Sáng sớm ngày chủ nhật, Cung Ngũ dậy từ sớm, đánh răng rửa mặt xong cô đi ăn sáng. Như thường lệ cô lại nhìn thấy Công tước đại nhân đang đọc báo ở phòng khách, Lý Tư Không đang khom người1ngồi trên sofa, cúi đầu bấm máy chơi game đặt trên bàn trà, một mình tự tìm thú vui.
Công tước đại nhân nghe thấy tiếng bước chân Cung Ngũ đi xuống, ngẩng lên nhìn cô, từ xa đã cười dịu dàng với8cô rồi gập báo lại đứng lên đi về phía cô, “Chào buổi sáng Tiểu Ngũ.”
Nói xong, cúi đầu hôn lên trán cô.
Cung Ngũ sờ trán, liếc nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo.”
Lý Tư Không đã quay đầu lại, nhìn hai người như2thể nhìn thấy ma, tâm trạng vô cùng kỳ quái. Anh ta liếc nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn Công tước đại nhân, cuối cùng không nhịn được nói với hai người đang nắm tay nhau đi về phía nhà bếp ăn4sáng: “Hai người... thế này là thế nào?” Công tước đại nhân đi được hai bước lại quay đầu lại, “Thì là như cậu nhìn thấy đấy.”
Lý Tư Không: “...”
Khi nhìn thấy hai người họ xa cách khách sáo với nhau anh ta cứ muốn họ nhanh chóng hòa hợp lại, nhưng đến khi hai người hòa hợp lại thật rồi, đến cả ăn cơm cũng nắm tay nhau thì anh ta bỗng thấy khó chịu. Quả nhiên đối với những kẻ FA như anh ta, chia rẽ được đôi nào hay đôi nấy mới khiến tâm trạng anh ta thoải mái hơn.
Anh ta hung dữ nhìn theo bóng lưng hai người, thở phì phò rồi lại cúi xuống chơi game, nhưng lại mất tập trung, trong lòng khó chịu, dứt khoát đi vào phòng ăn, không chia rẽ được lứa đôi thì làm bóng đèn cũng được, cho họ ngứa mắt chơi.
Cuối cùng Công tước đại nhân và Cung Ngũ cũng ăn sáng cùng với nhau lần đầu tiên sau khi cô dọn về phủ Công tước ở. Đám người làm trong phủ Công tước đều thấy vui mừng khôn xiết. Dù sao thì tâm trạng của chủ nhân quan trọng hơn tất cả, nhìn thấy tâm trạng Công tước đại nhân vui vẻ rõ rệt hơn, họ cũng thấy vui lây.
“Ăn cơm xong em muốn làm gì?” Công tước đại nhân hỏi, “Hay là đến trường đua ngựa thăm Nini nhé? Hay là anh đưa em đi đánh golf?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, “Em chỉ định đi dạo bộ thôi, không muốn đi đến những nơi đó.” Công tước đại nhân cười nói: “Ừm, dù sao cũng đều không xa lắm, cứ coi như đi dạo bộ là được rồi.”
Lý Tư Không ở bên cạnh muốn xen vào nhưng không ai để ý đến anh ta, anh ta lặng lẽ nuốt hai bát thức ăn cho chó, ném đũa rời đi.
Cung Ngũ quay sang nhìn, “Hôm nay hình như tâm trạng cậu hai Lý không được thoải mái lắm.”
Công tước đại nhân cười nói: “Thấy cậu ta không vui thì anh sẽ vui hơn. Anh cũng thế.”
Cung Ngũ: “...”
Cô thấy biểu hiện của Công tước đại nhân tốt hơn cô.
Cô vẫn đang cố thích ứng với sự chủ động và nhiệt tình lúc sáng sớm của Công tước đại nhân, còn anh thì đã biểu hiện dường như họ đã làm hòa rất lâu rồi. Ăn cơm xong Công tước đại nhân đưa cô đi dạo bộ ở sân golf gần đó, xa hơn so với đến trường đua ngựa, nhưng cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Họ ăn cơm trưa ở sân bóng, Cung Ngũ đi theo sau Công tước đại nhân đánh chơi cho vui. Đến chiều hai người mới đi về.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng vui vẻ của Công tước đại nhân đã lan ra rất nhiều người. Cho nên sau khi cô về phủ, hai người đã lâu không thấy tăm tích đâu là bà Sandy và ông Euguen lần lượt xuất hiện trước mặt Cung Ngũ, nhiệt tình chào hỏi cô. Tuy Cung Ngũ cố gắng muốn duy trì không gian hoạt động bình thường của mình nhưng sau khi gặp người quen cô buộc phải mở rộng phạm vi hoạt động của mình ra.
Cô và Công tước đại nhân vẫn đang ở giai đoạn tìm hiểu những Công tước đại nhân lại không cho rằng như vậy, động một chút liền mang đồ ăn đến gõ cửa, lần nào cũng lòng vòng quanh co hỏi cô có cần người kể chuyện tâm sự không. Câu trả lời của Cung Ngũ luôn luôn là: Từ chối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...