớ muốn nói với cậu. Cậu nghĩ xem, vừa rồi cậu làm thể có được không hả? Tớ và anh Tiểu Bảo đang ở chung với nhau, cậu nói xem nhỡ có một ngày nào đó tớ với anh Tiểu Bảo mà đang làm gì đó rồi cậu xông vào như thế thì có phải là khó xử lắm không?” Yến Đại Bảo mím môi không nói.
“Cậu nói đi chứ!” “Ui chao, người ta có biết là ban ngày ban mặt mà hai người làm vậy đâu! Tiểu Ngũ, cậu và anh tớ làm chuyện đó ngay giữa ban ngày ban mặt thật đấy à?” Cung Ngũ kiêu ngạo liếc nhìn Yến Đại Bảo, “Ừ. Đương nhiên rồi. Nếu không thì sao gọi là tình nhân được?”
Yến Đại Bảo càng mở to mắt hơn, thật vậy à!
Cung Ngũ gật đầu: “Thật chứ, còn thật hơn vàng!”
Những lời vừa định dạy dỗ Yến Đại Bảo bỗng nhiên quên sạch, những lời Công tước đại nhân dặn dò cô cũng quên hết, “Yển Đại Bảo, tớ nói cho cậu biết nhé. Chuyện như vậy nhất định phải làm với người mình yêu mới được, nếu không cậu là đồ ngớ ngẩn, biết chưa?” Yến Đại Bảo siết chặt tay, trịnh trọng gật đầu đáp: “Tớ biết rồi, tớ có phải là đồ ngốc đâu!”
“Cái anh Bánh Bao đó của cậu so với anh Dung Trần hôm nay, cậu thích ai hơn?” Yến Đại Bảo đáp: “Tớ thích cả hai!”
“Yến Đại Bảo! Cậu mà nói như vậy trước mặt anh Bánh Bao thì chắc là anh ấy sẽ rất giận đấy.”
“Ừ, trước đây anh ấy cũng hỏi như vậy, tớ nói là tớ thích cả hai, thế là anh ấy giận.” Cô còn buồn bã quay sang hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ này, cậu nói xem liệu có phải là anh Bánh Bao hẹp hòi không? Tớ thấy anh Dung Trần đầu có hẹp hòi như vậy đâu.”
Cung Ngũ chống cằm, nói: “Nếu anh ấy không giận thì mới là không bình thường. Không giận chứng tỏ anh ấy không thích cậu, giận mới chứng tỏ là thích cậu. Anh Tiểu Bảo cũng vậy đấy.”
Yến Đại Bảo ngạc nhiên: “Anh tớ chưa bao giờ tức giận cả.” “Đó là bởi vì cậu ngốc nên không phát hiện ra thôi.” Cung Ngũ nói: “Tớ thấy anh Tiểu Bảo cứ hai ba ngày lại giận một lần. Vừa rồi trước khi cậu đến anh ấy còn đang giận, giận vì tớ đưa cậu đi tìm Dung Trần, không quan tâm đến anh ấy.”
Yến Đại Bảo càng thấy hứng thú với chuyện lăn giường hơn: “Đúng rồi Tiểu Ngũ, khi cậu và anh tớ lăn giường, có phải cởi hết quần áo ra không?”
Cung Ngũ híp mắt, “Ừ, đương nhiên rồi, cởi hết ra chứ.” Yển Đại Bảo lại ghé sát vào mặt cô, “Có vui không?” Cô cảnh giác nhìn ra cửa, rón rén đi đến mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn thử, thấy ra ba cô đi tìm mẹ cô cáo trạng vẫn chưa quay lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đóng chặt cửa lại, hỏi tiếp: “Tiểu Ngũ, trong sách nói là đau lắm ấy.”
Cung Ngũ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thì cũng hơi đau một chút, nhưng mà lúc đó tớ quá hưng phấn nên cũng không thấy đau lắm.” Cô nhe răng cười với Yến Đại Bảo, nói: “Lúc đó dáng vẻ anh Tiểu Bảo như không tình nguyện gì cả, cởi quần áo cũng lề mà lề mề, mãi tớ mới đánh gục được anh ấy, đầu còn để ý xem có đau hay không.”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Hiểu rồi, phải lăn giường vào lúc hưng phấn thì mới không đau.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, nếu cậu sợ đau thì tốt nhất là uống chút rượu vào cho hưng phấn, như vậy sẽ quên đi đau đớn.” Yến Đại Bảo cảm tưởng như đã học được bí quyết, gật đầu: “Ý kiến hay lắm!”
Hai người ở trong phòng thì thào cho đến giờ ăn cơm. Sau khi ra ngoài Yến Đại Bảo vô cùng hưng phấn, Cung Ngũ sực nhớ ra bản thân lỡ mồm thì lại chỉ muốn bạt tại cho mình mấy cái. Anh Tiểu Bảo đã nói rồi, không được nói nữa, vậy mà cô hứng lên một cái là quên hết. Cô vội nhắc nhở: “Yến Đại Bảo, thu lại nụ cười dâm tà đó của cậu đi, trông gian quá. Nếu ba cậu và anh Tiểu Bảo phát hiện ra thì chắc chắn sẽ thấy kỳ quái.” Yến Đại Bảo vội vàng gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi, tớ bình thường mà!”