Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi sau đó Leopild không bao giờ có thể miêu tả lại được. Một giây trước anh đang cố tìm hiểu xem vì sao tim mình lại có cảm giác như đang xẻ ra làm đôi và giây tiếp theo là đối mặt với công tước Astley hết sức giận dữ, mất kiểm soát, đang la hét – la hét theo đúng nghĩa đen về sự thật là anh đã hủy hoại danh dự Eleanor.
Một việc mà đúng là anh đã làm.
Không ai có thể phủ nhận điều đó, cân nhắc đến việc anh đang trần như nhộng trong phòng ngủ của cô. Anh mặc quần vào nhưng chỉ nghĩ ra được đúng muốn điều để nói. “Anh muốn tất cả mọi người trong căn nhà này đều biết à?” giọng anh cắt ngang tình trạng kích động của Astley như một con dao.
Anh ta nghẹn lời.
“Anh phải chấp nhận lời thách đấu của tôi”, Astley nói, mắt sáng như mắt người điên. “Ngay lập tức”
“Anh hẳn là mất trí rồi”, Leopold nói, một cách dại dột “Anh không coi trọng việc thách đấu còn gì.”
Astlety xông tới bóp họng anh, ép Leopold phải quăng anh ta sang bên kia phòng, một việc cực kỳ lố bịch và thậm chí còn khiến anh cảm thấy ngớ ngẩn hơn.
“Tôi biết vì sao anh muốn giữ im lặng rồi”, Astley rít lên, bật dậy.
“Tôi sẽ cưới Eleanor bất kể anh đã cám dỗ cô ấy hay chưa. Cô ấy không kiểm soát được những cơn bốc đồng của mình. Cô ấy cần một người đàn ông, tôi đã bỏ rơi cô ấy. Tất cả chuyện này là lỗi của tôi”
“Em sẽ không cưới cả hai anh”, Eleanor kêu lên, xen vào. “Nên Gideon à, nếu anh muốn bảo vệ danh dự của em, thì xin anh đừng có nói to như thế nữa”
Astley trừng mắt nhìn cô. “Tất nhiên là em sẽ cưới anh. Anh tha thứ cho em, Eleanor”
Cô lắc đầu. “Em sẽ không cưới cả hai anh”
“Cô ấy không cần sự tha thứ của anh”, Leopold thấy mình đang nói qua hàm răng nghiến chặt. “Anh nên phủ phục xuống đất, van cầu được cô ấy tha thứ”
“Tôi đã làm thế rồi”. anh ta nói, với một vẻ nghiêm trang ỉu xìu. “Và giờ sẽ bảo vệ danh dự của cô ấy đúng như tôi nên làm nhiều năm trước”
Tiếng tát của anh ta vang lên đầy bất ngờ trong căn phòng yên tĩnh. “Hãy nêu tên người phụ tá cho anh đi.”
“Ôi, vì Chúa”, Leopold nói. Anh quay người và đi về phía cửa ban công. Anh đã thắng bốn cuộc thách đấu và thua một, một cách thảm hại. Và anh đã thề sẽ không bao giờ đánh nhau bằng kiếm nữa. Anh quá giỏi – và phải sau khi gần như mất mạng vì một vết thương do thách đấu anh mới nhận ra rằng mình quý trọng cuộc sống đến mức nào.
Những cuộc thách đấu thành công của anh kết thúc với việc anh gây thương tích cho đối thủ của mình, không có người nào chết hết. Chỉ còn nhờ ơn Chúa anh mới chưa giết ai. Anh không có khát vọng thay đổi thành tích đó.
“Tôi không muốn giết anh”, anh nói, quay lại.
“Anh sẽ không giết được đâu. Đức hạnh… sự thật… Chúa về phe tôi.”
“Astley, anh là một trong những thành viên phản đối việc thách đấu mạnh mẽ nhất ở thượng nghị viên và cũng đã giữ vững quan điểm đó ít nhất vài năm qua rồi. Hãy nói với tôi rằng anh biết cách dùng kiếm đi.”
“Tất nhiên là tôi biết. Tôi đã được đào tạo như con trai của bất kỳ quý tộc nào. Tôi cần tát anh thêm một cái nữa không, đức ngài?”, Astley đang điên lên vì phẫn nộ. Mặt anh ta trắng bệch
“Không!”, Leopold nói một cách chậm rãi. “Nhưng tôi sẽ không đánh nhau với anh mà không có phụ tá. Nếu muốn đánh nhau thì anh sẽ phải đánh nhau một cách kín đáo.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nếu anh lôi người khác vào thì thế giới này sẽ biết. Và nếu sau đó Eleanor từ chối cưới anh, như cô ấy có toàn quyền làm vậy, thì cô ấy sẽ bị hủy hoại.”
“Em sẽ không được cưới anh ta mà sẽ cưới anh”, Astley quay phắt lại.
“Anh ấy không hề hỏi cứơi em”, Eleanor nói, đầu ngẩng cao.
Lần này Leopold thực sự thấy đồng cảm với Astley. Anh có thể tránh được, chắc chắn là anh biết cú đòn ấy đang tới. Nhưng anh vẫn nhận một cú đấm mạnh vào cằm.
Eleanor túm lấy cánh tay Astley. “Anh ấy sẽ cưới Lisette. Vì chúa, Gideon. Anh ấy làm sao có thể cưới em khi đã đính ước với cô ấy chứ”
“Thế thì vì sao anh lại ở trong phòng ngủ của cô ấy?” Astley nói, thở hổn hển.
Mặc dù cực kỳ đau đớn như Leopold không chịu cho đối thủ của mình cảm giác thỏa mãn khi nhìn thấy anh sờ cằm. “Bởi vì tôi là một thằng khốn”, anh nói nặng nề.
“Đúng vậy đấy”, Astley nói. “Hãy nhìn vào mắt tôi và nói rằng anh thà cưới Lisette còn hơn cưới Eleanor đi”
Anh đau đớn khi phải mở miệng và không phải chỉ vì cú đánh. Anh không xoay xở để mở được nó ra trước khi Eleanor xen vào.
“Đúng vậy mà!”, cô nói, giọng khàn đặc. “Anh đang cố chứng tỏ điều gì vậy, Gideon? Leopold đã quyết định rằng Lisette sẽ trở thành một người mẹ tốt hơn cho các con của mình. Anh ấy đã ngủ với em nhưng điều đó không mang đến khao khát muốn cưới em nhiều hơn nó đã mang đến cho anh. Nói ngắn gọn: Không nhiều lắm”
Astley toan mở miệng định nói nhưng cô giơ tay lên. Mắt cô đang rực cháy. “Cả hai anh đều có vẻ không quan tâm nhưng em sẽ vẫn nói với các anh điều này: Em xứng đáng có một người tốt hơn cả hai anh. Em xứng đáng có một người đàn ông yêu em, sẽ tin tưởng từ tận gốc rễ của con tim rằng em chính là người phụ nữ anh ấy muốn để nuôi dạy con mình. Người không nghĩ rằng em chỉ là một người phụ nữ để cùng lên giường.”
Leopold cảm thấy lời nói của cô như một cú đánh làm chấn động xương sống của mình. Anh không bao giờ có ý định làm tổn thương cô. Vậy nhưng nước mắt đang dâng lên trong mắt cô.
“Em xứng đáng có được điều tốt hơn”, cô lặp lại một cách hung dữ.
“Anh nghĩ em sẽ là một người mẹ tuyệt vời”, Astley nói như một con cún hăm hở.
“Không đâu.”
“Có mà!”
“Anh muốn cưới em vì nhận ra rằng mình đã phạm phải một sai lầm. Nhưng điều đó không giống với việc anh còn yêu em, Gideon. Không hiểu sao, chúng ta đã đánh mất nhau. Và thành thật mà nói, anh cũng đã yêu Ada, dù cho anh có coi rẻ quãng thời gian hai người ở bên nhau. Anh yêu cô ấy”
Astley nuốt nước bọt. “Em….”
“Anh yêu cô ấy và càng sớm nhận ra điều đó thì sẽ càng sớm có thể để tang cô ấy một cách đúng đắn.”
“Nhưng nếu em không cưới một trong hai người bọn anh….”
“Đừng bảo rằng anh sợ em sẽ thành một bà cô già nhé! Em sẽ nói cho anh biết chính xác mẫu người em sẽ cưới đây: Một người đàn ông bình thường chứ không phải là một công tước. Cả hai người đều được ban cho quá nhiều đặc ân đến mức không bao giờ thật sự nghĩ rằng em đủ tốt cho mình. Em sẽ tìm một người đàn ông bình thường chịu tán tỉnh em. Và anh ấy sẽ không phải là một công tước. Còn bây giờ nếu anh không phiền thì em sẽ đi đây”
Cô rời đi.
Leopold mặc áo sơ-mi vào. “Tôi sẽ về Luân Đôn ngay lập tức”, anh nói, mệt mỏi đến tận xương. Anh cảm thấy như thể có một gọng kìm đang siết chặt quanh tim, anh không muốn nghĩ về những gì mình đã làm nữa.
“Không, anh sẽ không đi đâu hết”
“Chúa ơi, Astley. Cô ấy không muốn cả hai chúng ta?”
“Đồ ngốc”, Astley nói. “Cực kỳ ngu ngốc”
Leopold cười, rất ngắn.
“Lần này anh đang cố bắt tôi tát anh đấy à? Bởi vì anh có tin hay không thì tôi cũng không còn coi trọng việc thách đấu nữa đâu.”
Cái tát làm đầu Leopold ngã ra sau và răng anh rung lổn xổn.
“Cái tát đó là vì chuyện quái gì vậy? Đó là lần thứ ba anh đánh tôi trong năm phút đấy”
“Bởi vì tôi yêu cô ấy”, Astley nói. “Tôi đã cư xử như một thằng khốn non nớt khi bỏ rơi cô ấy. Và có thể cô ấy đã đúng khi nói đã quá muộn cho chúng tôi. Nhưng anh đã lợi dụng cô ấy. Anh đã khiến cô ấy yêu anh và rồi lại từ chối cô ấy. Tôi sẽ giết anh.”
Lần đầu tiên Leopold cảm thấy hơi mất bình tĩnh. Hơi hơi thôi, nhưng đã có thật. “Anh không thể giết tôi.”
“Có, tôi có thể đấy”, Astley tuyên bố một cách rõ ràng. “Tôi đã làm tổn hại danh dự Eleanor. Điều này sẽ chuộc lại lỗi lầm tôi đã gây ra cho cô ấy. Tôi sẽ báo thù cho cô ấy. Tôi sẽ hạ gục anh bởi vì đó là điều chính nghĩa. Anh đã làm tan vỡ trái tim của cô ấy. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy như thế, không phải khi tôi rời bỏ cô ấy và cũng không phải sau đó. Thề với Chúa, trước đây dù chưa bao giờ hiểu nổi mục đích người ta thách đấu nhưng giờ tôi đã hiểu”
Leopold biết khi nào thì một người đàn ông mang quyết tâm không thể lay chuyển nổi. Anh đi bốt vào. “Rạng sáng mai.”
“Ở đâu?”
“Có một bãi cỏ dọc bờ sông. Chỗ đó là ổn”
Anh cảm thấy mệt mỏi không sao tả xiết. Một người đàn ông muốn giết anh vì đã làm tan vỡ trái tim của….
Bất khả thi.
Cô rất lý trí, rất lạnh lùng khi đồng ý rằng anh nên cưới Lisette. Phụ nữ từng rên rỉ, lầm bẩm và ầm ĩ tuyên bố tình yêu của họ đối với anh, dù rằng anh chưa bao giờ tin họ. Khỉ thật, mới sáng nay thôi Lisette còn vỗ má anh và báo rằng cô ta yêu anh cơ đấy.
Eleanor chưa từng nói một lời nào
“Cô ấy không yêu tôi”, anh nói, đúng lúc Astley chuẩn bị rời phòng.
“Đồ ngốc”, Astley nói một cách thù địch. “Đồ khốn”
“Anh cũng khó mà được tính là một người ngoài cuộc khác quan”, Leopold nói.
“Tôi yêu cô ấy. Nhưng những gì tôi thấy trong mắt cô ấy nhìn anh… Tôi chưa từng thấy nó trước đây. Cô ấy từng khao khát tôi. Cô ấy yêu anh. Nhưng điều đó không quan trọng, không phải sao?”, Astley quay đi, mắt sáng lên khinh miệt. “Anh đã đưa ra quyết định của mình rồi.”
“Tôi không thể cưới người mình muốn….”
“Đúng những gì tôi đã bảo cô ấy nhiều năm trước”, Astley nói, bước vào hành lang. “Chính xác từng từ một”
Và rồi anh ta bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...