Công Tước

Cô ở giữa bóng tối hỏi: “Này phòng đối diện.”

“Hả?” Giọng Dung Trần có vẻ nghi hoặc, ý là bảo cô nói đi.

“Anh có sợ không?” Cô hỏi.

Dung Trần cười, “Cô sợ rồi à?”

Cung Ngũ ngồi lên bên phải tảng đá, “Không sợ, nhưng tôi mệt rồi. Winnie đi cũng được một lúc rồi đấy nhỉ? Anh nói xem cậu ấy đã1đi được nửa đường chưa?”

“Chưa được một nửa thì cũng gần được rồi.” Dung Trần nói: “Họ về rồi cũng tốt, nếu không sẽ càng rắc rối.”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy.”

Cung Ngũ lấy đồ ăn mình mang theo trong ba lô ra, móc một miếng bánh mì, gõ lên cánh tay Dung Trần, “Cho anh này.”

Dung Trần lần mò đưa tay8ra đón lấy, hỏi: “Cái gì đây?”

“Đồ ăn. Bánh mì.” Cung Ngũ đáp.

Dung Trần xé ra, cho vào miệng, sau đó nghe thấy điện thoại Cung Ngũ có chuông. Chỉ có một tiếng, có lẽ là tin nhắn.


Anh ta hỏi: “Có người nhắn tin cho cô à? Tín hiệu tốt thế cơ à?”

Cung Ngũ gặm đồ ăn trong miệng, đáp qua loa,2rồi móc điện thoại ra, “Chứng tỏ điện thoại tôi xin chứ sao, kaka.”

Mở ra, người gửi là cô Triển.

Ở phần mở đầu viết: [Hôm nay cô đọc được một câu chuyện rất đáng yêu, muốn kể cho Tiểu Ngũ nghe.

Ngày xưa có một chú thỏ đáng yêu, một hôm mẹ thỏ bảo chú thỏ đi mua củ cải, kết quả thỏ4con lạc đường trong rừng, xông nhầm vào địa bàn của sói, chú thỏ gõ cửa nhà sói rồi mới biết đây là hang sói.

Kết cục: Thỏ con thật lợi hại!]

Cung Ngũ: “...”

Một tin nhắn không có dấu hiệu gì, một câu chuyện không đầu không cuối không phải là truyện cười cũng chẳng phải là truyện ngụ ngôn... Dung Trần quay đầu lại: “Này phòng đối diện, ai thế?”

Cô nhanh chóng ẩn nút quay lại, thở dài, nói: “Mỗi ngày một mẩu truyện cười.” Nói xong, cô xé túi trong tay ra, cắn một miếng mới biết là miếng bánh ngọt thơm ngon. Cô có chút đắc ý nói với Dung Trần: “Anh ăn là bánh mì, tôi ăn là bánh ngọt, của tôi ngon hơn.”

Dung Trần khinh thường: “Đồ kẹt sỉ, đáng lẽ ra phải là mọi người cùng chia sẻ chứ?”

“Đã chia sẻ với anh rồi đấy thôi.” Cung Ngũ mặc kệ anh ta, tiếp tục ăn bánh của mình.

“Có muốn uống nước không?” Cung Ngũ bỗng nhiên lại hỏi.

“Cô đeo cả nước cơ à?” Dung Trần hỏi.

“Có chứ, nếu không thì sao gọi là thám hiểm được. Tôi trang bị đầy đủ lắm đấy.” Giọng nói đắc ý, cô lại xé một túi nữa, ăn tiếp.

Cô đưa cho Dung Trần một chai nước nhỏ, “Chai to tôi không vác được, nên chỉ lấy chai nhỏ thôi.” Cô vừa ăn vừa móc điện thoại ra, miệng còn lẩm bẩm, “Xem ra ở đây vẫn có tín hiệu, điện thoại này xịn thật đấy.”

Khi giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, ngón tay nhanh chóng ẩn mấy cái, mở tin nhắn của cô Triển ra đọc lại một lượt.

Trong lòng có cảm giác nghi hoặc mơ hồ không nói lên lời, nhưng khi muốn nói ra lại nuốt lại.


Tại sao cô Triển lại vô duyên vô cớ gửi cho cô một tin nhắn như vậy chứ?

Thỏ và chó sói, cuối cùng số mệnh của thỏ con chắc chắn sẽ là bị chó sói ăn thịt, thỏ bị chó sói ăn thịt thì sao được coi là lợi hại chứ? Ồ, chú thỏ con gõ cửa nhà chó sói, chẳng lẽ trước khi chó sói kịp phát hiện ra thỏ con thì chú thỏ đã tìm được cơ hội thoát thân rồi hay sao? Câu chuyện là như vậy hay sao?

Cô nhìn xung quanh, một mảng đen kịt.

Câu chuyện thám hiểm núi Quỷ đã lưu truyền rất lâu rồi, thực sự cũng không có mấy người thích thám hiểm. Nơi đây không phải là danh lam thắng cảnh, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng mới có người đi đến thám hiểm. Hôm nay cũng chỉ có mấy người họ đến đây.

Chỉ có cô và Dung Trần Họ ở trong hang Mắt Quỷ âm u đen tối. Cô và Dung Trần là chú thỏ xông nhầm vào hang sói ư?

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, dựa vào ánh sáng điện thoại để nhìn Dung Trần, cô nói: “Ui chao! Vừa rồi tôi quên mất không gọi điện thoại cho anh Tiểu Bảo rồi, bây giờ tôi phải gọi điện báo tin bình an cho anh ấy đây!”

Dung Trần quay sang nhìn cô. Ánh sáng điện thoại chiếu sáng gương mặt cô, gương mặt cô mỉm cười, cô đang một tay cầm đồ ăn một tay cầm điện thoại. Dung Trần đáp, “Ừ.” Sau đó đưa nước cho cô, “Uống nước không...” Còn chưa dứt lời, chai nước trong tay cô đã đập trung vào một góc đầu chiếc điện thoại, sức mạnh bất ngờ khiến chiếc điện thoại trượt khỏi tay Cung Ngũ. Cô luống cuống chân tay hét lên thất thanh, điện thoại rơi tõm xuống nước.

Cung Ngũ hét lên, “Điện thoại của tôi!”

Dung Trần đến trước có một bước nhặt điện thoại lên, ảo não nói: “Điện thoại của cô có chức năng chống nước không? Xin lỗi nhé, tôi không cố ý!” “Dung Trần, anh là người xấu!” Cung Ngũ nổi giận, “Điện thoại là vật báu vô giá của tôi đấy!”

Dung Trần nhặt lên, ra sức lau điện thoại, giơ tay lên ấn nút nguồn nhưng điện thoại không có phản ứng gì cả.

Cung Ngũ kinh ngạc sợ hãi: “Hỏng rồi à?”

Dung Trần ngẩng lên nhìn cô: “Bây giờ phải làm sao?” Cung Ngũ suýt khóc, giật lại chiếc điện thoại, “Vật báu vô giá của tôi!” “Một chiếc điện thoại thôi mà, cùng lắm thì khi nào về tôi mua đến cho cô là được chứ gì, còn vật báu vô giá...” Anh ta lẩm bẩm.

Cung Ngũ giận dữ nhìn lại, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh ta, nhưng người ở ngay bên cạnh, cô vẫn cảm nhận được, “Nói, anh cố ý đúng không, thực ra anh đang ghen tị vì điện thoại của tôi xin hơn điện thoại của anh có đúng không?”


Dung Trần thở dài, “Tôi không cố ý thật mà. Tôi cũng không ngờ điện thoại của cô không chống nước được.” “Chiếc điện thoại này của tôi chống nước được! Nhưng cũng không thể chống nước một trăm phần trăm được! Anh lấy cái gì ra đền hả? Anh còn đang ở bằng tiền của đại sứ quán đấy!” Cung Ngũ đã suýt khóc, “Bây giờ phải làm thế nào đây? Nếu anh Tiểu Bảo mà biết thì chắc chắn là sẽ rất tức giận, đây là quà anh ấy tặng tôi đây! Oa oa oa...”

Trong hang chỉ nghe thấy tiếng khóc gầm gào của cô, từ phía xa mơ hồ truyền đến tiếng còi, Cung Ngũ cất cao giọng lên, tiếng còi lại vang lên đáp lại.

Dung Trần đành nói: “Này phòng đối diện, trước đây tôi cũng có một chiếc điện thoại bị rơi vào nước, lúc đó không bật lên được, nhưng sau đó tháo ra phơi khô thì lại mở lên, dùng như bình thường được.”

“Thật không?” Cung Ngũ hỏi. “Ừm, thật chứ.” Dung Trần đáp, “Sau này tôi còn dùng nó tận mấy năm, cuối cùng làm rơi vỡ màn hình nên mới không dùng được nữa.”

Cung Ngũ móc điện thoại ra, cầm trong tay cảm thấy ướt nhẹp, cô vội vàng lau nước đi, rồi móc giấy ra bọc lại để hút nước, “Vậy sau này tôi cũng sẽ tháo ra phơi nắng, nếu như không dùng được nữa thì tôi sẽ nguyền rủa anh ngày nào cũng bị đau bụng!”

Dung Trần: “...” Một lúc sau anh ta mới nói: “Tôi không quan trọng bằng một chiếc điện thoại à?”

“Đương nhiên là không rồi!” Cung Ngũ tức giận nói: “Chiếc điện thoại này của tôi là vật báu vô giá, còn anh thì sao? Anh lại dám cướp đồ ăn còn dám ép tôi nghe anh hát, anh nói xem ai quan trọng nào?”

Dung Trần: “...”

Bởi vì sự kiện chiếc điện thoại, hai người tranh luận mất một lúc, cuối cùng Dung Trần và Cung Ngũ đi tới hiệp định đình chiến. Đợi đến khi kết thúc chuyến thám hiểm, nếu như điện thoại phơi nắng xong mà lại dùng được thì không có chuyện gì, nếu không dùng được thì đến tiền.

Tạm thời nói như vậy, cụ thể sau này làm thế nào chắc vẫn còn phải bàn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui