Sand luôn nghĩ bản thân mình không có nguồn cội, chết ở đâu cũng không đoán được.
Trong tư tưởng của Sand không hề có cái gọi là quê hương đáng để nhớ tới. Người thân của hắn ta phân tán ở các đất1nước xa lạ mà hắn ta không hề biết đến, vì thế nơi an táng của hắn ta trở thành một vấn đề nan giải cho người còn sống. Dung Trần và Tư Đồ Lệ vẫn còn chưa bình tĩnh lại, người còn8lại quan tâm nhất chỉ có mỗi Cung Ngũ.
Cô lấy tư liệu của Sand lúc còn sống từ chỗ Công tước đại nhân ra xem, sau đó phát hiện cơ bản chẳng có nơi nào là đặc biệt với Sand.
Nhóm lính đánh thuế2không có chỗ ở cố định, hành tung bất định. Nơi Sand sinh ra đầy sự bạo lực và những thứ hàng cấm, cơ bản không đáng để chôn cất thi thể của hắn ta tại đó. Cung Ngũ mờ mịt nhìn tiểu4sử đáng sợ của hắn ta, kinh nghiệm phong phú, đẩy sự bạo lực và đẫm máu, không hề có thứ gọi là tình cảm ấm áp.
Công tước đại nhân đẩy xe lăn chậm rãi đi vào, đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng cô. Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn sang anh: “Anh Tiểu Bảo..” Công tước đại nhân mỉm cười với cô, “Tiểu Ngũ vẫn còn đang buồn sao?”
Cung Ngũ hít hít mũi, “Vâng, vẫn buồn... không tin rằng một người có thể chết như vậy...” Công tước đại nhân vuốt dọc theo sống lưng cô an ủi, “Xin lỗi, anh không thể nào chia sẻ sự đau lòng này cùng em. Anh chỉ không muốn nhìn thấy em buồn thế này.” “Tư Đồ Lệ và Dung Trần đều là bệnh nhân, cũng không giúp đỡ gì được.” Cung Ngũ mím môi nói: “Em không muốn để anh Tiểu Bảo buồn chung với em. Cô xoay người ôm lấy anh: “Xin lỗi anh Tiểu Bảo, qua hai ngày nữa là sẽ ổn, hiện giờ cứ để em khó chịu một chút, được không?”. Sáng sớm ngày hôm sau có người đến tìm Cung Ngũ, nói Tư Đồ Lệ và Dung Trần đã tỉnh và muốn gặp cô. Khi cô đến thì bọn họ đều ở trong một phòng bệnh, biểu cảm và sắc mặt của hai người họ đều trông có vẻ rất đau lòng. Khi Cung Ngũ đi vào, Tư Đồ Lệ và Dung Trần cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Tư Đồ Lệ nhìn Dung Trần, nói với Cung Ngũ: “Tôi và anh Hai đã suy nghĩ xong rồi. Cả đời của anh Cả dường như chẳng có nơi nào anh ấy muốn đến, quốc gia cuối cùng mà anh ấy ở lại là Gaddles, đây cũng là nơi mà ba anh em chúng tôi gặp nhau, nên chúng tôi định mua một phần đất mộ ở Gaddles, an táng anh Cả tôi ở đây.” Anh ta hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, hai người đã bàn xong thì tôi tán thành. Tôi sẽ cho người đi sắp xếp, anh Tiểu Bảo đã đồng ý giúp đỡ hai người. Còn về hai người, dưỡng thương cho khỏe, tới lúc đó nhớ tham gia tang lễ đúng giờ.”
Tang lễ của Sand được tổ chức vào ngày thứ ba, người tham dự cũng không nhiều, dù sao thì với thân phận của Sand cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè.
Tư Đồ Lệ và Dung Trần mặc quần áo màu đen xuất hiện trong tang lễ. Cung Ngũ quyết định không thông báo cho Winnie, Crovia và Carlisle, bởi vì dù sao thì thân phận của Sand cũng đặc biệt.
Sau tang lễ, Cung Ngũ cũng đi học lại bình thường.
Tư Đồ Lệ vẫn đang dưỡng thương, tinh thần của Dung Trần cũng suy sụp, bệnh tình và vết thương trên người cũng không được ổn định.
Dung Hải lúc này không dám nhắc đến chuyện đưa anh ta về nước, chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.
Vì tang lễ của Sand mà chuyện Matthew Hal muốn đến thăm hỏi cũng bị dời lại, mãi đến khi xong tang lễ, Cung Ngũ đi học lại bình thường, Matthew mới có cơ hội gặp được Công tước đại nhân. Lần này cuối cùng cậu ta cũng có thể đắc ý bước vào phủ Công tước, trong lòng Matthew cảm thấy căng thẳng. Vẫn gặp trong phòng khách, Công tước đại nhân ngồi ở ghế chủ nhà, bên cạnh còn có một người khác, ở giữa bàn còn có quyền gia phả của gia tộc Dewey mà lần trước Matthew mang tới. “Ngài Edward, tối đến đây để..” Matthew ngồi xuống, vừa mở miệng nói câu này thì bị người ta cắt ngang: “Cậu Hal.”
Ông lão râu tóc bạc trắng ngồi bên cạnh Công tước đại nhân đột nhiên mở miệng nói: “Tôi là người phụ trách nghiên cứu quyển gia phả gia tộc này. Qua quá trình nghiên cứu tỉ mỉ, tôi xác định đây chính là quyển gia phả mà gia tộc Dewey để lại từ ba trăm năm trước, nhưng đã ngừng ghi chép vào bảy mươi năm trước. Để làm rõ lai lịch của quyển gia phả này, chúng tôi phải tiến hành một cuộc điều tra quy mô lớn, lật tung hết tất cả gia phả của các gia tộc ở Gaddles, từ đó tìm ra được một kết luận.”
Matthew không hiểu chuyện gì, “Xin lỗi ngài Edward, tôi không có hứng thú với gia phả của gia tộc Dewey, tôi chỉ muốn đến đây để bàn điều kiện với ngài Edward...”
Công tước đại nhân rũ mắt xuống, lật tài liệu trong tay mình, không hề trả lời lại Matthew. Ông lão râu bạc đeo kính vào, mang theo một mảnh giấy bên mình, nói: “Trải qua quá trình nghiên cứu và điều tra, bao gồm cả việc kiểm tra tất cả người làm và chủ nhân của gia tộc Hal, chúng tôi đã có được một kết luận: tổ tiên của gia tộc Hal và gia tộc Dewey co chung huyết thống...”
“Từ từ đã!” Matthew đột nhiên cắt ngang: “Là ý gì? Gia tộc Dewey chỉ làm nghề làm vườn, gia tộc Hal của chúng tôi làm gì có quan hệ với bọn họ?” Chuyện này liên quan đến địa vị và huyết thống của gia tộc, Matthew lập tức nhảy dựng lên: “Tuy gia tộc Hal không còn bằng năm đó, nhưng gia tộc Hal từ đầu đến cuối đều là quý tộc, không thể để các người tùy tiện sỉ nhục, còn kéo gia tộc của tôi và gia tộc Dewey lại cùng một chỗ. Ngài Edward, tối đến đây là muốn hợp tác với ngài, không phải đến đây để nghe những người này nói năng lung tung.....”
Công tước đại nhân chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Nếu cậu Hal đã xác nhận mình chính là huyết thống của quý tộc, vậy tại sao không tiếp tục nghe hết những lời tiếp theo?” Matthew không dám lớn tiếng cãi lại, chậm rãi ngồi xuống. Ông lão lật tiếp tài liệu, tiếp tục nói: “Cậu Hal xin hãy bình tĩnh, tôi chỉ đang phân tích mối quan hệ của gia tộc Dewey và cậu thông qua góc độ khoa học thôi, không hề có ý sỉ nhục gia tộc Hal. Nếu cậu Hal cảm thấy tôi nói không đúng, cậu có thể tự mình cho người đi kiểm tra.” Ông ta nhìn sang Công tước đại nhân, “Ngài Edward, về quyển gia phả gia tộc này và những mối quan hệ liên quan giữa gia tộc Hal và gia tộc Dewey, tôi tạm thời chỉ nghiên cứu đến đây. Đương nhiên, nếu ngài Edward cho tôi thời gian, tôi tin rằng mình sẽ tìm ra nhiều chứng cứ chứng minh thuyết phục hơn.” Công tước đại nhân nhìn sang một phía khác: “Bên đó nói thế nào?”
“Ngài Edward, tôi đã điều tra kĩ lai lịch của quyển gia phả gia tộc Dewey, cũng đã hỏi những người lớn tuổi nhất trong các gia tộc lớn. Từ trong hơn bảy mươi gia tộc lớn và hơn một nghìn bảy trăm người tìm ra được hai vị đến làm chứng. Bọn họ xác nhận, khi gia phả của gia tộc Dewey được phát hiện ra sớm nhất, nó nằm ở gia tộc Hal.” “Bọn họ từng là người làm nhiều năm của gia tộc Hal. Có một người trong số đó còn từng thu dọn tủ bảo hiểm mà cậu Hal có nói đến, chúng tôi đưa hình ảnh tủ bảo hiểm cho ông ấy xem, ông ấy xác nhận chính là tủ bảo hiểm đó. Còn một người nữa chính là người phụ trách tu sửa của gia tộc Hal, ông ấy phụ trách những công việc liên quan đến công cụ, đèn đóm, cửa khóa của các phòng trong nông trại của gia tộc Hal. Lúc còn trẻ ông ấy cũng từng sửa tủ bảo hiểm đó, trong một lần vô tình đã nhìn thấy bên trong có một quyển gia phả của gia tộc Dewey. Vì gia tộc Hal có gia phả của gia tộc Dewey, dễ khiến người khác cảm thấy hiếu kỳ, nên ông ta luôn có ấn tượng với chuyện này...”
Matthew vẫn đang thấy khó hiểu. Đây là chuyện gì vậy?
Công tước đại nhân gật đầu: “Tuy không thể xác định một trăm phần trăm rằng gia phả của gia tộc Dewey bị gia tộc Hal cất giữ, nhưng có một điểm có thể đưa vào hàng nghi vấn, chính là gia tộc Hal rất có khả năng là một nhánh nhỏ bị tách ra từ gia tộc Dewey năm đó, vì sinh tồn mà thay tên đổi họ, âm mưa trà trộn vào trong xã hội thượng lưu của Gaddles.”
Matthew nghe thấy lời này, lập tức nổi giận đỏ cả mặt: “Ngài Edward, ngài làm thế này là quá đáng rồi!”
Công tước đại nhân nhìn cậu ta: “Cậu Hal đừng căng thẳng, hôm nay tôi gặp cậu chỉ là vì muốn tiết lộ cho cậu biết mối quan hệ giữa gia tộc Hal và gia tộc Dewey, chứ không phải để mất thời gian nói những lời này.” “Nhưng nó liên quan gì đến tôi” Matthew phẫn nộ hỏi, “Tôi không quan tâm!”.
Khi cậu ta nói lời này, Matthew Dewey ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói: “Tôi quan tâm. Tên của tôi được đặt từ tổ tiên tôi. Mỗi đời của gia tộc Dewey đều đặt tên cho một đứa con trai tên là Matthew. Tên đầy đủ của tôi là Matthew Myron Dewey. Nếu có thể chứng minh gia tộc Hal là một nhánh của gia tộc Dewey, vậy thì sẽ có thêm khả năng chứng minh được sự trong sạch của gia tộc Dewey.” “Tối quan tâm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ngài Edward, tôi đã mang gia phả đến đưa cho ngài!” Giọng Matthew Hal mang sự phẫn nộ mà chất vấn, “Ngài không thể nói mà thất hứa được.”
Công tước đại nhân mỉm cười, hỏi: “Cậu có từng hỏi ba mình, tại sao trên đời có nhiều tên như vậy, mà cứ muốn đặt cho cậu cái tên bình thường kia?”
Matthew ngẩn ra, đừng nói là trên thế giới, chỉ riêng ở Gaddles cũng có thể tìm ra được rất nhiều người tên Matthew. Cậu ta không biết, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Cậu ta trầm ngâm một hồi rồi trả lời: “Tôi chưa từng hỏi, nhưng cái tên này chẳng quan trọng.” “Tôi sẽ cho cậu biết tại sao.” Công tước đại nhân chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sang Matthew, nói: “Vì gia tộc Dewey có một quy tắc, để hoài niệm về tổ tiên đời trước là Matthew Dewey nên trong tên của con trai được sinh ra ở mỗi đời đều thêm vào chữ Matthew, sau đó mới là tên thật sự của mình, sau cùng là họ của gia tộc. Đến thời hiện đại, người trẻ tuổi không còn quá tuân thủ nguyên tắc nghiêm khắc kia. Matthew Myron Dewey, tất cả mọi người đều gọi cậu ta là Matthew, nhưng trên thực tế tên thật của cậu ta là Myron.” Công tước đại nhân lật tiếp tài liệu trên tay, hỏi: “Cậu còn muốn bàn chuyện hợp tác với tôi nữa không?” Matthew đứng dậy, do dự một hồi rồi nói: “Lần sau tôi lại đến!”
Sự hiếu kỳ trong lòng đã chiến thắng tất cả những suy nghĩ khác của cậu ta. Lẽ nào gia tộc của cậu ta vốn chẳng phải là quý tộc, mà là một nhánh của gia tộc Dewey tách ra?
Nhưng Matthew không tin ngài Edward lại dùng chuyện vô vị thế này ra lừa cậu ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...