Được người đẹp cầu cứu, Matthew cảm thấy dũng khí cả đời của bản thân đều dồn lên hết cho Gloria, cậu ta dường như chẳng hề suy nghĩ mà đồng ý: “Vâng, tôi giúp cô, Hoàng hậu bệ hạ tôn kính!” Tuy cậu ta không biết bản thân rốt cuộc phải làm gì, nhưng nhận lời có lẽ1sẽ không sai.
Gloria ôm lấy điện thoại, cúi đầu, nhất thời không biết nên nói gì.
Ngoài cửa có tiếng động truyền vào, Gloria đứng thẳng lưng lên, “Tôi cúp máy trước đây!”
Sau đó cô ta tắt máy, xoay người lại nhìn là Quốc vương bệ hạ từ bên ngoài đi vào. Hắn ta đi thẳng một mạch vào trong8nhà vệ sinh, sau khi ở trong đó hai mươi phút, lại mở quạt thông gió, rồi rời khỏi.
Gloria đợi hắn ta đi khỏi thì bước vào nhà vệ sinh, quả nhiên lại phát hiện trong thùng rác có một túi giấy nhỏ hình vuông bên trong là chất bột trắng đó. Gloria nhìn ra ngoài. Nghĩ ngợi một2lát, cô ta đứng dậy đi thẳng ra ngoài, thủ vệ và người hầu đứng ngoài cửa hành lễ với cô ta: “Hoàng hậu bệ hạ!”
“Bệ hạ vừa từ đâu trở về thế?” Cô ta hỏi.
“Bệ hạ vừa từ phòng nghị sự trở về”
Gloria suy nghĩ, rồi đi về phía phòng nghị sự. Ngoài cửa phòng nghị sự cũng4có thủ vệ canh gác, nhìn thấy cô ta, bọn họ cung kính hành lễ: “Hoàng hậu bệ hạ.”
“Bệ hạ vừa ở đây tiếp kiến những ai?” Gloria nhìn cánh cửa phòng nghị sự đang đóng chặt, hỏi.
“Thưa Hoàng hậu bệ hạ, Quốc vương bệ hạ vừa tiếp kiến Bá tước Arabella đại thần tài chính, tướng quân Bach...”
Những người này đều là trọng thần của Gaddles, cũng là những người luôn ở bên cạnh Quốc vương bệ hạ, trung thành bảo vệ quyền thống trị của hắn ta. Gloria biết rõ Quốc vương và hai người này trước giờ vẫn rất thân thiết.
Một người nắm giữ tiền của Gaddles, một người nắm giữ quân đội của Gaddles. Đối với một người có đầu óc như Quốc vương, hắn ta nắm trong tay hai người này là đã đủ. Còn những đại thần giáo dục, văn hóa gì đó, hắn ta cảm thấy bọn họ chẳng giúp ích gì được cho hắn ta. Hiện giờ hắn ta đang thiếu tiền, mà gia tộc Edward lại rất giàu có, còn ôm khư khư tiền trong tay, không biết chia sẻ nỗi lo lắng với hoàng thất, cẩn bọn họ để làm gì?
Đại thần tài chính có thể chuyển tiền từ quốc khố cho hoàng thất chi tiêu, còn đại thần quân sự có thể nâng cao uy danh của hắn ta, không cần lo lắng có người có ý đồ làm loạn.
Những gia tộc khác, Quốc vương cảm thấy chỉ khi sinh nhật hắn ta hay Hoàng hậu, hắn ta mới có thể đào bới được một chút đồ từ trên người bọn họ, còn thường ngày thì cơ bản chả có hi vọng. Miếng mồi ngon nhất ở Gaddles chính là Công tước Edward, vì thế, hiện giờ hắn ta chẳng có tâm trạng suy nghĩ gì khác, chỉ một lòng muốn làm rõ gia tộc Edward rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Còn về Công tước Edward, có lẽ đã phát bệnh rồi chăng?
Trong phủ Công tước ở thị trấn Enjoy, Công tước đại nhân cuối cùng cũng được đón về nhà. Hàng ngày Cung Ngủ không làm ổn, không cãi nhau, cứ nhìn thấy Hòa Húc thì lại hỏi: “Chú Hòa, sức khỏe của anh Tiểu Bảo hiện giờ sao rồi?” Hiện giờ vị trí của Công tước đại nhân trong lòng cô là một em bé bằng sứ không chịu nổi một đòn đả kích, thường xuyên ho khan. Mỗi lần vừa nghe anh ho, tim gan của cô đều run rẩy lên.
Hòa Húc lại bị Cung Ngũ kéo lại, ông ta dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, “So với lúc trước thì khẳng định là tốt hơn nhiều.” “Vậy khi nào anh ấy mới có thể hồi phục thật sự?” Cung Ngũ hỏi.
“Cháu cũng biết cơ thể cậu ấy vốn rất đặc biệt, bên trong cơ thể lại tích trữ độc tố trong thời gian dài. Nếu cháu hỏi về vết thương của cậu ấy, chú có thể nói với cháu, vết thương đang đóng vảy, qua thêm một hai tuần nữa, vết thương sẽ lành, không vội vã vận động kịch liệt thì sẽ không có vấn đề gì.”
Cung Ngũ trừng to mắt, mím môi, “Chú Hòa, hai câu sau của chú không cần nói cũng được.”
Hòa Húc chậm rãi đi về phía trước: “Nói ra thì trong lòng chú sẽ thoải mái hơn. Hahaha...”
Cung Ngũ: “...”
Người gì thế này, già rồi mà không nên nết.
Cô nổi giận đùng đùng đi tìm Công tước đại nhân, một cánh tay của Công tước đại nhân bị treo lên người, chủ yếu là vì Hòa Húc nói anh không tự giác, treo lên như vậy sẽ thuận lợi cho việc anh không cử động lung tung, như vậy vết thương sẽ mau hồi phục.
Lúc Cung Ngũ đi vào, Công tước đại nhân đang cầm một cây bút, đứng phía trước bàn, nghiêm túc luyện chữ. Sau khi viết xong một chữ, anh mới ngẩng đầu tươi cười nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngu?” Thấy cô dường như có chút không vui, anh hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế? Có chuyện gì không vui sao?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Anh Tiểu Bảo, không sao, lúc nãy em vừa gặp bác sĩ Hòa.”
Công tước đại nhân để bút xuống, đi qua bên cạnh cô, “Có phải bác sĩ Hòa lại nói chuyện khiến em tức giận không? Không sao, Tiểu Ngũ mặc kệ chú ấy là được, đừng quan tâm lời chú ấy nói.”
Anh kéo cô ngồi xuống, “Đúng rồi, thứ tư tuần này Bệ hạ và Hoàng hậu sẽ đến, nói là đến thăm anh.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Cái sào tre đó tốt bụng như vậy sao? Còn Hoàng hậu gì đó của hắn ta nữa, em vừa nhìn là cảm thấy ngứa mắt.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Ừ, anh cũng không thích. Hắn ta còn ngồi trên vương vị một ngày thì vẫn còn là Quốc vương của Gaddles, trước khi hắn ta thoái vị thì dù chúng ta có ghét cũng phải cung kính làm lễ.” Anh nhìn cô, tiến sát lại gần mặt cô, cười híp mắt nhìn cô, nói: “Tiểu Ngũ sẽ cùng anh đi tiếp đón bọn họ, có phải không?”
Cung Ngũ mím môi, nói: “Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy em không cần gặp bọn họ. Dù sao bên ngoài ai cũng biết em và anh Tiểu Bảo không còn liên quan đến nhau, em không muốn quan tâm đến bọn họ, cũng chẳng cần thiết, sao còn phải giả vờ đi đón tiếp mấy kẻ đáng ghét đó?”
Công tước đại nhân giơ tay đưa lên khóe miệng, “Ừ, là vậy à... Khụ khụ khụ...” Cung Ngũ giật mình, vội vàng rót một cốc nước đưa qua cho anh: “Anh Tiểu Bảo uống nước đi!” “Khụ khụ khụ..” Công tước đại nhân vừa ho vừa nói: “Ừ... Khụ khụ khụ... Nểu Tiểu Ngũ đã không muốn, vậy thì bỏ đi... Khụ khụ khụ...”
“Uống nước, uống nước! Anh Tiểu Bảo uống nước đi, đừng nói nữa!” Cung Ngũ đút cho anh uống hai ngụm nước, không ngừng vỗ sau lưng anh, miệng nói: “Anh Tiểu Bảo anh đừng kích động, có gì thì từ từ nói, từ từ nói.”
Công tước đại nhân xua tay: “Không sao, Tiểu Ngũ không muốn thì thôi vậy, anh cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi. Khụ khụ khụ... Dù sao, anh cũng đã quen một mình rồi... Khụ khụ khụ..”
Cung Ngũ: “...” Cô mím môi, liếc nhìn anh một cái, rồi nói: “Được rồi, được rồi, vậy em đi cùng anh Tiểu Bảo. Em thấy một cánh tay của anh không cử động được nên mới đi cùng anh thôi. Anh phải cố gắng tĩnh dưỡng cho cánh tay khỏe lại mới được, bằng không hình tượng này sẽ làm mất giá đấy.”
Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Ừ!”
Quốc vương muốn đến phủ Công tước thăm bệnh, Công tước đại nhân lại đang bị thương, Cung Ngũ cảm thấy phủ Công tước khá bẩn và lộn xộn, đến lúc đó Quốc vương soi mói thì phải làm sao? Sau khi thương lượng với Công tước đại nhân, cô đặc biệt gọi Tiểu Eugene đến, bảo anh ta nhanh chóng sắp xếp dọn dẹp vệ sinh trong ngoài, đừng để đến lúc đó làm mất mặt Công tước đại nhân. Tiểu Eugene phụ trách sắp xếp người quét dọn, Cung Ngũ phụ trách kiểm tra, Công tước đại nhân phụ trách ngồi bên cạnh chống cằm nhìn cô bận rộn, trông có vẻ rất thoải mái.
Lúc này Lý Tư Không không biết đã chạy đi đâu, sau khi Công tước đại nhân phẫu thuật xong thì không nhìn thấy anh ta nữa. Cung Ngủ cho rằng anh ta đã trở về, sau đó cô vô tình phát hiện thì ra Lý Tư Không chạy đến lâu đài, ăn ngủ ở bên đó, có chuyện gì mới sang bên này.
Khi Cung Ngũ ở bên ngoài kiểm tra vệ sinh, nhìn thấy có xe chạy vào cổng lớn của phủ Công tước, sau đó Lý Tư Không từ trong xe bước ra, Cung Ngũ trừng to mắt: “Lý Tư Không! Anh chạy đi đâu thế? Lẽ nào anh đang ở bên lâu đài sao?” Lý Tư Không dùng khóe mắt liếc nhìn cô một cái, không nói một câu nào, đi vào trong. Cung Ngũ: “...”.
Đồ khinh người, có tiền thì ghê gớm lắm à?
Cung Ngũ chặc lưỡi, tiếp tục công việc của mình. Một tiếng đồng hồ sau, Lý Tư Không lại rời đi, cô vội vàng chạy đi tìm Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh Lý hình như có thành kiến với em, nhìn thấy em cũng chẳng thèm nhìn thẳng mặt, anh nói xem con người đó có vấn đề đúng không? Em đâu có đắc tội với anh ta.”
Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó dùng một tay ôm cô vào lòng, mỉm cười nói: “Không có gì đâu, là Lý Tư Không phiền phức, chúng ta không cần nói tới cậu ta là được.” “Nhưng anh ta đáng ghét!” Cung Ngủ tố cáo: “Em chào hỏi anh ta nhưng anh ta lại trợn mắt liếc em, anh Tiểu Bảo nói xem anh ta có quá đáng không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Quá đáng! Nên chúng ta không cần qua lại với con người quá đáng đó, bảo cậu ta cút đi là được.”
Cung Ngũ hùa theo: “Đúng vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...