Công Tước

Trong phủ Công tước, Công tước đại nhân vừa nhận được tin tức mới nhất, ở một nơi nào đó chưa khai phá ở Gaddles có động tĩnh lớn.

Cung Ngũ lập tức ngẩng đầu: “Anh Tiểu Bảo, liệu có phải là Sand không?” “Vẫn chưa xác định được, anh đã cho người đến đó rồi.”

Cung Ngũ gật1đầu: “Vâng vâng!” Lý Tư Không đi vào, anh ta gõ cửa: “Bảo, có phải gần đây cậu đang tìm gia phả của gia tộc Dewey không?”

“Sao thế?”

Lý Tư Không khua tay: “Có một vị họ Hal, cậu ta nói có thứ cậu tìm” Công tước đại nhân ngẩn ra, “Matthew Hal?”

“Đúng.” Lý Tư Không gật đầu,8“Chính là cậu ta, tôi đã cho cậu ta vào, có thể xem xem là đúng thật hay không.”

Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ có muốn đi đọc sách không?” Cung Ngũ ngồi lên sofa, khoanh tay lại, trừng mắt nói: “Em cũng phải ở lại đây, em muốn xem xem tên lừa gạt2đó định lừa anh Tiểu Bảo thế nào.” Công tước đại nhân gật đầu với Lý Tư Không: “Cho người đưa cậu Hal đến phòng khách.”

Lý Tư Không xoay người bỏ đi.

Công tước đại nhân nhìn sang Cung Ngũ, mỉm cười nói: “Nếu Tiểu Ngũ không thích cậu ta thì không cần ra gặp, sau khi xong4việc anh sẽ nói em nghe, có được không?”

Cung Ngũ đứng dậy, đẩy Công tước đại nhân đi ra ngoài, “Em đi, em muốn xem xem cậu ta định lừa anh Tiểu Bảo thể nào, đó là một kẻ xấu!” Công tước đại nhân mỉm cười, sau đó anh gật đầu, “Ừ, vậy chúng ta đi cùng nhau.” Trong phòng khách, Matthew rõ ràng đang rất căng thẳng, vừa nhìn thấy Công tước đại nhân xuất hiện trước cửa, cậu ta lập tức đứng dậy. Cung Ngũ đẩy xe lăn của Công tước đại nhân vào, tầm nhìn của Matthew lướt qua chiếc xe lăn, chính mắt làm rõ tin đồn bên ngoài. Cung Ngũ liếc Matthew, Matthew không dám ngước mắt nhìn cô, nhưng sự yếu thế của người đến cầu xin khiến thái độ của cậu ta hạ xuống ba phần.

Công tước đại nhân nhìn sang Matthew, “Sao cậu lại biết tôi đang tìm gia phả của gia tộc Dewey?” “Tôi xin gặp ngài Edward rất nhiều lần nhưng đều không thành công, tôi luôn rất hi vọng có thể gặp được ngài Edward. Tôi có chuyện quan trọng muốn hợp tác cùng ngài Edward, hi vọng có cơ hội...” Công tước đại nhân cúi đầu mỉm cười, “Cậu Matthew hình như đã bỏ qua câu hỏi của tôi. Thứ duy nhất tôi có hứng thú là món đồ trong tay cậu Hal, làm thế nào để xác minh được đó là thứ tôi cần?”

Matthew vội vàng lấy từ trong túi ra một quyển sách thật dày đã cũ, rất nhiều chỗ đã bị hư hại, cậu ta đặt lên bàn, “Vì tôi muốn gặp ngài Edward nên tôi rất chú ý đến những tin tức của phủ Công tước, đây chính là nguyên nhân mà tôi biết được ngài Edward đang tìm quyển gia phả này.” Cung Ngũ cầm lấy quyển sách dày cũ kỹ kia. Tay cô vừa chạm vào, Matthew đột nhiên đè lại: “Ngài Edward, tôi có điều kiện?” Cung Ngũ trừng mắt, sau đó giật mạnh lấy, nói: “Đồ đã mang đến phủ Công tước, cậu nghĩ rằng nó vẫn là của cậu sao? Ra điều kiện với anh Tiểu Bảo, cậu cũng phải xem lại xem bản thân mình có đủ khả năng hay không chứ!”

Sau đó cô cướp quyển sách đi. Matthew tức giận đến mức mặt trắng bệch. Công tước đại nhân nở nụ cười, “Tiểu Ngũ, mang quyển sách đến cho Eugene, ông ấy sẽ tìm người giám định quyển gia phả này là thật hay giả.” Cung Ngũ ôm lấy quyển sách, gật đầu bỏ đi. Matthew vội vàng đứng dậy định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Công tước đại nhân thì liền dừng chân lại. Cậu ta rũ mắt xuống, chậm rãi lùi về vị trí vừa ngồi lúc nãy, động tác có chút thận trọng. Công tước đại nhân mỉm cười, “Cậu Hal không cần căng thẳng. Nếu xác định quyển gia phả đó là thật, tôi nhất định sẽ trả lại một ân tình cho cậu Hal. Bây giờ mời cậu Hal trả lời tôi vài vấn đề.” Matthew chỉ có thể gật đầu đồng ý, “Vâng ngài Edward, ngài cứ hỏi.”

“Từ đâu mà cậu có được quyển gia phả đó?” “Nó ở nhà tôi. Lúc nhỏ có một khoảng thời gian tôi cảm thấy rất có hứng thú với lịch sử của Gaddles, tôi từng xem qua rất nhiều tư liệu lịch sử. Quyển gia phả đó tôi tìm thấy trong tủ bảo hiểm của một nhà kho, vì không ai ngó ngàng tới nó nên tôi lén mang về, nhưng nhiều năm qua đều không dùng đến, tôi bảo quản nó là vì tôi cảm thấy nó là đồ cổ, nên muốn giữ lại.”

“Trong số những người làm thuê cho gia tộc cậu, có người làm nào được tổ tiên truyền lại họ Dewey hay không?” Công tước đại nhân lại hỏi.

Matthew lắc đầu: “Cụ thể thì tôi không rõ. Nhưng tôi nhớ ba tôi từng nói, gia tộc làm thuê lâu nhất cũng là năm mươi năm, không có người làm được truyền lại. Nếu có thì họ cũng đã chết rồi, có người thì sau này mới thu nhận...” Công tước đại nhân gõ nhẹ lên bàn, “Thì ra là như vậy.” Anh nháy mắt ra hiệu cho người ngoài cửa, người canh cửa vội vàng bước đến đẩy anh ra ngoài, trước khi đi Công tước đại nhân còn quẳng lại một câu: “Hai ngày nữa cậu Hal hãy trở lại, lúc đó tôi sẽ cho cậu Hal đáp án và câu trả lời.”


“Ngài Edward, tôi cũng có điều kiện.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Tôi nói rồi, hai ngày nữa. Tiễn cậu Hal ra về.”

Nói xong, anh rời khỏi phòng khách, để lại một mình Matthew đứng đó sững sờ. Trong phòng sách, Lý Tư Không đang cầm hộp sữa uống, nhìn thấy Công tước đại nhân đi vào, anh ta ngậm ống hút hỏi: “Nói thế nào?”

“Kiểm tra gia phả của gia tộc Hal. Một gia tộc cổ xưa không có người làm, thậm chí cũng chẳng có sự phát triển mạnh mẽ, hoặc là không đủ thực lực, hoặc là thể lực không thể phát triển được, hoặc là thân phận không đủ. Tôi nghi ngờ gia tộc Hal chính là một trong những nhánh của gia tộc Dewey năm đó, trải qua quá trình thay tên đổi họ, mưu đồ trà trộn vào hàng ngũ quý tộc, nhưng vẫn không thành công.”

Lý Tư Không trùng to mắt, “Hả, vậy gia tộc Hal đấu tranh đến bây giờ, còn có trang viên kia, xem ra giữa chừng có một thế hệ phát triển tốt, bằng không một nhánh gia tộc sau khi đổi tên, chẳng có chút tài sản gì sao có thể phát triển đến bây giờ, khó lắm.”

“Điều tra rõ hãy nói, gia tộc Hal luôn có mưu đồ trà trộn vào quý tộc, nhưng lại khôn dám tham gia vào cuộc tranh đấu hoàng quyền. Matthew Hal lại nói tìm được quyển gia phả đó trong tủ bảo hiểm, một quyển gia phả cũ chẳng liên quan gì đến gia tộc Hal, chẳng có lí do gì phải để nó vào tủ bảo hiểm.” Công tước đại nhân ngập ngừng rồi nói: “Đương nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, cụ thể thế nào thì phải điều tra rõ.”

Sau đó, anh mỉm cười với Lý Tư Không, “Nhiệm vụ này giao cho cậu đấy.” Lý Tư Không trừng mắt: “Gì, tại sao lại là ông đây? Chuyện quái quỷ gì cũng là ông đây đi làm, dựa vào cái gì chứ?” Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Ai bảo cậu là anh em của tôi. Chuyện này giao cho cậu tối mới yên tâm, dù sao thì nó cũng liên quan đến chuyện bệnh di truyền của gia tộc tối, liên quan đến chuyện sức khỏe của tôi.” Lý Tư Không cắn ống hút, trừng mắt, rất lâu không nói ra được câu nào.

Sau cùng thì anh ta cũng nghe lệnh mà gật đầu: “Được rồi, ai bảo mạng tôi khổ chứ.”

Hai người đang nói chuyện thì Cung Ngũ tung tăng chạy đến, “Anh Tiểu Bảo, Eugene nói ông ấy sẽ sắp xếp.” Cô lại nghiêm nghị: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, Matthew đó đề nghị điều kiện gì với anh thế?”

“Cậu ta không có tư cách đưa ra điều kiện, đợi khi nào xác định xong quyển gia phả kia là thật hay giả rồi nói.” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng vâng, em cũng cảm thấy nên như vậy. Còn dám đưa ra điều kiện với anh Tiểu Bảo, không biết điều gì cả!” Lý Tư Không ngồi bên cạnh trợn mắt, học theo ngữ điệu của Cung Ngũ, bĩu môi nói: “Không biết điều gì cả!” Cung Ngũ phồng má lên, tố cáo: “Anh Tiểu Bảo, anh có thấy không, anh Lý lại ức hiếp em!” Công tước đại nhân kéo cô lại: “Qua đây, đừng quan tâm mấy kẻ độc thân.” Cung Ngũ lập tức chạy qua, ôm lấy cổ Công tước đại nhân, “Đúng vậy, đúng vậy, không quan tâm mấy kẻ độc thân!” Lý Tư Không bị chọc tức mà bỏ đi.

Cung Ngũ cười nghiêng ngả trong lòng Công tước đại nhân. Lúc chập tối, người phụ trách đuổi theo Sand và Mặt Sẹo đột nhiên xông vào: “Ngài Edward, chúng tôi đã tìm thấy bọn họ rồi!”

Cung Ngũ cũng đã đứng dậy, “Người đâu? Người đâu? Bị thương rồi sao?”

Người đó có chút bất an nhìn Công tước đại nhân, không nói lời nào. Công tước đại nhân lập tức mở miệng nói: “Tiểu Ngũ. Tìm thấy là được rồi, em đừng sốt ruột.” Anh nhìn sang người đó, hỏi: “Còn sống hay là đã chết?” Cung Ngũ lập tức căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào người đó. “Chúng tôi đã đến chậm... Lúc chạy đến nơi thì vẫn còn hơi thở... Hiện giờ vẫn còn đang trên đường đưa đến bệnh viện, bác sĩ đi theo nói... e rằng không cứu được nữa.”

“Cass đâu?” Công tước đại nhân hỏi: “Hắn ta chạy rồi à?” “Hắn ta chết rồi! Trên người trúng rất nhiều đạn. Hơn nữa, ngay tim còn bị đâm một nhát dao, đó là vết thương chí mạng...” Công tước đại nhân nhìn sang Cung Ngũ, Cung Ngũ đã đứng dậy chạy ra ngoài, “Anh Tiểu Bảo, em đến bệnh viện xem sao!”

“Tiểu Ngũ!” Công tước đại nhân đi theo phía sau: “Anh đi cùng em!” Cung Ngũ bước qua đẩy Công tước đại nhân: “Đi, anh Tiểu Bảo... À, mang cho anh Tiểu Bảo một chút thức ăn, đừng để anh Tiểu Bảo bị đói...” Công tước đại nhân nhìn cô, rất may cô không phải vì quá lo lắng cho Sand mà quên mất anh. Khi cô và anh đến bệnh viện, vừa đúng lúc Sand được người ta đẩy từ trên xe xuống, bác sĩ và y tá đều rất khẩn trương.

Cung Ngũ nhìn người bên cạnh đang vội vàng đẩy qua, cô ngỡ ngàng đứng dậy, đột nhiên sau lưng toát ra một luồng khí lạnh. Tại sao dáng vẻ sang nằm trên giường bệnh, lạnh chẳng có chút sinh khí thế này? Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, “Tiểu Ngũ!” Cánh cửa phòng phẫu thuật bị đóng lại, cô đứng bên ngoài, nhìn vào ánh đèn cửa.


Bàn tay bị Công tước đại nhân nắm lấy đã đổ mồ hôi, cô không nói một câu nào, thậm chí cũng không hỏi han gì anh rằng Sand có chết hay không. Có lẽ khi cô nhìn thấy cả người Sand đều là máu, cô cũng đã có sự chuẩn bị.

Suy nghĩ kỹ một chút, cô và Sand có giao tình không? Bản thân Cung Ngũ cũng không nói rõ được. Một người giả mạo tên người khác, một người ức hiếp cô, một tên lính đánh thuế tay dính đầy máu, người như vậy chết đi cũng chẳng có gì phải đồng cảm, nhưng cô lại rất hi vọng Sand sẽ sống sót.

Cô có thể không tính toán chuyện trước kia Sand lừa cô, cũng không tính toán chuyện and giả danh Dung Trần, cũng tha thứ cho việc hắn ta là một tên lính đánh thuê. Vậy nên hắn ta có thể đừng chết được không?

Người bên cạnh cô chết đi đã rất nhiều.

Công tước đại nhân chậm rãi kéo cổ đến trước mặt mình. Cung Ngũ ngồi xổm trước mặt anh, tựa đầu lên chân anh. Ca phẫu thuật của Sand không tốn quá nhiều thời gian như Dung Trần và Tư Đồ Lệ. Cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ phẫu thuật chính bước ra, vẻ mặt trầm ngâm nói: “Xin lỗi ngài Edward. Vết thương quá nghiêm trọng, trên người có quá nhiều vết thương chí mạng, nội thương và cả ngoại thương cộng lại. Chúng tôi đã cố gắng hết sức...”

Cung Ngũ cảm thấy máu trên người lập tức lạnh đi, cô nhìn chằm chằm vị bác sĩ đó, hỏi: “Vậy... vậy anh ta chết rồi sao?”

“Hình như anh ta có ý nguyện gì đó, vẫn còn giữ được chút hơi thở, nói không thành tiếng, chúng tôi thật sự không biết phải làm sao, nên chỉ có thể ra đây hỏi ngài.” Công tước đại nhân hỏi: “Xác nhận là không thể cứu được nữa?” Bác sĩ mổ chính lắc đầu, “Rất xin lỗi ngài Edward.” Công tước đại nhân ngập ngừng, “Đưa Dung Trần và Tư Đồ Lệ đến đây.” Cung Ngũ mím môi, nước mắt lăn dài từ khóe mắt, “Anh Tiểu Bảo...”

Công tước đại nhân mỉm cười với cô, “Đừng đau lòng Tiểu Ngũ, nếu đời người là một vòng tròn thì đối với Sang mà nói, hắn ta đã mãn nguyện rồi.”

Cung Ngũ lau nước mắt, “Anh ta còn chưa kết hôn sinh con mà.”

Công tước đại nhân lau nước mắt trên mặt cô: “Đối với Sang mà nói, kết hôn sinh con không phải là mục tiêu sống. Anh tin rằng trong lòng hắn ta, tìm được hai người anh em là Dung Trần và Tư Đồ Lệ, chứng minh ba anh em họ là anh em sinh ba, đó là chuyện khiến hắn ta cảm thấy mãn nguyện hơn bất cứ thứ gì. Bằng không, hắn ta cũng không từ bỏ cuộc sống hiện tại để lựa chọn anh em của mình.” Tư Đồ Lệ ngồi trên xe lăn, khuôn mặt có chút mơ màng, có chút hoảng sợ, có chút sợ hãi không nói nên lời.

Khi y tá đẩy anh ta đến cửa phòng phẫu thuật, anh ta đột nhiên nói: “Anh tôi rốt cuộc sao rồi? Tại sao lại không nói cho tôi biết?” Y tá vẫn không nói lời nào, đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật. Dung Trần vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, tình hình lúc xấu lúc tốt khiến cho Dung Hải vô cùng lo lắng. Nhưng hai tiếng đồng hồ trước, anh ta đột nhiên tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu, trừng to mắt, giọng nói khàn khăn hỏi: “Sand... ở đâu?”

Công tước đại nhân dặn dò bảo người của bệnh viên đẩy cả Dung Trần qua đây, có lẽ, đây chính là cơ hội cuối cùng để ba anh em họ gặp mặt nhau.

Xung quanh là ánh đèn sáng rực, sáng đến mức khiến người ta không nhìn rõ những thứ trước mặt.

Tiếng hít thở rất nặng nề, từng hơi thở vội vã vang lên. Cass chết rồi chứ! Cass không chết, Sand không thể sống. Nếu Sand chết rồi, Cass vẫn còn sống thì Dung Trần và Tư Đồ Lệ nhất định sẽ luôn ở trong trạng thái nguy hiểm. Vì thế, dù Sand chết rồi thì trước khi chết cũng phải giết Cass. Ban đầu không hề cảm thấy người đau nhức, nhưng dần dần sau đó, Sand không còn cảm giác gì nữa.

Bên tại là âm thanh rất ồn ào, thứ duy nhất mà Sand nghe rõ chính là hơi thở của bản thân.


Sand biết, mình sắp chết rồi.

Nhưng Sand không thể chết, thật sự không thể chết. Sand vẫn chưa biết Tư Đồ Lệ đang ở đâu, còn chưa biết Dung Trần đã được cứu sống hay chưa... Hiện giờ sao Sand có thể chết được?

Đột nhiên hắn nhớ lại thời gian bản thân giả danh Dung Trần đi học ở trường, đó là khoảng thời gian sinh sống và học tập không hề ưu tư lo lắng, có thể chẳng chút kiêng dè chẳng chút áp lực tâm lý mà làm nũng với cô gái phòng đối diện, có thể yên tâm đi lại trong sân trường, có thể an tâm ngủ một giấc thật ngon ăn đồ ăn thật ngon.

Thật là tốt!

Thật sự rất muốn trở lại trường một lần, giống như một học sinh thật sự, không có lo lắng áp lực mà tiếp tục sống.

Có lẽ vào một ngày đẹp trời nào đó, hắn ta sẽ gặp một cô gái xinh đẹp và có một chuyện tình kinh thiên động địa với cô ấy, giống như những người trẻ tuổi khác, trải qua cuộc sống của người bình thường...

Nếu có kiếp sau, hắn ta nhất định sẽ lựa chọn như vậy, nhất định sẽ lựa chọn một gia đình bình thường, không cần phải gánh vác vận mệnh nặng nề thể này. Cuộc sống nơm nớp lo sợ, lúc ngủ cũng phải mang vũ khí, kiếm được nhiều tiền một chút cũng không biết nên tiểu thế nào, không thể nào dùng một cách tùy thích. Hắn ta đã sống một cách đáng thương và tội nghiệp.

Một nửa đời người chìm đắm trong tiếng gào thét của cậu bé sắp chết, hắn ta thậm chí không thể ngủ một giấc bình an như người bình thường. Vô số lần hắn ta nhìn thấy dáng vẻ cậu bé đó đứng hét trước mặt hắn ta trong mơ. Trong đầu óc trống rỗng, hình ảnh Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn ta chằm chằm lướt qua. Đúng vậy, cuối cùng hắn ta cũng đã có thể ngủ.

Sự tồn tại Cung Ngũ giống như một sự chuộc tội, sự tồn tại của cô và tất cả lựa chọn đã hóa giải cơn ác mộng kia của hắn ta, khiến cho cuộc sống đen đủi của hắn ta không lún sâu thêm vào bóng tối, khiến cho hắn ta cuối cùng đã có thể thản nhiên đối diện với con tin sau cùng của hắn ta, không cảm thấy hối hận. Hắn ta không hề hối hận đã vì Tư Đồ Lệ và Dung Trần mà lựa chọn phản bội. Nếu không phải lần này hắn ta phản bội, có lẽ cả đời này hắn ta cũng sẽ sống trong Cơn ác mộng đó không thể nào thoát ra được.

“Anh! Anh..”

Bên tại truyền tới giọng của Tư Đồ Lệ, giọng nói mang sự nức nở, sau đó không khống chế được mà khóc thút thít: “Anh!... Tại sao các người không cứu anh ấy? Trên người anh ấy có nhiều vết thương như vậy, không phải băng bó lại là được sao? Tại sao còn nói không được? Tại sao chứ?”

Mắt Tư Đồ Lệ đỏ hoe, lớn tiếng gào thét: “Các người cứu anh ấy đi! Tôi vừa tìm thấy anh Cả, các người đố kỵ với tôi đúng không? Tại sao lại không cứu anh ấy? Tại sao chứ?”

Bác sĩ và y tá xung quanh đứng trầm ngâm bên cạnh, nhìn người nhà của bệnh nhân gào khóc lớn tiếng.

“Các người cứu anh ấy đi! Không phải các người là bác sĩ sao? Anh Hai tối trung nhiều đạn như vậy nhưng vẫn cứu được, tại sao đến anh Cả tôi thì lại cứu không được? Tại sao chứ?”

Sand đột nhiên thở dài một hơi, cả người như có một luồng kích thích mà bật dậy, Tư Đồ Lệ liền sà qua, “Anh, anh! Anh nói gì đi, anh nói gì đi.”

Sand nói không nên lời, một chút âm thanh cũng không phát ra được, ngón tay để bên người cử động, Tư Đồ Lệ nắm lấy, “Anh! Anh sẽ không sao, anh sẽ không sao đâu...”

Tư Đồ Lệ cúi đầu, đưa mặt vào trong lòng bàn tay đầy máu của anh ta, “Anh... anh nói gì đi...” Ngón tay của Sand lại cử động, Tư Đồ Lệ vội vàng ngẩng đầu, anh ta kề sát vào, “Anh...” Sand cử động môi, đôi môi khô nứt nẻ khép lại, dường như muốn nói gì đó. Tư Đồ Lệ vội vàng đưa tai sát vào mặt hắn ta: “Anh, anh nói đi, em đang nghe!”

Sau đó, Tư Đồ Lệ nghe thấy Sand dùng hết sức lực sau cùng nói ra hai từ rõ ràng: “Dung... Trần...” Tư Đồ Lệ cầm tay Dung Trần để vào lòng bàn tay Sand, “Anh ấy ở đây, anh ấy khỏe rồi! Anh ấy không sao nữa, đã trúng đạn nhưng không phải vết thương chí mạng, mặt cũng không bị hủy, sau này vẫn có thể làm ca sĩ, làm một đại minh tinh, anh cứ yên tâm...”


Ngón tay Sand nhẹ nhàng cử động, Dung Trần trừng to mắt, xoay đầu nhìn anh ta, mở miệng nói: “Anh Cả, em ở đây, vẫn khỏe, có thể chạy có thể nhảy. Anh phải mau chóng khỏe lại.” Sang lại cử động khóe môi, Tư Đồ Lệ lại đứng dậy bằng một chân, đi lại gần: “Anh, anh nói đi...”

Anh ta nói: “Bảo vệ... nó.”.

Nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Tư Đồ Lệ, anh ta gật đầu, nói: “Vâng, em sẽ bảo vệ anh ấy. Anh ấy vô dụng như vậy em nhất định sẽ bảo vệ anh ấy, anh yên tâm... em nhất định sẽ bảo vệ anh ấy...” Sand yếu đuối gật đầu, phun ra một từ: “. Ngũ Ngũ.” Tư Đồ Lệ nhìn ra bên ngoài, hét lên thật to: “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ! Cô vào đây, anh Cả tôi muốn nói chuyện với cô...” Nói xong thì đã òa khóc thành tiếng, “Anh ấy sắp chết rồi!”

Cung Ngũ đứng bên ngoài, đang nhìn Hòa Húc xem bệnh án, Hòa Húc lắc đầu: “Không cứu được nữa, chuẩn bị hậu sự đi. Y thuật có tốt thì cũng phải xem là bệnh gì, vết thương trúng sâu vào khí quản thế này, làm sao mà chữa được? Đừng nói là phẫu thuật, trúng vào bụng một cái thì cũng hết cứu rồi, đừng dằn vặt nữa...”

Cung Ngũ vừa định mở miệng nói thì nghe thấy giọng của Tư Đồ Lệ truyền tới, cô vội vàng xông vào trong. Tư Đồ Lệ đứng bằng một chân trước bàn phẫu thuật, Dung Trần chống người dậy, vành mắt đỏ hoe, cúi đầu không nói lời nào.

Cung Ngũ chậm rãi đi vào, Tư Đổ Lệ nhìn cô, mặt đầy nước mắt, anh ta nói: “Anh tôi sắp chết rồi. Cô mau qua nói chuyện với anh ấy đi, có được không?”

Cung Ngũ nhìn vào tay của Sand, cô nắm lấy, “Sand, tôi là Cung Ngũ.”

Sand chỉ nói năm chữ: “Phòng... đối... diện... cảm ơn...”

Sau đó thì không còn hơi thở.

Cung Ngũ trừng to mắt, nước mắt tuôn trào. Cung Ngủ không biết Sand cảm ơn chuyện gì, nhưng cô biết hắn ta hi vọng hắn ta có thể dùng thân phận phòng đối diện mà chết đi. Hoặc có lẽ, hắn ta hi vọng vị trí của mình trong lòng cô không phải là một tên lính đánh thuế không có chút tính người, mà là bạn đối diện phòng thường hay chọc phá quấy rầy cô.

Tia nhịp tim trên thiết bị từ suy yếu lập tức chuyển thành một đường thẳng, phát ra một tiếng kêu định tại nhức óc, “Tít...” Cánh tay nắm lấy tay Cung Ngũ lập tức bất lực buông xuống. Tư Đồ Lệ gào lên thật to, nhưng Sand không còn phát ra bất cứ âm thanh nào. Dung Trần quay trở lại giường bệnh di động, cầm lấy gối che đầu lại, Tư Đồ Lệ nằm nhoài trên thi thể của Sand, kiềm chế tiếng khóc, “Tôi chỉ mới tìm được anh trai mà...” Cung Ngũ cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Bên ngoài có người đi vào, tách Tư Đồ Lệ và Dung Trần ra rồi đẩy ra ngoài, Cung Ngũ cũng bị người ta kéo ra. Cô đi đến bên cạnh Công tước đại nhân, ngồi xổm xuống trước mặt anh, ôm đầu không nói lời nào, yên lặng mà khóc.

“Tiểu Ngũ đừng khóc, rất may là tâm nguyện lớn nhất của Sand cũng đã hoàn thành rồi.” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói nhỏ an ủi.

Cung Ngũ mỉm cười nói: “Anh Tiểu Bảo, anh phải sống mới được...”

Công tước đại nhân ngẩn ra, cô nói: “Anh phải sống, nếu anh chết rồi, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhất định là không!” Anh nhìn cô, một lúc sau anh nói: “Ừ, anh sẽ sống, nhất định sẽ sống, sẽ không để Tiểu Ngũ thất vọng, không để Tiểu Ngũ đau lòng, không để Tiểu Ngũ rơi nước mắt. Có được không?”

Cung Ngũ hu hu khóc thành tiếng: “Anh Tiểu Bảo anh không thể chết...”

Công tước đại nhân gật đầu, ánh mắt mang sự dịu dàng, trả lời: “Ừ, anh sẽ không chết.” Hòa Húc đứng bên cạnh nhìn bọn họ, không chịu được mà chen vào một câu: “Này, hai người các người, tôi vẫn còn ở đây đấy. Xem tôi như bình hoa có đúng không? Ức hiếp người khác quá đáng rồi!”

Cung Ngữ không quan tâm ông ta, ra sức ôm lấy Công tước đại nhân mà khóc. Công tước đại nhân cũng cúi đầu, tay dịu dàng vuốt nhẹ từng cái vào lưng cô an ủi: “Anh sẽ không chết, sẽ không bỏ lại Tiểu Ngũ một mình, sẽ không để Tiểu Ngũ khóc như bây giờ, không để Tiểu Ngũ tuyệt vọng như bây giờ. Anh xin thề, tuyệt đối sẽ không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, anh Tiểu Bảo, em tin anh, anh tuyệt đối không thể chết, nếu không, em sẽ hận anh...”

Công tước đại nhân dùng giọng điệu dịu dàng trả lời: “Ừ, anh đã hứa với Tiểu Ngũ, nên Tiểu Ngũ đừng buồn. Anh sẽ không để Tiểu Ngũ thất vọng, có được không? Đừng buồn, nhìn thấy Tiểu Ngũ buồn, anh cũng thấy rất buồn. Anh không thể khống chế được sự sống chết của người khác, nhưng mà, anh nhất định sẽ khống chế được sự sống chết của mình, chỉ cần Tiểu Ngũ tin anh là được rồi.” Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Vâng, anh Tiểu Bảo nói thì phải giữ lấy lại đây, nhất định phải giữ lời hứa, nếu anh nói mà không giữ lời, sau này em sẽ không thích anh nữa, huhuhu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui