Dinh thự Knole, điền trang của công tước Gilner
Ngày 19 tháng 06 năm 1784
Sáng hôm sau, Eleanor đi sang cánh bên kia của ngôi nhà, theo sau là Hàu và một người hầu nam cầm khay trà. Anne đang ngồi trên giường, đọc truyện. “Em cảm thấy thế nào?”, Eleanor hỏi.
“Trà!”, Anne kêu lên một cách sung sướng. “Chị là người em yêu quý nhất trong số chị em gái đấy”
“Em là cô em dễ mua chuộc nhất của chị”, Eleanor nói, ngồi xuống cùng tách trà của mình.
“Marie, em quay lại sau hai phút nữa được không?” Anne bảo cô hầu của mình và rồi: “Cô ấy đã kể cho em về Ada. Em rất buồn, Eleanor”
“Không có lý do gì để đưa ra lời chia buồn đó với chị”
“Có đấy”, em gái cô nói, cười rầu rĩ “Sau tất cả, em đã biết chị nhiều năm rồi. Em đoán chị đã thức phân nửa để vùi mặt trong gối khóc lóc.”
“Ada xứng đáng được than khóc. Cô ấy có một cuộc đời ngắn ngủi khủng khiếp”
“Em đồng ý. Em đồng ý. Nhưng đó không phải là lỗi của chị, chị yêu. Và em đoán nước mắt của chị là nước mắt tội lỗi.”
Eleanor gật đầu. Nhưng mà sau cùng thì cũng chẳng có điều gì để nói về điều đó nữa? Cô quý Ada, nhưng Ada đã mất, và không gì thay đổi được điều đó. “Villiers đã quyết định cưới Lisette”
“Em không chắc điều đó không tốt với chị”, Anne nói. “Dù chắc chắn là không tốt đối với anh ta. Lisette thật sự điên rồ, cô gái tội nghiệp. Cô ấy không phải mẫu người phù hợp với hôn nhân. Tốt nhất là cô ấy ở đây, ở cái nơi mà mọi người đều biết và chiếu cố cho các hành vi của cô ấy. Villiers vẫn hình dung mình là người giải cứu những trinh nữ ngây thơ sao?”
“Chị tin anh ta hình dung cô ấy là một bà mẹ tuyệt vời.”
Anne khịt mũi. “Đây là một quyển sách cực kỳ thú vị”, cô nói, vẫy sách trước mặt Eleanor. “Nó có tên Lâu đài Otranto. Tối qua em đã phát sợ một cách ngớ ngẩn khi đọc đến đoạn con trai bá tước bị đè chết bởi một cái mũ sắt quái quỷ rơi từ trên trời xống ngay trước khi anh ta làm đám cười. Chị đã đọc nó chưa?”
“Chị vẫn đang cố đọc mấy bài thơ Sonnet của Shakespeare”, Eleanor nói.
“Quá nhạt nhẽo”, Anne nói. “Thật sự bài thơ Sonnet nào cũng chỉ nói về một thứ. Nhưng quyển sách này có những hình ảnh sinh động cất lên hơi thở huyền bí và những mẩu giáp sắt rơi từ trên mây xuống. Và giờ bá tước Manfred đang cố li dị vợ để cưới hôn thê của con trai… Em nghĩ là cả ngày hôm nay mình sẽ nằm im trên giường và đọc hết quyển sách này. Em chắc không thể chịu nổi một đêm nữa nếu không biết câu chuyện kết thúc như thế nào mất. Ngôi nhà này kêu kẻo kẹt kinh khủng trong đêm tối.”
Có tiếng gõ cửa và cô hầu của Anne bước vào. “Em tình cờ biết nữ công tước thế nào không?”, Eleanor hỏi cô ta.
“Lệnh bà có một đêm không ngon giấc”, Marie báo lại. “Nhưng hôm nay bác sĩ sẽ tới và nhổ răng ra. Từ giờ tới lúc đó bà Marguerite đưa cho cô hầu của lệnh bà một chai cồn thuốc phiện rất lớn, vậy nên lệnh bà đã ngủ rất nhanh. Bà Marguerite bảo cô hầu không đánh thức lệnh bà để cái răng có thể bị nhổ ra trước khi bà thức dậy”
“Ôi trời”, Eleanor nói. “Nhưng chị nghĩ mẹ cũng thích ngủ hơn. Bà không thích chịu đau”
“Ai mà thích?”, Anne nói. “Xem chừng sáng nay chị sẽ trèo lên ngựa nhỉ, Eleanor? Em phải nói, bộ đồ cưỡi ngựa đó đúng là đáng yêu và em thậm chí còn không tự mình chọc nó nữa chứ”
Eleanor nhìn xuống người mình. Gần như lần đầu tiên kể từ khi tới đây, cô mặc một bộ đồ mà tự mình đã đặt may. Bộ đồ cưỡi ngựa này được làm từ lụa gân màu xanh dương với cổ áo bẻ sâu ở phía sau.
“Em đặc biệt thích đuôi tôm của chiếc áo chị mặc”, Anne nói thêm.
“Vì sao đàn ông có thể mặc áo đuôi tôm mà phụ nữ thì không?”, Eleanor đồng ý kéo cái mũ cao xuống che mất thêm một tí. Nó cũng có màu xanh, và có hai núm tua sinh động dài tới vai cô.
“Em có thể gửi lời chúc mừng cho hôn ước của cô với công tước Villiers không thưa tiểu thư?”, Marie hỏi.
“Không cần đâu”, Anne nói ngay. “Chị gái tôi đã quyết định không cưới ngài công tước rồi.”
“Lũ trẻ đó!”, Marie kêu lên ngay lập tức, vỗ tay. “Em hoàn toàn hiểu, thưa tiểu thư. Toàn bộ gia nhân đều chấn động”
“Chấn động?”, Eleanor lặp lại. “Có vẻ là một cách nói kỳ cục”
“Popper là một người hết sức sùng đạo, cô hiểu rồi đấy. Ông ta bắt toàn bộ hầu gái cầu nguyện ba lần một ngày. Rồi công tước mang lũ trẻ đó vào nhà và tất nhiên họ…”,cô ta khựng lại.
“Chúng là con hoang”, Anne nói tiếp một cách vui vẻ.
“Popper đã quẫn trí khi đứa đầu tiên tới lắm rồi, nghĩ rằng thằng nhóc là một chân của quỷ Sa Tăng. Nhưng tiểu thư Lisette chỉ bảo ông ta đừng có khó chịu thế, và tất nhiên, công tước Villiers chẳng thèm bận tâm đến Popper.”
“Ta chắc chắn là anh ta chỉ vẫy các ngón tay một cách khinh khinh”, Eleanor nói.
“Ngày đầu tiên không tệ lắm, nhưng rồi khi hai cô bé tới… chà, dưới gác xuất hiện một vụ náo động khủng khiếp. Popper chẳng là gì so với bà Busy, đầu bếp. Bà ta bảo các cô hầu ở trên gác là linh hồn bất diệt của họ có thể lâm nguy nếu dọn dẹp vỉ lò trong phòng trẻ. Và bà ấy liên tục đưa bột lên gác bởi vì bà ta nói thịt gây ra ảnh hưởng gì đó tới da thịt và gây ra những phản ứng xác thịt điên rồ…. Em nghĩ mình đã nhớ chính xác đấy”
“Đúng là độc ác”, Elenaor nói quyết liệt. “Chúng là những đứa trẻ ngây thơ và chúng nên được đối xử tử tế. Có phải em vừa nói tên đầu bếp là Busy không nhỉ?”
“Bà Zeal – của – xứ - Land Busy”, Marie nói.
“Zeal của gì cơ?”
“Zeal-của-xứ-Land Busy”, Marie lặp lại. “Chồng của bà ấy là một nhà thuyết giáo nổi tiếng của Luân Đôn – một người theo Thanh giáo, tất nhiên cho tới khi ông ấy chết vì ăn quá nhiều thịt lợn và bà ấy buộc phải làm việc.”
“Đúng là rác rưởi”, Eleanor nói. “Em đang nói là Popper tán thành loại hành vi bất thường này sao?”
“Chà, ông ấy có nhưng cũng không. Ông ấy đã nói với tiểu thư Lisette về chuyện bột và cô ấy nói một ít bột chẳng hại gì đến chúng, và Popper nên duy trì hòa bình trong gia nhân. Từ những gì họ nói thì tiểu thư Lisette không thích dính dáng đến những vấn đề của gia nhân. Và em sợ là bà Marguerite toàn đi du lịch”
“Chậc, giờ thì bà ấy đang ở đây rồi, và bà ấy phải bạt tai Zeal-của-xứ-Land Busy chứ”, Eleanor nói.
“Thật ra thì bà Marguerite không có đây”, Marie nói. “Sáng nay bà ấy đã dậy sớm rồi cùng ông Bentley đi du lịch tớ Royal Tunbridge Wells. Bà ấy đã để lại tin nhắn cho cô ấy”
“Bà Marguerite có một cuộc sống đến là thú vị nhỉ!”, Anne nói đầy vui sướng. “Em mong là mình cũng được như vậy, nếu em trở thành góa phụ. Dù em cũng không ước bị như thế”
“Chị sẽ tự đi vào bếp vậy”, Eleanor nói. Cô đang trải qua một cơn giận dữ bùng nổ, nó quét sạch mọi cảm giác u uất khác. Cô ghét cảm giác u uất. “Chị sẽ mang theo Hàu”, cô nói thêm.
Nếu Lisette để trẻ con trong nhà mình chẳng được cho ăn gì ngoài bột, thì đơn giản là cô ta sẽ phải chịu đựng sự hiện diện của một con cún con vui tươi, béo mập thôi.
“Hãy tiến lên và chinh phục chúng!”, Anne nói, ngồi yên ổn trong giường. “Có lẽ em sẽ gặp chị tại bữa tối, và có lẽ không. Tất cả phụ thuộc vào chuyện liệu sẽ có một bộ áo giúp đè sấp lái lâu đài này hay không.”
Eleanor đi xuống cầu thang trước, định sẽ kéo theo Popper và đưa ông ta đi cùng. Rõ ràng ông ta là một mắt xích trọng yếu trong đám gia nhân, nhưng ít nhất ông ta có thể hỗ trợ cô khi nói đến việc trẻ con cần nhiều thức ăn hơn bột.
Hàu bắt đầu sủa một cách hăng hái ngay khi họ vòng qua khúc quanh cầu thang, nên cô nhìn xuống và thấy Villiers đang đứng ở sảnh chờ
Trong một giây tim cô nện thình thịch – cô đã rất vui khi chơi đùa với anh, nghĩ đến việc cưới anh nhưng rồi nhớ ra anh đã chọn Lisette thay vì cô. Nên cô nói. “Hàu, im lặng”, không lớn tiếng nhưng trong tông giọng cô hẳn chưa đựng một điều gì đó bởi vì nó làm chú chó vâng lời.
Công tước vẫn lịch sự như thường, tức là chẳng lịch sự cho lắm. Anh có cái cách cúi chào mang ẩn ý là mình cao quý đến mức chẳng cần bận tâm đến những lễ nghi đó.
Vậy nên, cô không nhún chào anh, chỉ đeo găng tay vào. Cô sẽ không chạm vào bất kỳ thứ gì trong bếp của bà ‘Zeal-của-xứ-Ăn-chặn’ với bàn tay trần. Anh nhướng một bên lông mày lên.
“Khi ngài cúi chào theo cái cách cho thấy ngài quan tâm đến nó thì tôi sẽ bận tâm đến việc khụy gối chào lại ngài”, cô trao cho anh một nụ cười ngọt ngào. Rồi cô quay sang nhìn Popper. “Tôi sẽ rất cảm ơn nếu ông dẫn tôi xuống bếp”
“Gì cơ, thưa tiểu thư?”, ông ta nói, bắt đầu lắp bắp bởi vì ông ta chính là kiểu đàn ông đó.
Eleanor là con gái của mẹ cô, dù cho cô không thường chọn cách thể hiện ra như vậy. Cô ghim chặt viên quản gia vào tường bằng một ánh mắt và rồi nói, hết sức nhẹ nhàng. “Nhà bếp, Popper.”
Hàu khẽ rên ừ ừ cạnh chân cô. Ít nhất cũng có người biết khi nào thì cô đang bàn tính chuyện nghiêm túc.
“Tất nhiên, thưa tiểu thư”, Popper kêu lên, mở cánh cửa bọc vải len xanh lục ở cuối sảnh chờ nhanh đến mức nó đập mạnh vào tường.
“Eleanor?”, cô nghe Villiers nói sau lưng
Cô nhìn anh qua vai. “Vấn đề liên quan tới công việc quản gia”, cô nói lạnh lùng. “Ngài cứ tiếp tục làm bất kỳ việc gì mà mình đang làm đi. Chơi cờ vua hay gì đó.”
Cô nghe anh khịt mũi. Anh theo cô đi qua cửa, những cô chẳng thèm bận tâm đến anh.
“Kể cho tôi nghe về bà Zeal-của-xứ-Land đi, Popper”
“Tôi hy vọng rằng bữa sáng làm cô hài lòng, thư tiểu thư?”, Popper chạy ngược trên hành lang của người hầu, với nguy cơ bị va vào tường bất kỳ lúc nào. Khuôn mặt tròn của ông ta nhăn lại đầy lo lắng.
“Hoàn toàn chấp nhận được”, Eleanor nói khô khan. “Dù không có lời cầu nguyện nào được thốt ra khi ăn trứng.”
“Cầu nguyện sao?”, Villiers lặp lại
Họ đến bếp. Popper mở cửa rồi nép mình vào tường để cô đi qua.
“Cầu nguyện?”, Villiers hỏi lại, sau Eleanor vài bước chân. Nhưng cô đã biến thành một người phụ nữ quyết chí đi gây chiến, một sinh vật mà anh đã biết, nên cũng không ngạc nhiên khi cô lờ anh đi.
Nhà bếp đồ sộ này và vẻ như chẳng thay đổi mấy từ thời trung cổ. Một bức tường có một chiếc lò sưởi nước với năm cái xiên đang quay phía trước, nhờ một cậu bé ngủ gà gật đang vận hành một cối xay guồng nào đó bằng chân. Từng phân một của những bức tường khác chất đầy những giá đồ đựng đồ sứ, được dựng thẳng nhờ những cái chốt gỗ nhỏ. Có hàng dãy tách trà được xếp ngăn nắp và trang trí bằng những dây hành và tỏi. Trên cao treo những dải xúc xích và các lát thịt mà Villiers không nhận biết là thịt gì.
Hẳn phải có tới mười người đang làm việc, bưng bê thức ăn, quấy thức ăn trên một cái lò lớn bằng sắt, rửa bát đĩa, hay một quý ông lớn tuổi khác thì đang ngủ trong gốc.
“Tiểu thư Eleanor. Công tước Villiers”. Popper rống lên.
Một người phụ nữ to con quay người khỏi bếp lò và nheo mắt nhìn họ. “Tôi không đồng ý cho đi thăm quan bếp của mình”, bà ta quay đầu. “Wiless, nếu mày không quay mấy cái xiên đỏ liên tục thì tao sẽ đặt mày lên trên một trong những cái xiên đó đấy!”
“Chị Busy”, Popper nói, vặn vẹo tay. “Hãy chào đón công tước và tiêu thư đây. Hãy rộng lượng, chị Busy, hãy rộng lượng!”
Eleanor đi vào giữa bếp. Bà đầu bếp có đôi má đỏ rực và đôi mắt ti hít, không kể đến một cái muôi khổng lồ đang chảy nước tong tỏng.
“Ta thích có thịt hun khói trong bữa sáng”, cô nói, đi tới trước như thể cái muôi khó có gì đáng sợ.
Đôi mắt ti hí của đầu bếp nheo lại. “Tôi không thích thịt lợn”, bà ta nói, một cách chói tai. “Thứ hương vị được sùng bái quá đáng, tôi gọi nó như thế đấy. Mà cô đang làm gì đấy, sao lại mang một con chó vào bếp của tôi”
“Thịt hun khói là thịt, và là loại thịt bổ dưỡng”, Eleanor nói lạnh lùng. Trước đây Villiers chưa từng nghe thấy cô nói bằng tông giọng đó bao giờ, và anh thấy mừng vì điều đó. “Ta muốn thịt hun khói và trứng được đưa lên phòng trẻ ngay lập tức”
Đầu bếp vứt cái muôi vào cái chảo lớn mạnh đến mức khiến nước xúp đang sôi bắn ra bếp và sàn nhà. “Vậy ra đó là ý định của cô!”
“Đúng vậy”, Eleanor tuyên bố.
Vì sao cô lại làm nhặng xị về bữa sáng của lũ trẻ chứ? Villiers đáng ra có thể bảo cô rằng Tobias đã lo liệu được mọi chuyện, với số tiền hối lộ mà nó đưa cho người hầu, nhưng anh không có thời gian để xen vào.
“Thức ăn không phải để nhồi vào bụng cho thỏa mãn thói phàm ăn hay tham lam”, bà đầu bếp nói the thé. “Cũng không phải để cho những kẻ đáng ghê tởm trong mắt của Cháu được ăn”
Đến giờ Villiers mới nhận thấy đang cầm một cái roi ngựa, và anh trở nên hơi lo lắng. Cô đang rê ngón tay trên roi như thể nó là một dải ruy-băng thanh nhã. Bà Busy trông không giống như người phụ nữ dễ hăm dọa.
“Ta hẳn sẽ do dự khi phân loại bất kỳ người nào vào mục ăn uống xa láng để thỏa mãn thói háu ăn”. Eleanor nói, mắt cô nấn ná một cách không mấy dễ chịu trên những đường cong phải thú nhận là béo tốt của bà đầu bếp. “Nhưng ta biết rõ rằng những đứa trẻ đó không thể lớn với chế độ ăn uống toàn bột”
Villiers đông cứng.
Đôi mắt ti hí ác độc của bà Busy liếc sang nhìn anh rồi quay lại nhìn Eleanor. “Thịt sinh ra những ham muốn xấu xa! Nhưng thói quen điên rồ! Lũ trẻ đó là nòi giống của ác quỷ và chúng có thói háu ăn mạnh mẽ.”
“Bà mới mang khuôn mặt xấu xa của ác quỷ”, Eleanor nói, bước lên trước một bước.
Cô không làm gì với cây roi, nhưng bà đầu bếp vẫn chùn bước.
“Nếu bà không đưa lên gác một đĩa thịt bổ dưỡng, bao gồm ít nhất hai loại thịt, trong vòng một giờ tới, ta sẽ tống bà ra đường, bà Zeal-của-xứ-Land Busy. Bà sẽ không còn bận rộn nữa đâu. Bà hiểu ta nói gì chứ?”
Bà Busy không trả lời. Một giọt mồ hôi chảy xuống trán bà ta.
“Bà ấy hiểu mà”, Popper nói, nhảy vào giữa họ. “Bà ấy hiểu mà, phải không, chị Busy? Bà ấy biết trẻ con là những sinh vật vô tội không thể bị trách cứ vì hoàn cảnh ác nghiệt mà chúng sinh ra. Trẻ con, chị Busy”, ông ta nài nỉ. “Chỉ trẻ con thôi”
“Phải”, bà đầu bếp nói chậm chạp.
Villiers đứng sau lưng Eleanor, sự thật của câu chuyện dần ngấm vào đầu anh. Rõ ràng là món bột mà Tobias phàn nàn không phải chỉ là chế độ ăn uống thông thường cho trẻ em của bà Busy, mà là một hành vi tẩy rửa. Tạ ơn Chúa, Tobias đã tự chăm sóc mình.
Khuôn mặt Eleanor trông như được tạc từ loại đá hoa cương nguyên chất nhất, như thể nữ thần Athena hạ phàm.
Bà Busy không phải là đối thủ của cô. “Tôi sẽ gửi bữa sáng lên cho chúng.” Bà ta nói, hạ giọng xuống.
“Và mọi bữa ăn, chừng nào lũ trẻ đó còn ở đây. Nếu ta nghe nói có sự thiếu thốn nào đó dù là nhỏ nhất, nếu bà bỏ nhầm một loại thảo mộc hay quên một loại gia vị thì ta sẽ quay lại”
“Tôi sẽ không. Tôi chỉ đơn thuần tìm cách để uốn nắn lũ…”
Có thứ gì đó trong ánh mắt Eleanor cảnh cáo cô không chấp nhận lời giải thích của bà ta.
“Tôi sẽ gửi lên những bữa ăn tuyệt hảo”, bà Busy nói, hấp tấp.
“Tốt”, Eleanor nói. “Vậy thì ta sẽ chào tạm biệt bà, bà Zeal-của-xứ-Land Busy, Hàu, đi thôi”
Villiers chờ tới khi cô rời bếp, bởi vì không muốn Eleanor cảm thấy rằng anh không tin tưởng mức độ thành công của cô. Bà Busy không động đậy, chỉ chờ đợi với đôi mắt dán chặt lên anh. “Các con của ta không ghê tởm”, anh phát biểu, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của chính mình và biết rằng chỉ có rất ít người đủ dũng cảm để chịu đựng âm thanh ấy mà không chùn bước.
“Đúng là không phải”, bà Busy đồng thuận một cách sốt sắng, cho thấy rằng bà ta không phải một trong những người dũng cảm.
Villiers quay người bỏ đi.
“Nhưng ngài thì có đấy!”, bà ta bật ra. “Đích thực, tôi phải nói ra sự thật là ngài cư ngụ trong chiếc lều của những điều xấu xa và thỏa mãn thói phù phiếm của con mắt.”
Rõ ràng là bà ta không thích thú gì áo của anh. Hoặc có lẽ các đường thêu là thứ khích lệ bà ta lên tiếng chỉ trích.
“Tôi được các linh hồn khuyến khích nói vậy!” Bà Busy khăng khăng nói.
“Miễn là chiếc lều của những điều xấu xa luôn thùa mứa nụ cười của những người phụ nữ xinh đẹp.”, Villiers nói. “Thì ta luôn rất vui.”
“Chị Busy”, Popper nài xin. “Xin chị đấy, chị Busy, hãy cân nhắc lại địa vị của mình trong đời.”
“Và trong khi bà ngẫm nghĩ về điều đó, bà Busy, có thể bà nên nghĩ thêm về việc ta có thể sẽ cưới nữ chủ nhân của bà, tiểu thư Lisette”, Villiers nói. “Trong trường hợp đó thì ngôi nhà này sẽ trở thành một cái lều khổng lồ cho bản tính xấu xa của ta đấy. Và rồi bà, bà Busy, sẽ cần phải ném mình lên con đường thánh hóa bởi vì ta rất có thể sẽ đưa sáu đứa con của mình đến sống dưới mái nhà này. Phòng trường hợp bà còn băn khoăn, không đứa nào trong sáu đứa được thụ thai dưới danh nghĩa hôn nhân”
“Sáu!”, bà ta thở dốc, ngã ngửa ra sau và nhìn anh nhu thể là ác quỷ. “Ngài nói dối. Không người đàn ông nào lại thấp kém đến thế dưới bầu trời của Chúa”
Chẳng hiểu làm sao, Villiers lại bắt đầu thấy thích thú. “Bà đang nghiến răng sao, bà Busy? Bà đang phát ra một thứ âm thanh mới kỳ cục làm sao”
“Ngài là một gã Nebuchadnezzar Je ne sais quoi(1) – Một Nebuchadnezzar xấu xa, đến mỉa mai tôi!”, bà Busy nói
1 (Je ne sais quoi - Tiếng Pháp: Điều khó tả bằng lời)
Một trong những cậu bé bê đồ cười khúc khích.
“Chị Busy”, Popper nài xin.
“Ta phải đi đây”, Villiers nói kèm một cái cúi chào bay bướm. “Cả ơn bà vì cuộc trò chuyện thú vị này.”
Popper chạy theo anh ra hành lang. “Xin ngài thứ lỗi, thưa đức ngài”, ông ta nói, thở hổn hển.
Villiers ngừng lại. “Bà ta có họ hàng gì với ông à?”, Popper vung vẩy tay. “Bà ấy là chị tôi, thưa đức ngài. Bọn tôi theo Thánh Giáo, ngài thấy đấy, nhưng chị ấy hơi quá sùng đạo và rồi chị ấy cưới Zeal-của xứ-Land, và tôi e là chị ấy trở nên khá cứng ngắn. Chị ấy cần vị trí này. Chị ấy không có chỗ nào để đi và Zeal-của-xứ-land đã quyên tất cả tài sản cho nhà thờ.”
“Ông ta đã quyên mọi thứ cho nhà thờ sao?”
Popper gật đầu. “Với đòi hỏi là họ cầu nguyện cho linh hồn ông ấy bốn lần một ngày trong suốt một năm. Một việc mà họ sẽ làm, bởi vì hóa ra anh Busy lại có một điền trang tương đối rộng. Nhưng không may thay di chúc của anh ấy khiến chị tôi lâm vào cảnh nghèo túng và cần việc làm. Đức ngài, xin hãy làm ơn, tôi biết chị ấy là một phụ nữ hung hăng. Nhưng cái chết của anh Busy khiến chị ấy trở nên chua chát”
“Ta có thể hình dung”, Villers nói, đẩy cánh cửa bọc len dẫn ra sảnh.
Họ bước vào một đám lộn xộn. Hàu đang sủa điên cuồng và chạy vòng tròn, Eleanor đang hét, một trong những người hầu đang đuổi theo con chó, và Lisette đang đứng trên bậc thang thứ hai hay thứ ba gì đó, gào thét. Popper lao vội vào giữa đám người đó, thốt ra những câu quở trách vô dụng bằng giọng the thẻ.
“Im lặng!”, Villiers rống lên.
Tất cả tuân lệnh ngoại trừ, đúng là điển hình, Eleanor. Cô quay phắt lại, tay chống hông, và nói qua hàm răng nghiến chặt. “Hãy hộ tống Lisette đi bất kỳ nơi đâu trước khi tôi làm một việc gì đó mà mình có thể - hoặc có thể không… hối hận”.
Hàu đã ngồi bệt xuống và đang nhìn anh với một tư thế chăm chú khá là quyến rũ, nên Villiers giơ một ngón tay lên với người hầu, anh ta bể con chó lên. “Đưa nó ra ngoài”, anh ra lệnh trước khi quay lại nhìn Lisette.
Cô đang bám chặt lấy lan can, mặt rút sạch máu. Mặc dù đã ngừng hét nhưng rõ ràng cô vẫn đang tê liệt vì sợ hãi.
“Lisette”, anh nói, đi tới chân cầu thang.
Cô ta nhìn anh, mặt nhợt nhạt đến đáng thương, đôi mắt xanh dương mở to.
“Cô bé tội nghiệp.”, anh nói, và chìa tay ra. Cô rơi vào tay ngài công tước và anh bế cô ta lên. Cô ta tựa đầu vào vai anh một cách tin cậy như thể mình là một đứa bé.
“Hãy đưa cô ấy vào phòng khách”, Eleanor nói. “Tôi sẽ ra ngoài và bảo đảm Hàu nằm ngoài tầm mắt”, cô nói đều đều, không chút cạnh khóe, nhưng Villiers có thể đọc vị giọng cô một cách dễ dàng.
Anh nhìn xuống mái tóc như vàng đang chảy của Lisette. Cô không phải là một sinh vật dũng cảm, nhưng biện hộ cho cô vào thời điểm này cũng chẳng được ích gì. Bên cạnh đó, Eleanor đã hầm hầm lao ra cửa để đi theo Hàu rồi.
Nên anh đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế so-pha. Sau một lúc Lisette rời khỏi lòng anh, ngồi xuống cái ghế băng bên cạnh. “Em khá là vô lý đối với lũ chó”, những giọt nước mắt lớn khiến mắt cô sáng long lanh. “Em ghét mình nhát gan như vậy lắm.”
“Rất nhiều người sợ chó”, anh nói, cố ra vẻ an ủi, mặc dù thông cảm không hẳn là sở trường của anh. “Không cần phải xin lỗi”
“Hàu có lẽ là một chú chó khá dễ thương”, cô ta đang vặn các ngón tay. “Chỉ là năm ngoái em đã có một trải nghiệm kinh khủng trong làng. Một con chó hung dữ đã đe dọa tất cả mọi người, và trong quảng trường có nhiều trẻ con. Em phải bảo vệ chúng”
“Khủng khiếp”, Villiers chỉ nghe loáng thoáng.
“Nếu chúng ta cưới”, Lisette nói, “ngài phải hứa với em rằng chúng ta sẽ không có chó săn trong điền trang.”
“Nếu chúng ta cưới?”, anh lặp lại, giật mình chú ý
Đây là lần thứ hai trong chưa đầy vài ngày một người phụ nữ tuyên bố về cuộc hôn nhân trong tương lai gần của họ mà không thèm chờ anh cầu hôn. Trong trường hợp này, anh thậm chí còn chưa đề cập tới vấn đề hôn nhân, điều đó khiến cho lời tuyên bố của cô ta có vẻ quá mức tự tin.
“Phải”, Lisette nói, rõ ràng là chút lay động trước sự ngạc nhiên trong giọng anh. “Em thật sự đang cần nhắc việc đó đấy, Leopold. Em thích các con của ngài lắm”
Tất nhiên, đây cũng là lý do anh cũng đang cân nhắc việc đó. Vì cô sẽ là một người mẹ rộng lượng, tuyệt vời cho những đứa con tạp chủng của anh.
Cô ra mỉm cười với anh “Em nghĩ chúng ta sẽ hợp nhau, đặc biệt vì anh không có chó”
Không có chó nhưng có sáu đứa con. Đa số phụ nữ sẽ vừa la hét vừa bỏ chạy, nên có vẻ như anh đã tìm được người phụ nữ hoàn hảo. Ít nhất thì từ gốc độ đó.
“Sao bây giờ ngài không hôn em nhỉ?”, Lisette hỏi. Mắt cô không khác gì màu bầu trời ngoài cửa sổ. Tất nhiên là anh muốn hôn cô.
Anh cúi người xuống và đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi cô. Chúng có màu hồng nhạt, rất mềm mại.
“Em thích hôn”, cô ta nói, khẽ thở dài. Cô ta đặt một tay lên ngực anh. “Ngài có thích hôn không, Leopold?”
“Tất nhiên”, anh nói, tự hỏi mình đã vướng vào cái quái quỉ gì. Chính sự ngọt ngào tươi mát đã biến cô thành một lựa chọn hoàn hảo để làm vợ. Anh sẽ phải từ tốn, tử tế và hy vọng rằng mình không héo mòn vì nhạt nhẽo trong khi hôn
“Tất nhiên, em cũng thích những việc khác khi lên giường cùng đàn ông nữa”, cô ta nói.
Anh chớp mắt.
“Hôn em lại đi”, cô ta thủ thỉ, bĩu môi. Anh tuân theo hôn lên đôi môi mềm mại của cô ta. Lisette hẳn không có ý như vậy khi thốt ra lời bình đó đâu nhỉ.
“Em thích gì khi lên giường với đàn ông cơ?” anh hỏi.
Cô ngẩng lên nhìn qua hàng lông my một cách e thẹn “em chắc chắn rằng ngài có thể dạy em rất nhiều.”
Lisette là hình mẫu chuẩn xác của một trinh nữ đáng kính. Không giống Eleanor đang cáu bẳn, người rõ ràng là đã ngủ cùng Gideon trước khi anh ta bỏ đi cưới Ada. Và cũng không giống cô ở những mặt khác nữa, bởi vì Eleanor có mánh lới làm máu đàn ông như cháy lên chỉ bằng việc nhìn gã đó.
Trong khi đôi mắt xanh ngọt ngào của Lisette thật an bình.
“Hôn em lại đi”, cô ta nói, vòng một cánh tay thon thả qua cổ anh.
Anh lại cúi đầu và lần này rê lưỡi dọc viền môi cô. Anh hơi sợ rằng cô có thể tỏ vẻ đoan trang – không phải trinh nữ luôn bối rối trước nụ hôn đầu thật sự của họ
Nhưng cô mở miệng ra một cách khá sẵn lòng. Họ chơi đùa lưỡi nhau một lúc, và cô thậm chí còn vuốt ve vai anh.
Họ sẽ ổn trên giường thôi.
Nhưng sự thật là anh cứ nghĩ mãi về Eleanor, và cái cách cô rên rĩ những âm thanh khẽ khàng ngớ ngẩn khi hôn anh… Điều đó không thể chấp nhận được.
Anh đã xác định số phận của mình từ thời điểm cho phép Tobias được thụ thai. Anh không thể đảo ngược những sai lầm từng ấy năm, nhưng anh có thể lựa vợ một cái tỉnh táo thay vì chọn một người dựa trên dục vọng.
Bởi vì thật quái quỷ, anh thấy thèm khát Eleanor. Kể cả nghĩ về cô cũng khiến anh cứng lên. Nhớ lại cái cách anh cúi người áp vào cô trên ban công, và mông cô rúc….
Anh thức tỉnh thì phát hiện ra Lisette đang phải đối sức mạnh của miệng anh. “Thật là, Leopold”, cô càu nhàu. “Em biết ngài mang dục vọng của đàn ông, nhưng đâu cần phải thái quá như thế chứ.”
Chưa bao giờ, trong suốt quãng đời phí hoài của mình, anh từng hôn một người phụ nữ trong khi lại mải mê nghĩ về một phụ nữ khác. Anh làm mình kinh hãi – một nhiệm vụ không dễ dàng chút nào. “Tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa”, anh tuyên bố. “Tôi xin lỗi”
Lisette mỉm cười lộ lúm đồng tiền với anh. “Thật ra thì em khá vui khi thấy sức mạnh…” cô ta ho khan một cách yêu kiều…”… dục vọng của ngài nhìn Eleanor và cứ nghĩ có lẽ ngài có tình cảm với cô ấy.”
“Quyết định không kết hôn là quyết định chung”, anh nói, giọng anh phát ra gay gắt hơn dự tính.
“Em rất mừng khi nghe điều đó!”, Lisette nói, lún đồng tiền của cô lại hiện ra. “Dù rằng bình thường em hay lo lắng về các cuộc cạnh tranh như Eleanor rất hỏm hỉnh. Và cô ấy có một vẻ mà je ne sais quoi nhưng khiến cô ấy hết sức hấp dẫn đàn ông.”
“Tôi biết”
“Và”, Lisette tiếp tục. “cô ấy thật sự thông minh. Khi còn bé bọn em hay chơi cờ vua và cô ấy toàn thắng. Cô ấy đánh bại cả anh trai mình và cả cha em.”
“Cờ vua?”, Villiers nói. “Cô ấy chơi cờ vua sao?”
“Ngài không biết sao? Em tưởng cô Marguerite từng bảo rằng ngài cũng khá thích nó, không phải sao?”
“Em có thể nói vậy”, anh nói. Vì anh là một trong ba kỳ thủ hàng đầu trong vương quốc.
“Ngài thấy đấy, một người khác của em cũng là một kỳ thủ khá giỏi. Nên vào mùa hè cô ấy dạy tất cả mọi người chơi cờ và sắp xếp bọn em vào các cặp đấu.”
“Tên bà ấy là gì?”, Villiers nói, nheo mắt nhìn qua cửa sổ. Một cỗ xe vừa đi tới, nhưng anh không thể nhìn rõ liệu nó có gia huy trên cửa hay không.
“Rossmund Patton”, Lisette nói. “Ngài đã gặp bà ấy chưa?”
“Tôi đã chơi cờ với bà Patton ở câu lạc bộ cờ vua”, Villiers nói. “Bà ấy là người phụ nữ duy nhất đã giành được quyền gia nhập câu lạc bộ cho tới gần đây, khi nữ công tước Beaumont giành được một vị trí.”
“Chà, nếu thế thì em chắc chắn Eleanor cũng có thể làm được như vậy. Hồi xưa cô ấy toàn đánh bại bà Rosamund. Em nghĩ Eleanor có lẽ là người phụ nữ thông minh nhất mà mình biết.”
“Tôi nghĩ em là một trong những người phụ nữ tử tế nhất mà mình từng biết”, Villiers nói, đặt một nụ hôn lên miệng cô. “Không có mấy quý cô tán dương một người phụ nữ khác như em đâu”
Toàn bộ khuôn mặt của Lisette sáng lên khi cô mỉm cười. “Phụ nữ có thể đối xử với nhau thật ngốc nghếch! Đàn ông đến rất dễ dàng nhưng những người bạn nữ thì không. Chúa ơi, nhìn kìa! Chúng ta có một vị khách khác”, cô ta vỗ tay, nhảy bật dậy. “Thật vui làm sao! Em đã không có khách suốt ba mươi ngày chủ nhật rồi, và giờ đây rõ ràng là có cả một cơn mưa người tới!”
“Trên cửa xe có gia huy”, Villiers nói.
“Vậy thì em nghĩ đó là Astley”, Lisette nói.
“Gì cơ?”
Cô quay sang nhìn anh. “Công tước Astley, tất nhiên rồi. Tối qua ở bữa tối ngài không nghe chuyện sao? Vợ anh ta đã mất, anh ta sẽ đến vì Eleanor.”
Villiers túm lấy cánh tay cô. “Ý em là gì?”
Lisette nhíu mày cho tới khi anh nới lỏng tay và rồi cô tặng anh một nụ cười. “Em nói, đó là công tước Astley, đến tìm Eleanor, tất nhiên rồi.”
“Nhưng…”
“Ồ, em quên mất. Có lẽ ngài không biết. Hồi bé họ đã yêu nhau. Và rồi anh ta buộc phải cưới một người phụ nữ tên Ada. Điều đó thật buồn”
“Làm sao em biết được những chuyện này?”
“Em đã bảo ngài rồi! Hồi còn bé bọn em toàn chơi với nhau, và thỉnh thoảng bọn em vẫn thư từ. Dẫu sao đi nữa, Astley… em nghĩ tên anh ta là Gideon, dù em chưa hề gặp. Anh ta… yêu Eleanor. Và cô ấy cũng yêu anh ta, nên em nghĩ anh ta sẽ đến tìm cô ấy..”
“Anh ta đến tìm cô ấy sao?”
Lisette ngước lên nhìn anh. “Eleanor không phải loại phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào có thể quên được”, cô chỉ ra.
“Tất nhiên đó không phải Astley”, Villiers tuyên bố. “Vợ anh ta chỉ vừa xuống mồ thôi mà”, anh chìa cánh tay ra
“Em sẽ ra ngoài để xem”, Lisette nói, và cô thật sự chạy ra ngoài mà không chờ anh hộ tống.
Villiers quyết định rằng quy tắc xử sự của quý ông không bắt người ta phải lon ton đuổi theo một người phụ nữ đang chạy, nên anh bước ra sảnh với tốc độ vừa phải.
Không cần bận tâm đến sự thật là anh đang kìm lại mong muốn đi nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Tất nhiên đó không phải là Astley. Dù có phải đi nữa thì cũng chẳng quan trọng với anh.
Anh không muốn cưới Eleanor, anh sẽ cưới Lisette. Điều duy nhất làm anh bận tâm là sự thật sẽ có một vụ tai tiếng kinh hoàng nếu Eleanor lao tới bên người công tước Astley chỉ vài ngày sau khi vợ anh ta mất.
Không thể nào. Anh biết Astley. Người đàn ông đó định nghĩa nên từ “tuân thủ quy tắc”. Astley suy nghĩ cẩn trọng như chính anh khi chọn Lisette làm vợ. Astley là một người đàn ông lý trí.
Các công tước phải là những người đàn ông lý trí. Họ không thể đơn giản bỏ đi và làm bất kỳ việc gì mình thích. Anh rảo bước nhanh hơn. Cỗ xe hẳn là chở cha của Lisette, càng tốt, bởi vì anh sẽ đưa ra yêu cầu chính thức xin được kết hôn với Lisette. Không kể đến sự thật là có ai đó đã nhắn tới cuộc đính hôn nổi tiếng giữa Lisette và con trai của điền chủ Thestle hàng xóm. Không phải Roland, mà là một cậu con trai khác. Anh cho là điều đó cũng cần phải xử lý.
Luôn có khả năng là Gilner sẽ từ chối anh, vì những đứa con hoang của anh hoặc hôn ước đang tồn tại của Lisette. Nhưng khi anh quan sát kỹ càng điền trang của Gilner, anh nghi ngờ điều đó. Gilner rõ ràng không phải người quá khắt khe về khuôn phép. Con gái ông ta được giám sát bởi một người phụ nữ sống chung một cách trơ trẽn cùng người bạn tận tụy của bà ta.
Hơn nữa, từ những gì anh thấy, bà Marguerite dành rất nhiều thời gian để đi du lịch. Không có người họ hàng lớn tuổi nghiêm khắc nào ở trong nhà, được giao nhiệm vụ làm lá chắn ngăn cản những người theo đuổi tán tỉnh Lisette bất kỳ lúc nào và bất kỳ nơi đâu anh ta muốn. Thực ra thì, nếu anh muốn, anh hẳn có thể nhảy van-xơ vào tận phòng ngủ của Lisette và cướp mất đời con gái của cô.
Thậm chí sẽ chẳng có ai nhận thấy, nhiều khả năng là thế.
Dù anh cũng sẽ không làm điều đó, bởi vì….
Anh đi xuống các bậc thềm trước cửa với cảm giác như một thằng ngốc. Cỗ xe không mang gia huy của Gilner. Một nhóm người nhỏ đang đứng trước các bậc thềm, và Lisette xoay người lại, vẫy tay.
“Leopold! Đến đây!”
Anh đi tới, biết rõ sự thật trong chính ruột gan của mình.
“Ngài thấy chưa?”, cô ta nói một cách vui vẻ, luồn tay vào tay anh. “Em đã bảo ngài thế rồi mà”
Eleanor đang bị khóa chặt trong vòng tay một người đàn ông khác.
Không phải một người đàn ông nào khác mà là Gideon, công tước Astley, là một người đàn ông đặc biệt đẹp trai. Không cao cho lắm, nhưng ai còn cần chiều cao khi anh ta đã có vẻ đẹp?
Villiers hít một hơi thật sâu.
Gideon đang hôn Eleanor trước mặt em gái Anne của cô, Lisette, quản gia, ba người hầu, những người giữ ngựa – và mẹ của Eleanor, nữ công tước. Bà ta đang mỉm cười, Villiers nhận ra với một cú sốc khác. Không phải với sự tán thành miễn cưỡng khi bà đón nhận tin tức rằng anh, công tước Villiers, sẽ cưới con gái bà, mà với một loại vui sướng bất ngờ, tột độ.
Và Eleanor? Anh chỉ có thể thấy đầu cô, nhưng tay Gideon vò tóc cô, ôm cô với sự dịu dàng mà đến cả anh, một gã khốn nạn lạnh lùng cũng cảm thấy… điều gì đó.
“Nó không lãng mạn sao?”, Lisette nói, siết tay anh.
Anh phải dùng hết ý chí mới không giật tay ra.
“Họ rất yêu nhau. Cô ấy đã chờ anh ta, Và anh ta đến với cô ngay giây phút đầu tiên có thể. Em nghĩ trong suốt những năm qua ngày nào anh ta cũng nghĩ về cô ấy”
Anh có thể tưởng tượng ra điều đó.
Không may thay là thế
--- ------ ----
Bí mật cho các bạn là sắp đến sẽ có chương “thịt” theo phong cách Phương tây, rất H và người thịt là Villiers còn người bị thịt là Eleanor. Hehe.. Khá lãng mạn, ko trên giường mà trên suối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...