Cung Ngũ và Lý Tư Không vừa ngồi xuống bàn, Cung Ngũ lật menu, phát hiện trên menu không có giá, chỉ có hình ảnh và tên.
Cô hỏi: “Ở đây món nào đắt nhất?”
Lý Tư Không trừng mắt: “Lại nữa?”
Cung Ngũ nhe răng cười: “Tôi chỉ giỏi cái đó thôi. Thế nào? Không trả nổi? Không trả nổi thì nói sớm, tùy tiện tìm một quán ven đường là được.”
“Cô chọn đi. Ăn không hết thì cô đóng gói mang về.”
Cung Ngũ lật menu, chốc chốc lại hỏi phục vụ, chỉ chọn đắt không chọn hình. Chỉ cần đắt, cho dù món đó làm từ cứt chó cô cũng phải ăn bằng được.
Lý Tư Không chống cằm: “Đồ keo kiệt, cái đức hạnh này của cô, người bình thường nuôi không nổi. Cô vẫn nên suy nghĩ chuyện theo đuổi tôi đi, chỉ có tôi mới nuôi nổi. Hơn nữa tôi có chỗ nào không tốt? Có tiền lại đẹp trai, thân hình đẹp, gặp chuyện gì đó cũng có thể bảo vệ cô.”
Cung Ngũ cụp mắt: “Cậu Hai, anh yêu bản thân đến mức độ như vậy, có từng đi khám bác sĩ tâm lý chưa? Nghe nói tự yêu bản thân cũng là một loại bệnh về tâm lý, phải chữa trị.”
“Cô không nói được vài câu tốt đẹp về tôi à?”
“Em có chỗ nào tốt để người ta nói sao?” Giọng nói của Lý Nhất Địch vang lên. Lý Tư Không theo phản xạ có điều kiện nhảy lên, quay đầu muốn chạy, kết quả bảo vệ của Tuyệt Địa xuất hiện, bao vây Lý Tư Không ở giữa. Anh ta đấm người nọ, đá người kia, cuối cùng vẫn không địch nổi, bị một đám người dồn vào một góc.
Lý Tư Không bị đám người đè lên bàn kêu to: “Anh ơi, anh ơi, anh làm thật sao? Đừng ạ! Ôi trời! Tay em sắp gãy rồi. Anh ơi tay em sắp gãy rồi...”
Lý Nhất Địch đứng ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Tay gãy rồi anh sẽ cho người nối lại, đưa nó xuống nhốt lại, nếu như nó chạy mất thì mấy người đừng làm việc nữa.”
Cung Ngũ nhìn một đám người áp tải Lý Tư Không đi mất. Cô ngẩn tò te.
Quả nhiên lại một lần nữa lâm trận rồi bỏ chạy.
“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo chạy ra, hài lòng nhìn Lý Tư Không bị người ta đưa đi, rồi ngồi xuống đối diện Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, tớ báo thù cho cậu rồi.”
Cung Ngũ buồn bã nhìn cô một cái: “Báo thù gì chứ? Tớ sẽ không mời cậu ăn cơm, chúng ta mau quay về đi.”
Yến Đại Bảo đung đưa chân: “Không sao cả, anh Màn Thầu đi rồi, còn có anh Bánh Bao mà.”
Lý Nhất Địch sau khi cho người dọn dẹp phòng ăn thì vào: “Đại Bảo.” Nhìn thấy Cung Ngũ, anh gậy đầu với cô: “Chào em!”
“Cậu ấy là Tiểu Ngũ, trong buổi tiệc anh trai em về nước lần trước, cậu ấy cũng ở đó, anh Bánh Bao có nhớ không?"
Lý Nhất Địch cười với cô: “Bạn học của Đại Bảo, đương nhiên là nhớ rồi.”
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Yến Đại Bảo, tùy ý lật menu: “Đại Bảo hôm nay muốn ăn cái gì? Vẫn những món cũ?”
“Món gì đắt thì hôm nay ăn món đó.”
Lý Nhất Địch cười thành tiếng: “Không kén chọn?”
“Em vốn không kén ăn mà.”
Cung Ngũ ngước mắt nhìn người đối diện. Đương nhiên cô cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi với Lý Tư Không. Cô không quen Lý Nhất Địch, hơn nữa tính cách anh ta chững chạc hơn nhiều, hại cô đến nói chuyện cũng không dám nói.
Lý Nhất Địch tùy ý nói tên vài món đều là những món trước đây Yến Đại Bảo thích.
“Anh Bánh Bao, có món mới không? Em với Tiểu Ngũ muốn thử.”
Món ăn ở đây đều rất ít, chỉ ăn khoảng một hai miếng là hết, vì vậy phải chọn nhiều món. Thực ra lượng thức ăn không nhiều mới thể hiện được cái gì gọi là giá trên trời.
Lý Nhất Địch nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện. Nếu như anh nhớ không lầm, trên tư liệu có nói cô là con gái của Cung Truyền Thế - người đứng đầu chi thứ tư của nhà họ Cung. Cô gái này là cô con gái thứ năm, nhiều năm trước lưu lạc bên ngoài. Thông báo hai hôm trước của nhà họ Cung càng khiến nhiều người biết đến sự tồn tại của cô bé này. Chị gái và vị hôn phu vụng trộm bị cô nhóc này bắt được, nghe nói cô kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước, cũng có chút phong phạm của người mẹ năm đó bị nhà họ Cung vứt bỏ.
Đương nhiên Lý Nhất Địch cũng nhớ ra đây chính là cô gái chụp cùng Đại Bảo trong tấm hình của Lý Tư Không. Viết cái gì nhỉ? Cái gì mà vợ?
Cô gái nhỏ này thật xinh đẹp, không phải kiểu xinh đẹp giống Đại Bảo nhưng cũng rất xuất sắc. Đàn ông nhà họ Cung đều rất bình thường, không ngờ cô gái này lại nổi bật như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...