Công Tước

Samantha đã nhanh chóng liên lạc với bên ngoài. Nhiệm vụ lần nãy thương vong quá lớn, khiến cho nhóm lính đánh thuê từ trước đến giờ đánh đâu thắng đó ai cũng lo lắng, ngoại trừ tên da đen, những người khác đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc.

“Phải rút thôi!”

Mặt Sẹo nhắc nhở tên da1đen.

Tên da đen vẫn tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào đối phương. Vốn dĩ hắn ta đang im lặng nhìn về phía của Sand và Cung Ngũ, nhưng sau khi cảm nhận được trong lực lượng của đối phương có một nhóm cao thủ bắn tỉa, tên da đen liền trực tiếp chuyển nòng súng, lướt qua chỗ8vừa phát ra tiếng súng.

Sự mạnh mẽ gan dạ chi phối cơ thể của hắn, khiến hắn quyết tâm phân cao thấp với đối phương.

“... Không thể đợi nữa..” Samantha lại nhìn sang Mặt Sẹo.

Mặt Sẹo kéo tên da đen: “Mau đi thôi...”


“Không!” Tên da đen trả lời, “Tôi có cảm giác, hắn nhất định là một tay bắn tỉa2ưu tú, vũ khí của hắn nhất định càng hiện đại hơn, bằng không dưới ánh sáng như thế này, hắn không thể nhắm trúng mục tiêu trong thời gian ngắn như vậy, có thể trùng ba mục tiêu liên tiếp! Tôi phải thắng hắn, tôi phải dùng vũ khí của tôi chiến thắng hắn.” Hắn ta vẫn giữ nguyên4tư thế nằm bên dưới đất, xoay đầu lại, hai mắt sáng rực nói: “Đã rất lâu rồi tôi không hào hứng như vậy, cuối cùng tôi cũng đã gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức!”

“Đây không phải là lúc để so tài cao thấp, đổi phương có đủ binh lực vũ khí tiên tiến, chúng ta lại đang ở trong trạng thái bị bao vây. Sand... Sand chạy không được, tôi sẽ không buông tha cho hắn, nhưng mà cậu...”

“Ai mà quan tâm Sand?” Tên da đen nói: “Tôi chả quan tâm đến Sand, tôi chỉ muốn mạng của kẻ kia. Tôi phải cho hắn biết, trên thế gian này vẫn còn có một tay bắn tỉa như tôi!” Tên da đen chỉ vào Mặt Seo: “Đại ca, các người đi đi, anh em của chúng ta đã chết nhiều như vậy, không thể tiêu diệt toàn quân, tôi chỉ cần biết được tay bắn tỉa của đối phương, dù tôi có chết cũng đáng!”

Ngập ngừng một lát, hắn ta lại nói: “Ngoài ra, tôi có một người phụ nữ ở Sakarda... nếu tôi không trở về được, hãy mang hết tiền trong tài khoản của tôi đưa cho cô ấy...” Mặt Sẹo nhíu mày không nói gì, tên da đen xoay đầu lại: “Đại ca, các người đi trước đi. Bọn chúng không dám hành động khinh suất, các người rời khỏi đây cũng dễ hơn, tóm lại không thể để chết thêm ai nữa.” Mặt Sẹo mím môi nhìn tên da đen, đập tay với hắn ta một cái, không nói thêm lời nào, mang vũ khí vào, cùng Samantha lần lượt rời đi. Tên da đen một mình nằm yên tại chỗ, nhìn sang hướng vừa nổ súng lúc nãy, tìm kiếm mục tiêu. Cung Ngũ và Sand ở cách đó không xa nhìn nhau một cái, Cung Ngũ nhỏ tiếng hỏi: “Có phải có gì đó không đúng không?”

“Không rõ, hình như không có động tĩnh gì”. Cảm thấy những nòng súng đen ngòm nhắm vào bọn họ dường như ít đi vài khẩu, nhưng bọn họ vẫn không dám cử động.

Quan trọng là theo như những gì Sand hiểu về Mặt Sẹo, hắn ta càng tin tưởng rằng Mặt Sẹo không giết hắn ta thì sẽ không dừng lại, nên hắn ta không dám cử động, cũng không cho Cung Ngũ cử động, bằng không hai người sẽ cùng chết, hắn ta cũng uổng công nhúng tay vào chuyện này.

Máy bay không người lái lại bay vòng vòng trên đầu.

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó hỏi Sand: “Cần bao lâu?” “Nếu là tay bắn tỉa đấu với tay bắn tỉa, nhất định sẽ cần nhẫn nại và mưu kế. Đối với chúng ta, nếu hắn không chết thì hai chúng ta cũng đừng mong sống sót.”

Cung Ngũ: “...”

Cô cẩn thận lấy khẩu súng ra, Sand sững sờ, “Cô làm gì?” Cung Ngũ: “Cho anh Tiểu Bảo một mục tiêu!”

Sand lập tức giữ cô lại: “Không muốn sống nữa à?”


“Cứ tiếp tục đợi thế này, chúng ta không bị bắn chết, cũng sẽ bị muỗi cắn chết.” Cung Ngũ nhỏ tiếng nói: “Sức khỏe của anh Tiểu Bảo không tốt, không thể duy trì trong thời gian dài...”

...”

Lời này vừa nói, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng súng: “Pằng Sắc mặt Cung Ngũ trắng bệch. Sand mở miệng nói: “Nhóm lính đánh thuê nổ súng rồi!”

Sand nói tên da đen kia là một trong những tay bắn tỉa giỏi nhất, mà lúc nãy tên đó vừa nổ súng, không nắm chắc chắn mười phần, sao hắn ta có thể dám nổ súng?

Cung Ngũ vội vàng trèo dậy, “Anh Tiểu Bảo...”.

Sand ngẩng đầu mạnh, đột nhiên nhảy lên ôm lấy cô lặn sang một bên, cùng lúc này, tiếng súng nhanh chóng vang lên bên cạnh người họ, dưới đất xuất hiện vô số các lỗ đạn. “Không muốn sống nữa à?” Sand cắn răng, giơ tay ấn vào đầu Cung Ngủ không cho cô ngẩng đầu lên. Hắn ta nằm nhoài dưới đất, thở dài một hơi, Cung Ngũ xoay đầu nhìn hắn: “Sao thế?” Sand “suýt” một tiếng với cô: “Không có gì...”.

Cung Ngũ trầm ngâm, rồi nói: “Anh bị thương rồi à?”

Sand mỉm cười, “Không chết được, vết thương nhỏ thôi.” Cung Ngũ cúi đầu: “Không phải tôi cố ý...”


Sand mỉm cười: “Như vậy tôi mới dễ chịu một chút, hơn nữa cũng không đến mức chết rất thảm.”

Cung Ngũ mím môi, “Anh Tiểu Bảo...”

Sand lắng nghe động tĩnh bên kia: “Tiếp tục đợi, nhóm lính đánh thuê nổ súng rồi, nhưng bọn chúng vẫn ở yên tại chỗ, nói không chừng bọn chúng vẫn chưa biết chắc mình có bắn trúng mục tiêu hay không. Theo tình huống thông thường, sau khi bắn trúng mục tiêu, bọn chúng sẽ nhanh chóng di chuyển vị trí, đề phòng bị người khác phát hiện, đó là hành động của bản năng. Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn ở yên đó, chứng tỏ có khả năng chúng vẫn chưa bắn trúng mục tiêu.”

Cung Ngủ không biết, cô nằm yên tại chỗ, mãi một hồi sau mới nói: “Nếu là anh Tiểu Bảo... tôi cũng không muốn sống nữa...”.

Sand thở dài: “Không dễ dàng chết vậy đầu, không phải cô nói hắn là tay bắn tỉa lợi hại nhất à? Nếu nói như vậy, sao có thể chết được?”

Cung Ngũ nhìn sang hướng tên da đen nổ súng, bất ngờ giơ tay nổ súng, “Pằng...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui