Căn nhà được quét dọn rất sạch sẽ, phòng của ba cô gái đều rất thơm tho ấm áp, tuy trang trí rất ít nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy người ở đây là con gái. Tại một khoảng trống cạnh phòng khách
có bày vài loại máy tập thể dục, trên tường còn treo gậy dài ngắn và1các vũ khí to nhỏ làm bằng sắt. Yến Hồi hỏi: “Cả tòa nhà này luôn à?”
“Vâng, tòa nhà này, còn có cả tòa nhà trước mặt. Những chỗ này ngài đều đã mua, ngài quên rồi sao?” Yến Hồi nổi giận: “Ông đây có rất nhiều sản nghiệp rất nhiều nhà, làm sao mà nhớ hết? Sau khi8trở về cậu đọc lại hết một lượt những ngôi nhà của ông đây, không đọc hết được thì ông đây sẽ cắt lưỡi cậu.” Người đó lập tức khóc thét: “Ngài Yến, tôi rất ngu ngốc, ngài rộng lượng tha cho tôi đi... Vậy Lam Anh kia... phải làm sao?”
Yến Hồi giơ chân đạp một đạp: “Còn có2thể làm gì? Không nhìn thấy Yến Đại Bảo của ông đây nhảy lên nhảy xuống đòi giúp người à? Yến Đại Bảo tốn công tốn sức như vậy, lẽ nào ông đây lại để cho nó uống công?”
“Vâng...”
Nói sơ qua một câu là bỗng chốc giải phóng được cuộc đời của một cô gái trẻ, từ đó cuộc4sống của cô ấy cũng giống như rất nhiều cô gái bình thường khác, có được cảm giác hỉ nộ ái lạc của bản thân, có cảm giác vui buồn lẫn lộn của riêng mình. Cô ấy không cần phải sống nơm nớp lo sợ, không cần phải giống như người khác, bạn bè bên cạnh mình phải lựa chọn kỹ càng. Trong phòng ngủ, Lam Anh cười ôm lấy Bộ Tiểu Bát, nghe Yến Đại Bảo kể về chuyện cô và Cung Ngũ đi học lái xe, kể chuyện Yến Hồi nổi trận lôi đình ở trường dạy lái xe.
Bộ Tiểu Bát dựa vào lồng ngực Lam Anh cọ qua cọ lại. Bánh bao to mềm mại, thật là thoải mái!
Cung Ngũ vỗ vào đầu cậu nhóc: “Tiểu Bát, em xuống đây.” Bộ Tiểu Bát bĩu môi, vẻ mặt uất ức, không nói gì. Lam Anh mỉm cười nói: “Không có gì, cứ để nó ngồi đi, người Tiểu Bát toàn là thịt rất mềm mại, rất là thoải mái.”
“Tiểu Bát và chị xinh đẹp đều thích mà.” Bộ Tiểu Bát nhe răng, mỉm cười với Lam Anh.
“Ừ, chị cũng rất thích Tiểu Bát.”
Cung Ngũ trợn mắt, không chịu được mà quay đầu đi, không muốn nhìn dáng vẻ hư hỏng chiếm tiện nghi của Bộ Tiểu Bát. Cô hỏi Yến Đại Bảo: “Có cần ra ngoài xem ba cậu không?” “Không cần đâu. Không phải ba đang ngồi bên ngoài sao? Tự ông ấy không chịu về, tớ cũng hết cách rồi.” Lam Anh mỉm cười nói: “Ngài Yến thích Đại Bảo mà. Tớ hi vọng có một người ba quan tâm mình như vậy mà chẳng có cơ hội.” Yến Đại Bảo đứng dậy kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Yến Hồi buồn chán đang chạy trên máy chạy bộ. “Ba.” Yến Đại Bảo thò đầu ra, nhe răng.
“Yển Đại Bảo, có phải nói xong rồi không, muốn về nhà à?”
“Không có, con chỉ ra xem xem ba có làm chuyện gì xấu hay không.” Yến Đại Bảo nói xong thì đóng cửa lại. Bọn họ ở trong phòng Lam Anh nói chuyện một hồi lâu, kể lại hết quá trình học lái xe thì mới chịu nghỉ, Lam Anh nhìn đồng hồ: “Các cậu muốn ăn gì? Tớ có thể nấu cho các cậu ăn, hoặc ra ngoài ăn cũng được...” Cô còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đã đồng thanh lên tiếng, nói: “Cậu biết nấu ăn?”
Lam Anh tỏ ra kinh ngạc hơn, “Từ trước đến giờ tớ vẫn biết nấu ăn mà.” Không những biết nấu mà còn nấu rất ngon. Bộ Tiểu Bát lập tức giơ bàn tay nhỏ lên chọn món ăn: “Tiểu Bát, Tiểu Bát muốn ăn thịt!”
Cung Ngũ giơ tay: “Tớ muốn ăn thịt chua ngọt!” Yến Đại Bảo giơ tay: “Tớ muốn ăn thịt thật ngon!”
Lam Anh mỉm cười: “Vậy tức là muốn ăn món tớ nấu? Đều là thịt à, phải có món gì khác chứ. Giờ tớ đi mua thức ăn, các cậu có thể liệt kê các món mình muốn ăn ra giấy.”
Yến Đại Bảo hí hửng xông ra ngoài: “Ba, trưa nay chúng ta sẽ ăn món Lam Anh nấu, ba muốn ăn món gì?”
Yến Hồi sững sờ, “Ăn được không?”
Yến Đại Bảo phồng má: “Tay nghề của Lam Anh rất giỏi đấy!” Yến Hồi không yên tâm, lỡ hạ độc ông ta chết thì phải làm sao? Từ chối!
“Không ăn!”
Yến Đại Bảo mím môi: “Con muốn ăn, ba không ăn thì nhìn bọn con ăn đi!” Bộ Tiểu Bát ở trong phòng bắt đầu lẩm bẩm, cậu sà vào lòng Cung Ngũ: “Chị, Tiểu Bát muốn uống sữa...”
“Không phải em nói anh mang theo à? Anh không đến, làm gì có sữa cho em uống?” Bộ Tiểu Bát muốn khóc, cậu bĩu môi, bắt đầu lau nước mắt. Vào đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa, Yến Đại Bảo nghĩ là ba cô nên nhảy nhót chạy ra mở cửa, “Làm gì thế?”
Sau đó nhìn thấy bạn cùng phòng với Lam Anh cầm một bình sữa đứng trước cửa, “Cái này là của Tiểu Bát.” Nhìn thấy Yến Đại Bảo vẻ mặt mơ màng, lại bổ sung thêm một câu: “Đây là của anh Phí mang đến cho Tiểu Bát.”
Yến Đại Bảo xoay đầu lại, “Tiểu Bát, anh mang sữa đến rồi này!” Nước mắt lăn dài của Bộ Tiểu Bát liền ngừng lại, bước tung tăng chạy ra ngoài, giơ bàn tay nhỏ lên cầm lấy bình sữa nhét vào trong miệng, cuối cùng cũng thấy hài lòng.
Yến Đại Bảo: “Anh đến lúc nào thế?”
Cô gái đó trả lời: “Anh Phí vẫn đứng ở dưới tầng, chỉ không lên đây mà thôi.” Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ chớp chớp mắt, không nói gì Bộ Tiểu Bát trừng to mắt nhìn người này, lại nhìn người kia, thả bình sữa trong miệng ra: “Tiểu Bát thích anh.” Cung Ngũ trừng mắt nhìn cậu: “Ai cho em ăn thì em thích người đó, nghĩ rằng chị không biết à?” Bộ Tiểu Bát giậm chân, “Không đúng, Tiểu Bát thích anh nhất.” Cung Ngũ do dự một hồi, cô nói với Yến Đại Bảo một tiếng: “Yến Đại Bảo, cậu trông chừng Tiểu Bát, tớ đi xuống gặp anh Tiểu Bảo.” Yến Đại Bảo nghe xong lập tức cười toe toét để lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Ừ, cậu đi đi!”
Dưới tầng, Công tước đại nhân đang ngồi trong xe, bên cạnh cửa sổ xe có một người đang khom lưng nói gì đó với anh. Anh đang định nói thì nhìn thấy Cung Ngũ đang đi về phía xe anh. “ Sao Tiểu Ngũ lại xuống đây?”
Người đứng bên cửa sổ nhanh chóng rời khỏi, Công tước đại nhân bước xuống xe. Cung Ngũ nói: “Tôi xuống để hỏi một câu, có phải anh cho rằng anh dụ dỗ được Tiểu Bát thì tôi sẽ đồng ý với anh?”
“Không phải, chỉ là anh cảm thấy, anh dỗ ngọt Tiểu Bát thì ít nhất sẽ không khiến anh bị hắt hủi. Hơn nữa, Tiểu Bát rất đáng yêu, anh thật sự rất thích cậu nhóc. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất đó là vì Tiểu Bát là em trai của Tiểu Ngũ, vì vậy anh cũng thích cả thằng bé.”
Cung Ngũ bĩu môi, Công tước đại nhân quá thành thật rồi, nên cô muốn công kích vài câu cũng không nói được.
“Cái đó... cảm ơn.” Cung Ngũ nhìn sang một bên, “Ít nhất là về mặt anh chăm sóc Tiểu Bát, tôi nên cảm ơn anh một tiếng.”
“Tiểu Ngũ không cần cảm ơn, dù sao thì anh cũng mong muốn mà.” Anh kéo lấy tay cô, hỏi: “Tiểu Ngũ, những lời anh nói trước đó, em có đồng ý không?” Cung Ngũ ủ rũ: “Anh Tiểu Bảo, tôi biết anh muốn nói chuyện gì, nhưng mà tôi cứ cảm thấy làm vậy rất là vô trách nhiệm.”
“Anh không cần Tiểu Ngũ chịu trách nhiệm. Anh không để tâm đâu, em còn gì để do dự nữa?”
“Anh Tiểu Bảo, có phải anh nói sai trọng điểm gì đó rồi không? Trọng điểm mà tôi nói, chính là bây giờ tôi không còn như trước nữa, bây giờ tôi đã thông minh rồi! Anh không cần tôi chịu trách nhiệm với anh, vậy tôi thì sao?” Cô dùng ngón trỏ chỉ vào mình, nói: “Ai chịu trách nhiệm với tôi đây?”
“Anh không cần Tiểu Ngũ chịu trách nhiệm với anh, đương nhiên, anh đồng ý chịu trách nhiệm với Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ gãi gãi đầu: “Anh Tiểu Bảo, có phải có chỗ nào đó không đúng không?” “Có chỗ nào không đúng? Anh không cần Tiểu Ngũ chịu trách nhiệm, anh đồng ý chịu trách nhiệm với Tiểu Ngũ, chỉ cần Tiểu Ngũ đồng ý, Tiểu Ngũ muốn thể nào, anh cũng đồng ý phối hợp. Ở Gaddles không có sự lựa chọn nào thích hợp hơn anh, anh có quyền có tiền có thể, có anh bên cạnh thì ít nhất không ai dám bắt nạt em, còn anh thì...” Anh ngập ngừng, suy nghĩ từ ngữ, “Còn anh thì trong chuyện của Tiểu Ngũ, anh không hề rộng lượng như vậy, anh cũng không cho người khác cướp mất Tiểu Ngũ trước mắt anh.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân tiếp tục hỏi: “Tiểu Ngũ có thể suy nghĩ chuyện này không?”
Cung Ngũ: “Suy nghĩ rồi.” Anh nắm lấy tay cô: “Vậy ý của Tiểu Ngũ thế nào?”
Cung Ngũ: “Tôi sẽ suy nghĩ tiếp.” Sau đó cô rút tay mình lại: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghĩ tôi đồng ý suy nghĩ thì cho rằng tôi đã đồng ý, phải có tự trọng, anh biết không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ. Anh có thể cùng Tiểu Ngũ trở về Gaddles không?”
“Anh Tiểu Bảo, anh có biết cái gì là được voi đòi tiền không? Anh chính là như vậy!” Nói xong, Cung Ngũ xoay người đi lên tầng, dáng vẻ tức giận đùng đùng. Lên được nửa tầng thì nhìn thấy Yến Đại Bảo và Lam Anh đang dắt Bộ Tiểu Bát xuống lầu, cô hỏi: “Mọi người làm gì thế?”
Yến Đại Bảo: “Bọn tớ dẫn Tiểu Bát đi mua thức ăn mà. Cậu đi không?” Cung Ngũ suy nghĩ tới chuyện Công tước đại nhân vẫn còn ở dưới tầng, kiên quyết lắc đầu: “Tớ không đi đâu, tớ trở lên nói chuyện với chủ Yến vậy.”
Cung Ngũ dặn dò Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát không được nghịch đấy!”
Sau đó, cô chậm rãi bước lên lầu. Yến Hồi nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, xoay đầu lại, Cung Ngũ đi vào: “Chú Yên chú không đi mua thức ăn cùng Yến Đại Bảo sao?”
Yến Hồi khinh bỉ: “Bẩn, không đi.”
Yến Hồi đang chạy trên máy chạy bộ, liếc mắt nhìn Cung Ngũ, đột nhiên lại mở miệng nói: “Đồ xấu xí.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn ông ta, Yến Hồi ngừng động tác chạy bộ trên máy lại, bước hai bước lại chỗ Cung Ngũ, khom lưng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Cung Ngũ bị ông ta dọa, hoảng sợ nuốt nước bọt: “Chú Yến, chú muốn làm gì thế?”
Yến Hồi nghiêm túc quan sát cô thật kĩ, nói: “Ông đây đang muốn xem, con bé xấu xí như mày có gì tốt, tại sao thằng đáng chết kia ngày ngày mong nhớ mà lại không làm cho bụng mày to ra? Nếu làm cho bụng to ra thì bớt được nhiều chuyện rồi, chuyện lớn nhất sẽ được giải quyết xong, đúng là vô dụng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...