Hai người đứng vây quanh một vòng tròn vô hình, chậm rãi, cẩn thận, thăm dò mà đi vòng quanh.
Khi Sand tháo từng món vũ khí trên người, Mặt Sẹo nhìn chằm chằm Sand một hồi, sau đó cũng tháo từng món từng món vũ khí trên người xuống. “Cái ngày mà tôi chọn trúng cậu, cậu vẫn chưa có những người gọi là người thân đó. Mạng của cậu là của tôi, nếu không phải là tối, cậu cảm thấy năm1đó cậu có thể sống ở nơi dơ bẩn đó bao lâu? Cậu nghĩ ai cũng có cơ hội được quý nhân lựa chọn hay sao? Cậu đã phụ sự kì vọng của tôi, nhưng lại không báo ơn, ngược lại còn hại cho cả nhóm của tôi bị tiêu diệt, thù này tôi nhất định phải báo!”
Nếu sớm biết như vậy, bất luận thế nào Mặt Sẹo cũng không nhận vụ này. Mục tiêu của vụ này là Công tước Edward. Đó8là nhân vật thiết kế súng tiên tiến nhất trên thế giới lại nổi tiếng trong cả hai giới hắc bạch. Nếu biết đắc tội nhân vật đó sẽ dẫn đến kết cục khiến cho cả nhóm bị tiêu diệt, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhận đơn hàng này. Mặt Sẹo từng vô số lần suy nghĩ, nếu ban đầu hắn ta không bị mê hoặc bởi số tiền kia, nếu ban đầu hắn ta không mang tâm lý gặp chút may2mắn đó, liệu kết quả sẽ khác bây giờ không? Cái giá mà đối phương đưa ra quá cao. Thậm chí chưa gặp mặt mà đã trả tiền cọc. Hắn ta đương nhiên biết đối phương không muốn để lộ thân phận, đến cả điện thoại cũng dùng máy thay đổi giọng nói, tài khoản chuyển tiền đến cũng là tài khoản ảo, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa gặp được mặt thật của đối phương.
Hắn ta sớm biết đơn hàng này4sẽ khó nhằn. Đáng tiếc, chiến thắng triền miến bao nhiêu năm qua đã che mờ lí trí của hắn ta, gây ra chuyện diệt vong của cả một nhóm lính đánh thuế thượng đẳng.
Mà nguyên nhân chính là người đang đứng trước mặt hắn ta.
Mặt Sẹo lạnh lùng, ném vũ khí sang một bên.
Giống như Sand, vị trí và khoảng cách hắn ta lựa chọn để ném vũ khí đều có nguyên tắc, bọn họ đều giống nhau, dù là vị trí ném vũ khí xuống cũng đều có mục đích.
Thầy ra sao thì sẽ có trò như vậy. Sand chậm rãi đi vòng quanh, sau đó đột nhiên hỏi: “Nếu tôi không lựa chọn phản bội mà chọn nói thật với anh, nói tôi vẫn còn hai người anh em, anh có đồng ý để tôi đi gặp bọn họ sau khi hoàn thành nhiệm vụ hay không?” “Cậu cho rằng tôi sẽ trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là anh sẽ không đồng ý. Trước khi tôi gặp được bọn họ, anh nhất định sẽ tìm ra bọn họ, sau đó giết từng người từng người một.” “Đúng.” Mặt Sẹo thừa nhận: “Vì sự tồn tại của bọn chúng sẽ là điểm yếu chí mạng của cậu, cậu sẽ vì sự tồn tại của bọn chúng mà chết trong khi thực hiện nhiệm vụ. Cho dù tôi có làm như vậy cũng là để tương lai cậu có thể đi xa hơn, chứ không phải bị vướng bận bởi thứ gọi là tình thân. Thứ đó, chỉ là thứ hại người!” Sand mỉm cười: “Hai người? Vậy sao? Anh giết người mà lại bảo là cứu tôi, tôi tìm anh em của tôi là hại tôi sao?”
“Đúng!” Mặt Seo nói: “Vì cậu là lính đánh thuế! Tiền cậu kiếm được đều đổi từ xương máu?” Hắn ta chỉ vào mặt mình, cắn răng nói: “Gương mặt của tôi chính là minh chứng tốt nhất! Một người có điểm yếu, một người có thể bị nắm lấy điểm yếu bất cứ lúc nào chính là người dễ dàng bị liên lụy bởi những yếu tố bên ngoài.”
Sand gật đầu: “Đúng, anh nói đúng, nhưng dù anh có nói đúng thì cũng không thể phủ nhận được chuyện cá nhân của tôi, thật ra anh quan tâm giá trị lợi dụng của tôi hơn.”
“Bằng không thì sao?” Mặt Sẹo cất cao giọng: “Tôi chọn trúng cậu, không phải để nói chuyện trên trời dưới đất, thứ tôi cần là một người lính đánh thuê có giá trị lợi dụng. Tôi dạy cho cậu nhiều thứ không phải để cậu rúc trong phòng không ra ngoài, mà muốn cậu phát huy sức lực một trăm phần trăm, trở thành trợ thủ tốt nhất của tôi.”
“Là công cụ.” Sand mỉm cười nói, “Đối với anh, tôi chẳng qua chỉ là công cụ. Tất cả những gì anh làm cho tôi chỉ là muốn lấy được lợi ích từ trên người tôi, lợi dụng tối thay anh kiếm tiền. Nếu thật sự nói về ơn nghĩa nuôi dưỡng, số tiền mà tôi thay anh kiếm được bao nhiêu năm qua, có lẽ cũng đủ rửa hết tâm huyết của anh. Cass, anh đừng quên, anh không chỉ chọn mỗi một mình tôi, anh đã chọn cả mười người. Tôi có thể sống đến bây giờ, không phải là vì sự nhân từ và ơn đức của anh, mà là vì tôi là người ưu tú nhất trong mười người đó. Tôi vì giữ mạng sống, vì bản thân mà tranh giành!”
Mặt Sẹo cười lạnh: “Không lẽ cậu nghĩ tôi là nhà từ thiện à? Cậu có thể sống sót là vì cậu được sống sót, còn chuyện cậu vong ân bội nghĩa đó là sự thật.”
Chân của Sand vẫn chậm rãi bước xoay vòng theo quy luật. Sand mỉm cười, gật đầu: “Là tôi phản bội, tôi phản bội là vì tôi rất hiểu anh. Anh muốn tôi giết người lạ, có thể. Nhưng anh sẽ giết anh em của tôi, chuyện này thì không được. Tôi làm như vậy là để phòng vệ. Dù sao thì đối với anh, tôi chỉ cần kiếm tiền, chuyện sống chết của người khác không hề liên quan đến anh. Anh muốn giết tôi cũng chẳng sao, anh là thầy của tôi, về phương diện này anh chẳng khác nào là một nửa người anh một nửa người ba, nhưng anh không thể giết anh em của tôi. Phát súng đầu tiên của anh nhận nhầm người, tôi không trách anh, nhưng anh lại cố ý làm trước mặt tôi, giết anh em của tôi cho tôi xem, chuyện này tôi không thể tha thứ!” Từ sau cùng vừa nói ra, Sand đột nhiên khom lưng nằm xuống đất, chụp lấy một sợi dây thừng, sợi dây thừng đó bao lấy chân của Mặt Sẹo với hình thái rất thoải mái. Khi Sand vừa chụp lấy, sợi dây thừng bao quanh lập tức kéo căng thẳng lên, Mặt Sẹo lập tức mất thăng bằng, ngã thật mạnh xuống đất. Lúc này Sand lập tức nhảy lên, nhào lên người hắn ta đánh thật mạnh. Nắm đấm như mưa rơi xuống, trước sự tấn công bất ngờ, Mặt Sẹo chỉ kịp giơ nắm đấm lên che lấy mặt, bảo vệ phần đầu của mình không để Sand đánh trọng thương.
Sau một trận mưa nắm đấm, sức lực của Sand giảm đi rõ rệt, tần suất đánh ra cũng giảm xuống, nhưng hắn ta không dám dừng lại, thậm chí không dám bước qua lấy khẩu súng và dao găm ở cách đó hai bước, vì Mặt Sẹo lúc nào cũng có thể phản kích trở lại.
Tay Mặt Sẹo ôm chặt lấy đầu của mình, sau khi sức lực của Sand lại suy giảm, hắn ta đột nhiên vung một cú đấm lên người phía trên. Sand thuận thế lăn sang một bên, chụp lấy khẩu súng bên cạnh. Sand suýt chút thì chụp lấy được khẩu súng, sau đó tay đã bị Mặt Sẹo nắm chặt, không cử động được.
Hai người đánh nhau một hồi, cả hai vì muốn sống sót mà dùng hết bản lĩnh của mình, dần dần sự chênh lệch về thể lực khiển Sand dần dần mất thế thượng phong.
Máu bắn tung tóe ra bãi cỏ xung quanh, một vùng cỏ lớn vì hai người họ đánh nhau mà bị ngả hết một nửa, âm thanh đánh nhau vang lên rất xa. Mặt Sẹo và Sand cảnh giác nhìn đối phương. Sand thở dốc từng đợt, một cánh tay hơi run run, cánh tay đó đã mất đi sức lực, chỉ còn một cánh tay có thể chiến đấu. Nếu cứ tiếp tục đánh nhau trực tiếp thế này, Sand chắc chắn sẽ chết.
Sand quỳ một chân trên mặt đất, đầu và mặt đầy máu, cảnh giác nhìn đối phương. Trên người Mặt Sẹo cũng đầy vết máu, có máu của bản thân hắn ta, cũng có máu của Sand. Hắn ta nhổ một ngụm máu ra, hít hít mũi, nói: “Sand, cậu là do tôi dạy ra, tôi hiểu rất rõ cậu, cậu không phải là đối thủ của tôi. Đương nhiên, so với lúc trước, cậu đã tiến bộ không ít, nhưng đáng tiếc, chỉ có thể tiến bộ đến đây, đến đây là kết thúc rồi.”
Hắn ta đi về phía khẩu súng cách đó không xa, cầm súng lên chĩa vào Sand: “Kết thúc rồi Sand, sau khi giết cậu, tiếp theo sẽ là anh em của cậu. Không phải cậu luôn quan tâm sao?” Hắn ta mỉm cười nói: “Nếu cậu đã quan tâm như vậy, thế thì cứ để bọn họ xuống dưới cùng với cậu, nhân tiện, ba anh em các cậu có thể gặp mặt những anh em trong nhóm lính đánh thuê đã bị các người hại chết trước đó.” Sand quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn Mặt Sẹo không nói lời nào, máu trên mặt vẫn chảy xuống, làm mờ cả mắt hắn ta, hắn ta lau vết máu trên trán, “Vậy sao?”
Ngón tay Mặt Sẹo ấn vào cò súng, “Những chuyện này đều do tự cậu chuốc lấy, vốn dĩ cậu là người tâm đắc nhất của tôi, nhưng đáng tiếc cậu lại hủy đi tất cả, vì hai người xa lạ chưa từng gặp mặt mà cậu tự hủy đi chính mình!” Sand vẫn ngẩng đầu, “Cass, anh còn nhớ lần đầu tiên khi dạy tôi bắn súng anh đã nói gì không?” Khóe mắt Mặt Sẹo giật giật, Sand nói: “Anh nói, trước khi bắn súng đừng nói quá nhiều lời, như vậy sẽ cho đối phương cơ hội. Cục diện chiến thắng ban đầu sẽ thay đổi chỉ trong chớp mắt...” Mặt Sẹo cười lạnh: “Cậu cảm thấy vẫn còn khả năng thay đổi thế cục sao?” Hắn ta khinh thường quan sát Sand một chút, “Cậu có biết điểm yếu của cậu ở đâu không? Cậu quá yếu, cậu không có thể lực, đó chính là yếu điểm của cậu...”
Sand mỉm cười: “Tôi biết, nên nếu có thể tránh đối đầu trực tiếp với anh thì tôi sẽ tránh...tránh không được thì tôi sẽ giở trò.”
Lời này vừa nói ra, Sand đột nhiên nhanh chóng xoay người trở mình, anh ta nằm nghiêng trên mặt đất, tay đã cầm một khẩu súng, nhắm vào Mặt Sẹo mà nổ súng.
Do góc độ bắn nên đạn chỉ trượt qua tai Mặt Sẹo. Khẩu súng trong tay Mặt Sẹo liên tiếp vang lên, Sand chạy trốn hoảng loạn trong đồng cỏ. Sức lực ban đầu bị tiêu hao do vết thương gây ra như lập tức hồi phục trong tiếng súng. Sand thậm chí chẳng quan tâm sự đau đớn trên người, trên mặt và trên tay mình, chạy nhanh như bay ra khỏi khu rừng.
Mặt Sẹo lập tức đuổi theo sau, có sự che chắn của khu rừng dày đặc, cuối cùng Sand đã bắt đầu phản kích lại.
Tiếng súng làm cho chim chóc xung quanh bay lên, các sinh vật trong rừng chạy tán loạn khắp nơi. Sự bất thường ở bên này lập tức thu hút sự chú ý của người truy đuổi, phương hướng đuổi theo và điểm khả nghi bỗng chốc nhiều hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...