Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chẳng cảm thấy có chuyện gì, nhưng ánh mắt Tần Tiểu Ngư nhìn Công tước đại nhân lại kỳ lạ giống như ánh mắt của nhân viên phục vụ kia. Cô ta liếc nhìn Công tước đại nhân.
Haiza, lẽ nào Tiểu Ngũ và anh trai của Yến Đại Bảo đang cãi nhau vì chuyện kia không được hòa hợp? Cung Ngũ hỏi Tần Tiểu Ngư: “Mắt cậu bị co giật à?”
Tần Tiểu Ngư nhìn sang Cung Ngũ,1Cung Ngũ bị nhìn đến xù lông: “Làm gì đấy?” “Ha ha.” Tần Tiểu Ngư cười khan hai tiếng: “Không có gì, ha ha.”
Công tước đại nhân không hiểu chuyện gì.
Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ, cậu và Tần Tiểu Ngư đang làm gì thế? Tại sao lại không gọi điện thoại cho tớ? Từ lúc nào mà hai cậu chơi với nhau như vậy, lại chẳng chơi với tớ?” Cung Ngũ vội vàng nói: “Tớ và Tần Tiểu Ngư đến đây bàn chuyện8làm ăn. Hơn nữa, tớ vốn dĩ định gọi cho cậu nhưng bọn tớ chưa bàn xong chuyện, có gọi cậu đến cũng không được, định trở về rồi mới nói với cậu, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật là có duyên!”
Yến Đại Bảo nghi ngờ: “Có thật không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vô cùng xác thực.” Cô đá Tần Tiểu Ngư một cái, Tần Tiểu Ngư lập tức hùa theo: “Đúng vậy, bọn tớ đang nói về bản thỏa thuận hợp2tác. Yến Đại Bảo, cậu có muốn xem không?” Yến Đại Bảo rất nhanh chóng bị dỗ ngọt, tham gia vào hàng ngũ của cuộc thảo luận.
Trong mắt Cung Ngũ, Yến Đại Bảo thật sự là một người rất mâu thuẫn, có rất nhiều kiến thức cuộc sống thường ngày cô ấy không hiểu, nhưng lại có rất nhiều thứ kiến thức nửa vời ở độ tuổi các cô thì cô ấy lại hiểu. Ví dụ như bản thỏa thuận hợp tác giữa4cô và Tần Tiểu Ngư đang thảo luận, cô ấy lập tức thao thao bất tuyệt về các điều khoản hợp đồng các bản thỏa thuận, đến cả những thiếu sót có thể xuất hiện cô ấy cũng biết rõ mồn một.
Cô ấy là người có thể mang những con búp bê trị giá mấy nghìn tệ một con ở Tuyệt Địa đem đi bán với giá mười mấy tệ mà!
Cung Ngũ chỉ biết trừng mắt há mồm nhìn cô ấy giáo huấn Tần Tiểu Ngư, sau cùng thì tổng kết với Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư, cậu ngốc như vậy, sau này làm ăn buôn bán thì sẽ ra sao? Nhất định là lỗ chắc rồi. Tới khuyên cậu sau này nên tìm đối tượng là một luật sư, như vậy thì lúc cậu đi ký hợp đồng với người ta, cậu sẽ không bị thiệt thòi.”
Tần Tiểu Ngư nói: “Vậy sau này lỡ ly hôn rồi, không phải tớ sẽ rất thảm sao? Nhất định là ra đi trắng tay rồi!”
Cung Ngũ: “Cậu kết hôn là để ly hôn à? Tình cảm tốt thì làm sao mà ly hôn? Nếu cậu làm chuyện xấu bị bắt gian thì ra đi trắng tay là đáng đời rồi, nếu đối phương làm chuyện xấu bị bắt quả tang thì tòa án cũng sẽ không phán như vậy. Sợ cái gì chứ? Nếu đối phương ngoại tình nhưng lại giấu một cách hoàn hảo thì tức là cậu ngốc, ra đi trắng tay cũng đáng đời lắm.”
Tần Tiểu Ngư nằm nhoài lên bàn, “Có cho tớ sống không vậy? Tức chết tớ rồi!” Yến Đại Bảo mím môi, vẻ mặt đồng tình nói: “Bỏ đi, cậu nên tìm một đối tượng ngốc một chút đi. Bằng không thì thật thà một chút cũng được!”
Cung Ngũ hỏi: “Tần Tiểu Ngư, cậu cảm thấy anh Tư tớ thế nào? Cậu từng gặp qua rồi, là lần trước lúc tớ và Lam Anh gặp cậu, lúc đó anh Tư tớ cũng có mặt, cậu còn nhớ không?” Vừa nói xong, Yến Đại Bảo lập tức nhảy ra: “Không được! Tiểu Ngũ, đã nói là sẽ giới thiệu anh Tư cậu cho Lam Anh mà”
Cung Ngũ: “Đây không phải là nhiều sự lựa chọn sao? Hơn nữa, bên phía Lam Anh đã có tận tám phần là không thành, cậu ấy đã bảo người nhà không đồng ý, cậu đâu phải không biết, chúng ta không thể cứ bám lấy cậu ấy.”
Yến Đại Bảo: “Không phải đầu không phải đầu, tớ đã nói với ba tớ rồi, đến lúc đó sẽ tìm đến nhà người thân của Lam Anh để hù dọa ông ta, nói không chừng Lam Anh có thể tìm được đối tượng đấy! Tớ không phục đầu, dựa vào cái gì mà không cho Lam Anh tự do yêu đương chứ, thật là quá đáng!”
Cung Ngũ: “Yến Đại Bảo này, đến lúc cậu đi cùng với ba cậu, có thể dẫn tớ theo không?”
“Tiểu Ngũ, cậu cũng muốn đi à? Tớ còn nghĩ cậu không muốn đi. Được rồi, vậy đợi hôm nào trời không mưa thì tớ gọi cho cậu!”
Ba cô gái trẻ ngồi nói chuyện với nhau, Công tước đại nhân ngồi yên lặng bên cạnh, tuy không rõ ràng nhưng Cung Ngũ vẫn cảm thấy anh đang liên tục nhìn cô. Phục vụ bưng mì của Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư ra trước, Cung Ngũ cầm đũa lên, lúc gặp mì vào trong bát nhỏ thì bắt được tầm mắt của Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh đói rồi không?” Công tước đại nhân sững sờ nên lập tức xoay đầu qua, lại dùng tay che mặt, lắc đầu: “Không đói, Tiểu Ngũ ăn trước đi, anh ngồi đợi.”
Sau đó, Cung Ngũ thấy tại của Công tước đại nhân bỗng nhiên đỏ bừng lên.
Cung Ngũ mím môi, liếc anh một cái, Yến Đại Bảo ngồi đối diện, tròn mắt nhìn qua, mím môi không nói gì.
Tần Tiểu Ngư lại thấy buồn bã, “Tiểu Ngũ, tớ thật sự cảm thấy chú Út của cậu có bệnh. Anh ta có nhiều tiền như vậy nhưng lại không chịu trả tiền cho tớ, cậu nói xem có phải là bị bệnh không?” Cung Ngũ gật đầu: “Có, chú Út đúng là có bệnh, chú ấy sinh ra đã có bệnh, nhìn thấy ai dễ bắt nạt thì liền bắt nạt.”
Tần Tiểu Ngư thở dài: “Tớ thật sự sợ có một ngày tớ không kìm được, lúc đó sẽ nhét gà vào trong miệng anh
ta.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, nắm tay lại: “Cá Nhỏ, tớ ủng hộ cậu!” Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh cười giòn giã: “Tớ cũng ủng hộ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...