Trong phủ Công tước, Công tước đại nhân nghi ngờ nhìn nội dung hiển thị trên màn hình máy tính, từ 1 lúc nào Tiểu Ngũ lại có hứng thú với cấu tạo và thiết lập của điện thoại như vậy? Công tước đại nhân có chút chột dạ, thuận tay đóng phần mềm giám sát lại, anh1hơi lo lắng nếu như Cung Ngũ phát hiện trong điện thoại có chức năng định vị và nghe lén, sợ là cô sẽ tức giận.
Anh do dự một lúc, thuận tay cầm điện thoại lên, gọi cho Cung Ngũ. Dung Trần đang kiểm tra điện thoại, bởi vì đột nhiên có một cuộc điện thoại mà bị8che mất màn hình, trên màn hình điện thoại nhấp nháy một dãy số, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Cung Ngũ: “Phòng đối diện, có một dãy số gọi cho cô này.”
“Dãy số?” Cung Ngũ thuận miệng nói: “Điện thoại chào hàng, nếu không thì là điện thoại lừa gạt, tắt đi.”
Cô quên mất là ở2Gaddles số điện thoại của mình không có nhiều quảng cáo như vậy.
Dung Trần vừa nghe thấy là điện thoại chào hàng hoặc là lừa gạt, đã nói ngay: “Điện thoại lừa gạt? Vậy tôi phải đùa giỡn cái tên lừa đảo này chút!” Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Anh rảnh lắm hả?”
Dung Trần4không để ý đến cô, nhận điện thoại: “Alo, tìm ai?”
Anh ta vừa mới dứt lời, đã cảm thấy có gì không hay. Bởi vì sau khi anh ta nói xong, “tên lừa đảo” không hề nói mấy lời chém gió mà chỉ im lặng. Loại im lặng này xuyên thấu qua điện thoại truyền đến, Dung Trần khó hiểu cảm thấy rét lạnh, khiến anh ta không tự chủ được rùng mình một cái.
“Anh là ai?” Giọng Dung Trần mềm xuống, cái thời buổi này, lừa đảo cũng có khí phách thật. Còn có để cho người ta sống nữa hay không hả? Công tước đại nhân lên tiếng, “Tại sao điện thoại của Tiểu Ngũ lại ở trong tay cậu?” Dung Trần hóa đá tại chỗ, “A!” Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ ở đâu?” Dung Trần từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Cung Ngũ: “Phòng đối diện, hình như là ngài Edward!” Cung Ngũ chớp mắt hai cái, nói: “Ồ, vậy anh hỏi xem anh ấy có chuyện gì.” Nói xong cô cúi đầu tiếp tục lật sách. Dung Trần trừng mắt, “Phòng đối diện! Điện thoại của cô, cô mau nghe đi!” Nếu không anh ta sẽ chết chắc! Cung Ngũ bĩu môi, đang xem hứng thú lại bị anh ta quấy rầy. Cô nhận lấy điện thoại, đặt bên tai: “Alo? A, anh Tiểu Bảo, có chuyện gì không?”
Công tước đại nhân hít sâu, cố gắng khiến giọng mình dịu dàng: “Tại sao điện thoại của Tiểu Ngũ lại ở trong tay cậu Dung thế?”
Cung Ngũ trả lời: “À, tôi đang ngồi cạnh anh ta, anh ta muốn xem ảnh nên tôi cho anh ta chơi.” Cô nói qua loa giống như đang nói với anh buổi trưa hôm nay ăn món gì, nhưng lại không biết giọng điệu thoải mái của cô khiến anh bị thương nặng thể nào.
Anh cười khẽ một tiếng bên kia điện thoại: “Ồ, Tiểu Ngũ đang ở cạnh cậu Dung à?”
“Ừ.” Cung Ngũ thuận miệng trả lời, “Anh ta chưa ăn cơm, tôi cầm bánh quy qua cho anh ta.” Nụ cười trên mặt Công tước đại nhân dường như cứng đờ lại, tay cầm điện thoại có chút tê dại, đợi anh phát hiện ra, mới biết tay mình đã run rồi.
“Tiểu Ngũ... và cậu Dung có quan hệ rất tốt à?” Anh không biết tại sao phải hỏi như vậy, anh muốn có được câu trả lời thế nào? Cho dù là câu trả lời thế nào, quan hệ của Tiểu Ngũ và Dung Trần cũng thân thiết hơn quan hệ của anh và Tiếu Ngũ bây giờ, không phải sao?
“Cũng tàm tạm” Cô nói: “Anh Tiểu Bảo có chuyện gì không?” Cô thấy anh phiền rồi, hy vọng anh nói chuyện nghiêm chỉnh, không muốn hao tâm tổn trí trên những chuyện nhỏ không quan trọng. Giọng anh không thay đổi, vẫn như vừa nãy: “Hôm đó đưa Tiểu Ngũ về ký túc xá, nhìn thấy cậu Dung đánh nhau với người ta, anh không yên tâm Tiểu Ngũ, cho nên muốn hỏi một câu...”
Sau đó anh nghe thấy tiếng Cung Ngũ truyền đến trong điện thoại: “... Sao tôi chưa từng thấy súng này bao giờ...”
Giọng nói rất nhỏ, giống như cô đang che điện thoại nói chuyện.
Trong lòng anh tự phán đoán ra một hình ảnh, đây là chiêu cô đã từng dùng với người khác, bây giờ, cô dùng nó với anh. Giống như trước đây, chỉ là đối tượng đổi thành anh. Anh ngây ra cầm điện thoại, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, giống như có thứ gì bị rút ra, theo giọng Cung Ngũ truyền đến, “A, anh Tiểu Bảo, nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước đây!” Công tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ chỉ đành cầm lại điện thoại lên, “Anh Tiểu Bảo còn có chuyện gì sao?” Công tước đại nhân nói: “Anh vẫn đang đợi tin tức của Tiểu Ngũ. Ngày nào cũng đợi, hy vọng đợi được một cơ hội. Tiểu Ngũ đừng quên, được không?”
Cung Ngũ dời mắt khỏi sách ảnh, ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ, cô trả lời: “Vâng, tôi nhớ, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ. Tạm biệt anh Tiểu Bảo, tôi vẫn còn chút việc.”
“Tạm biệt Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ cúp điện thoại, lập tức cầm sách ảnh lên đưa đến trước mặt Dung Trần: “Anh nhìn khẩu súng này đi, trước kia tôi chưa từng nhìn thấy!” Dung Trần nhìn một cái, nói: “Cái này hả, đây là tạp chí mới nhất, mấy thứ trên quyển tạp chí này toàn là đồ giả tưởng.”
“Đồ giả tưởng là cái gì?” Dung Trần trợn mắt: “Chính là đủ loại vũ khí trâu bò mạnh mẽ một số người tưởng tượng trong đầu, nhưng trên thực tế lại không làm ra được, cũng không thể đạt đến loại uy lực như bọn họ tưởng tượng. Bọn họ sẽ dùng máy tính tổng hợp lại kiểu mẫu rồi làm ra ảnh, những thứ này đều là như vậy. Có điều mỗi loại súng đều có nguyên mẫu, giống như ở đây có mười hai loại vũ khí, có chín loại vũ khí phỏng theo thiết kế của bạn trai cũ cô mà làm ra.”
Dung Trần hếch cằm với Cung Ngũ, vẻ mặt hùng hồn.
Cung Ngũ liếc anh ta một cái, “Anh nói đều mô phỏng theo thiết kế của anh ấy tôi tin. Cái khác tôi không bình luận, anh Tiểu Bảo thật sự rất lợi hại ở phương diện này.”
Dung Trần chặc lưỡi: “Phòng đối diện, cô công khai khen ngợi anh ta như vậy, có phải là hơi quá rồi không?”
“Quá chỗ nào?” Cung Ngũ nói: “Tôi đây không phải là khen ngợi, tôi đây là nói thật. Không phải Tư Đồ đi rồi sao? Ban đầu tôi quen anh trai anh ta cũng là vì anh trai anh ta muốn trộm đồ từ chỗ tối, không trộm thành công, tôi bị anh ta bắt cóc, sau đó mới quen nhau.”
Dung Trần gãi đầu: “B.” Cung Ngũ trợn mắt: “Ở cái gì mà ô? Tôi nói thật đấy!” Cô nói: “Tôi không có thiện cảm với người làm chuyện xấu. Tôi muốn đến ký túc xá ở là bởi vì người trong trường học mặc dù không phải là ai cũng đơn thuần thân thiện, nhưng ít nhất người bên cạnh tôi là như vậy! Tôi cảm thấy như vậy là rất thỏa mãn rồi.”
Dung Trần không lên tiếng, anh ta trở mình nằm lên giường, lại sờ túi bánh quy, nhét từng cái một vào trong miệng: “Đừng nói chuyện với tôi, tôi buồn ngủ rồi.”
“Xí!” Cung Ngũ ghét bỏ: “Vừa ăn bánh quy xong đã buồn ngủ, anh là heo à?”
Cô vỗ tay, nói: “Được rồi, anh ngủ đi, tôi cũng về đây.” Cô đặt tạp chí xuống, đi về ký túc xá của mình, trước khi đi còn đóng cửa lại giúp Dung Trần. Đợi Cung Ngũ đi rồi, Dung Trần xoay mình ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn cửa, tầm mắt lại rơi lên tạp chí. Anh ta đứng lên, nhét tạp chí vào trong đống lộn xộn kia, cầm quần áo phủ lên, ngồi thần người trên giường một lúc rồi mới lại nằm xuống.
Cung Ngũ quay về ký túc xá không muốn ngủ, vốn dĩ muốn đọc sách, đột nhiên vang tiếng báo bình luận vang lên, cô mở chủ đề trước đó mình gửi lên mạng ra. Sau khi cô đăng xong chủ đề đầu tiên này, phía sau còn có rất nhiều người bình luận, thông báo đã nhiều lắm rồi, có điều phần lớn là trêu chọc, không có mấy ai nghiêm túc trả lời vấn đề.
Cô ngồi vào bàn, gõ chữ: [Chào mọi người, tôi là chủ lầu, tôi quay lại cập nhật tình hình đây. Tôi và bạn trai đã chia tay hơn nửa năm rồi, nhưng gần đây anh ấy quay lại muốn trở về bên tôi. Lúc chia tay hình như anh ấy chữa bệnh. Bây giờ anh ấy đến tìm tôi muốn quay lại, đồng thời tôi cũng biết anh ấy vì mắc một loại bệnh không thể chữa khỏi, sợ lỡ dở tôi nên mới chia tay. Bây giờ anh ấy bảo đảm với tôi nói có thể chữa khỏi, lại tìm tôi muốn quay lại. Tôi đang rất hoang mang, không biết nên làm thế nào.]
[Tôi sợ tôi quay lại với anh ấy rồi, sau này sẽ có chuyện tương tự xảy ra, anh ấy vẫn sẽ lựa chọn chia tay. Tôi đã từ chối thẳng nhiều lần rồi, anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ tìm tôi mãi, còn bảo tôi cân nhắc, bây giờ tôi không biết làm thế nào mới đúng nữa.]
[Ghi chú: Bạn trai vô cùng đẹp trai, ban đầu còn là tôi theo đuổi anh ấy, bây giờ nhìn anh ấy vẫn rất đẹp trai. Về mặt tình cảm, cũng không cảm thấy anh ấy cặn bã, nhưng tôi không quên được loại cảm giác lúc đau lòng đó, sợ lịch sử lặp lại, đồng thời cũng không có cách nào khôi phục lòng tin với anh ấy. Các bạn bè trên mạng thần thông quảng đại, các bạn có đề nghị gì hay không? Hoặc là cho tôi một số lý do để cho tôi hoàn toàn hết hi vọng? Hoặc là lần nữa anh ấy chấp nhận? Trong lòng tôi không có câu trả lời, rất hoang mang mới xin giúp đỡ. Cảm ơn các bạn bè vạn năng trên mạng!]
Viết xong, cô ấn nút gửi. Cô còn đặc biệt sửa lại tiêu đề: Cập nhật chuyện cũ, chủ lầu lại đến đây!
Rất nhanh cô đã thấy có mấy bình luận mới.
Lầu 457: Đậu phộng thơm ngào ngạt: [Chủ lầu à, cô tỉnh lại đi, kết quả cuối cùng của tất cả các đôi tình nhân quay lại với nhau đều là giẫm lên vết xe đổ. Cô nói lúc chia tay anh ta không tìm cô bạn gái nào khác, cô lại không nhìn thấy, anh ta chơi gái bên ngoài cô biết được à? Cô không biết, huống hồ chủ lầu à, chính cô cũng nói anh ta đẹp trai, người đàn ông đẹp trai thì cô gái nào cũng muốn ngủ với cả. (Ảnh: thảo nguyên xanh rộng lớn)] Lầu 458: Du khách:[Chia tay, câu tiếp theo.] Lầu 459: Tôi là Phái Đại Tinh: Du khách lầu trên chưa đọc kỹ câu hỏi, 0 điểm!] Lầu 460: Đào hộp thật là ngon: [Ủng hộ lầu 457, không ủng hộ chủ lầu quay lại, đá rồi chính là đá rồi, đừng quay đầu...]
Lầu 463: Tôi là một đóa hướng dương:[Ngựa khôn không ăn cỏ cũ, chủ đầu kiên định lên!]
Lầu 468: Nhạc Nhạc ngốc xinh đẹp nhất: [Vẫn còn tiếp tục cơ à, phiền chủ lầu cập nhật nhanh lên, đợi xem kết quả. (Ảnh: Người tí hon màu xanh khắp nơi)]
Lầu 469: Yên Yên là quỷ hẹp hòi: [Lầu 468, like 10086 lần!]
Lầu 470: MP3 hãng Bảo Bảo: [Đẹp trai thế nào? Đăng ảnh đi! Đăng ảnh đi! Đăng ảnh đi! Chuyện quan trọng nói ba lần!]... Phía sau còn có một đoạn quảng cáo nhỏ, còn có người gây sự, cũng có người trả lời câu hỏi. Cung Ngũ nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện phần lớn đều là ủng hộ không nên quay lại.
Cô F5 lại một lần, sau đó nhìn thấy phía dưới có một bình luận. Lầu 520: Tiểu Tiểu Bảo sám hối: [Cho anh ta một cơ hội đi.] Lầu 521: Tiểu Tiểu Bảo sám hối: [Nhất định là anh ta biết sai rồi, huống hồ vốn dĩ là anh ta muốn bảo vệ cô. Tin là anh ta cũng vô cùng hối hận, hy vọng có thể có cơ hội bù đắp cho cô.] Sau đó Tiểu Tiểu Bảo sám hối lầu trên bị mọi người chất vấn.
Lầu 527: Tiểu Tịnh Tịnh tóc dài tung bay: [Lầu trên đứng nói chuyện không đau lưng, chuyện không xảy ra trên đầu bạn, đương nhiên bạn thấy bình thường rồi. Lúc chủ lầu đăng cái threat này đáng thương thế nào bạn có nhìn thấy không? Hy vọng sau này bạn gặp phải một người làm bạn tổn thương còn nói là vì muốn tốt cho bạn.]
Lầu 528: Lão cặn bã nằm lười biếng:[Ảnh: quần chúng hóng chuyện không rõ chân tướng vây xem...] Cung Ngũ trả lời lầu 528:[Từ chối vây xem!] Lầu 531: Lão cặn bã nằm lười biếng:[Chấm rồi =] Tiếp theo đều là gây rối.
Lầu 536: Tiểu Tiểu Bảo sám hối: [Mặc dù tôi không biết chân tướng, nhưng từ trong câu chữ chủ lầu viết, tôi có thể hiểu được tâm trạng của chủ lầu. Lúc đầu bị chia tay, nhất định cực kỳ cực kỳ đau lòng buồn bã, dưới tình huống như thế, tôi tin bạn trai của chủ lầu cũng nhất định càng buồn khổ hơn. Chủ lầu nhất định không thể hiểu được, tại sao rõ ràng là hai người yêu nhau như vậy cuối cùng lại phải chia tay, còn là chia tay trong lạnh lùng. Tôi nghĩ đây cũng là chỗ khó hiểu của bạn trai chủ lầu.]
Người này bình luận xong, có mấy người chấm vào theo dõi, Cung Ngũ đoán những người đứng về lập trường của cô hẳn là nữ sinh, cho nên mới cảm động lây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...