Thẩm Tu Chỉ bị thương nặng tránh né không kịp bị nàng đè trên mặt đất, muốn đẩy ra nàng lại không có chút sức lực nào, nhất thời giận tím mặt: “Ban ngày ban mặt mà ngươi lại dám làm ra loại chuyện xấu hổ này ư!”
Nơi này quả thật có chút lộ liễu, hơn nữa ban ngày ban mặt làm loại chuyện này nên đương nhiên nàng cũng chột dạ, nghe vậy lập tức đứng dậy kéo Thẩm Tu Chỉ bên qua một cánh rừng nhỏ bên cạnh, còn thương lượng nói: “Vậy chúng ta đi đến nơi kín đáo một chút.
”
Thẩm Tu Chỉ bị kéo vào rừng cây, nhưng không thể vung lên chút sức lực nào, trong lúc nhất thời tức giận đến cực điểm, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Tự Ngọc kéo hắn tới trong rừng cây kín đáo, cúi người xuống duỗi tay cởi đai lưng của hắn.
Ánh mắt Thẩm Tu Chỉ chợt trầm xuống, dùng hết toàn lực duỗi tay bóp lấy cổ nàng, lại bị Tự Ngọc phát hiện dễ dàng tránh đi, chẳng qua nàng chỉ hơi rời đi một khoảng nhỏ đã lại nhào lên kéo lấy xiêm y hắn.
Đôi mắt Thẩm Tu Chỉ hơi hơi nhíu lại, mặt mày tràn ngập hung ác, đột nhiên duỗi tay điểm vào tử huyệt trên người nàng, lại không ngờ nàng không hề có phản ứng, còn bớt thời giờ nhìn hắn một cái như thể nghi hoặc hắn đang làm gì.
Thẩm Tu Chỉ thấy nàng như thế trong mắt càng thêm âm u lạnh lẽo, lôi kéo quần áo tay nắm thành quyền, ngay sau đó bất ngờ ra tay lấy tánh mạng nàng trong một kích.
Không khí thoáng chốc ngưng trọng, căng ra như dây đàn, một khi nứt toạc ra sẽ cắt đứt cổ họng.
Tự Ngọc không có kiên nhẫn kéo lung tung xiêm y hắn, kéo vài cái đã dễ dàng lột áo trên ra, lộ ra cơ thịt rắn chắc trắng ngần bên trong, nàng duỗi tay sờ sờ, xúc cảm cực kỳ rắn chắc cứng rắn, không mềm mại giống nàng, nhất thời trong mắt nàng tràn ngập hiếm lạ, lập tức cắn một miếng, đáng tiếc quá cứng, cắn không được…
Tự Ngọc nhịn không được nhíu mày, trên mặt đầy miễn cưỡng, ăn sống đối với nàng mà nói, thật sự có chút khó nuốt.
Thẩm Tu Chỉ chưa từng bị người nào vô lễ khinh bạc như vậy, không thể nhịn được nữa ra tay: “Yêu nữ, dù ngươi có giết ta thì ta cũng không cùng ngươi làm loại chuyện đó!”
Tự Ngọc đột nhiên bị đánh vài phát, trong đầu bỗng ngơ ngẩn vang lên ong ong, lúc phản ứng lại đã tức giận bắt lấy tay hắn ấn trên mặt đất, nhào lên cắn cổ hắn, lại bởi vì hắn giãy giụa quá mức mà không thực hiện được.
Thẩm Tu Chỉ dùng cả tay chân kịch liệt giãy giụa, nội thương ngày càng nặng thêm, lồng ngực càng thêm phát đau, cả người thở không ra hơi: “Buông ra!”
Tự Ngọc không ngờ hắn bị thương nặng như vậy mà sức lực còn lớn nhường ấy, nàng chỉ cảm thấy tay sắp không đè ép nổi nữa rồi, nhất thời dùng hết sức gắt gao ấn hắn, dính sát vào gần đè nặng lên hắn.
Hai người vặn vẹo thành một cục không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở giao nhau, bầu không khí trong rừng càng thêm nóng lên.
Mấy ngày Thẩm Tu Chỉ đều ăn quả dại nên nào có nửa phần sức lực, nhất thời sức lực bị chính mình hao tốn hết sạch, bị Tự Ngọc hết cắn lại gặm dính nước miếng đầy người, lửa giận quay cuồng trong lồng ngực, ánh mắt tàn nhẫn tới cực điểm khiến người ta nhìn thấy mà lòng khiếp vía.
Tự Ngọc e sợ thịt đến miệng còn mất đi, thấy hắn không có sức lực bèn vội vàng cúi người xuống áp lên, cánh môi dán lên cổ hắn, chỉ cảm thấy làn da hắn nóng đến thiêu đốt, mạch đập vô cùng rõ ràng.
Nàng vươn răng khống chế lực đạo tính thử cắn xuống để miễn cho cắn chết hắn, hàm răng cắn rách ra một miệng vết thương, nàng nếm được một tia tanh ngọt bèn duỗi lưỡi liếm liếm cẩn thận, ăn tiết kiệm, ăn được thật nhiều lần.
Thẩm Tu Chỉ dẫu sao cũng là nam nhân, cho dù có tu đạo thanh tâm quả dục cũng chịu không nổi mềm mại cọ xát như vậy, mặc dù hắn không nghĩ tới cũng tránh không khỏi phản ứng bản năng.
Hắn cảm giác được thân thể khác thường, trong lúc nhất thời cắn chặt răng muốn chết, miệng vết thương trên người lại rách ra, máu chậm rãi chảy ra.
Tự Ngọc chỉ cảm thấy có thứ gì đó cộm đến khó chịu, không khỏi chống người dậy nhìn thoáng qua, kinh ngạc tràn đầy trong mắt: “Đây là cái gì?!”
Cổ tay Thẩm Tu Chỉ xoay chuyển nhanh chóng bắt được tay nàng, dùng sức đến mức phảng phất như muốn bóp gãy tay nàng, lời nói toát lên lửa giận ngập trời: “Đứng lên!”
Tự Ngọc kêu hừ một tiếng, cổ tay đau đến sắp nứt xương: “Ngươi buông tay ta ra trước.
”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy vừa không buông tay cũng không nói lời nào, giống như căn bản không có tinh lực nhiều lời cùng nàng, mồ hôi kín mít trên trán đã tẩm ướt thái dương hắn, lồng ngực kịch liệt phập phồng thở hổn hển.
Thân người mềm như bông của Tự Ngọc lên lên xuống xuống theo từng cái phập phồng trên ngực hắn, nàng có chút không thở nổi, nhịn không được nhúc nhích thân mình.
Trong tay Thẩm Tu Chỉ lập tức dùng sức, hung ác cực điểm xưa nay chưa từng có trong mắt làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm: “Đừng nhúc nhích!”
Tự Ngọc bị dọa đến run lên, xương tay phảng phất như sắp bị bẻ gãy đến nơi, nhất thời nàng không dám lộn xộn thêm nữa.
Giằng co hồi lâu như thế, toàn bộ cánh tay của Tự Ngọc đều đã tê rần, trong mắt nàng hàm chứa nước mắt, cuối cùng cũng chịu khuất phục, thanh âm yêu mị tựa như đang làm nũng mê hoặc lòng người, như vô hình quyến rũ khiến người ta suy nghĩ bậy bạ: “Thẩm đạo trưởng, tay của ta đau quá, cầu xin ngươi thả ta ra được không, Thẩm đạo trưởng ~”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...