Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc hết sức, dưới chân Thẩm Tu Chỉ vận kình đánh bay hòa thượng phía trước, xoay người bay lên lấy đao chắn, kéo Tử Hàn ném vế phương xa: “Đi tìm người!”
Lời này chẳng qua cũng chỉ để Tử Hàn an tâm rời đi, ai cũng đều nhìn tra, vào lúc nguy cơ thế này sao có thể có thời gian chờ người tới cứu chứ?!
Tử Hàn bị nội kình văng ra mấy chục bước, mắt thấy tình hình này cũng cũng không tài nào ra sức, chỉ có thể khàn cả giọng rống lên, bất lực xoay người rời đi tìm người.
Tự Ngọc thấy tình cảnh Thẩm Tu Chỉ như vậy, trái tim đá thấp thỏm không yên, nàng vội cắn răng căng chặt thân thể nho nhỏ, dùng hết sức bình sinh thi pháp.
Đáng tiếc một thứ đồ trang trí không có tác dụng gì lớn, hòn đá nhỏ mới vừa lảo đảo lắc lư nổi lên, đã “Lạch cạch” một tiếng rơi vào trong nước, bọt nước bắn lên cũng cực kỳ mỏng manh như thể đang cười nhạo nàng.
Tự Ngọc tức giận đến mức duỗi móng vuốt hung hăng vỗ mặt nước, bàn tay chỉ có chút éc không có chút tác dụng gì, còn bắt đầu đánh nhau với bản thân…
Trông một lúc, đằng trước đã không còn tiếng vang, lọt vào trong tầm mắt mà một mảnh máu chảy thành sông, chân tay còn sót lại vương khắp nơi.
Tự Ngọc vội từ trong nước thò ra, cái đầu to ướt dầm dề lộ ra, tâm tình hoảng loạn nhìn ngóng xung quanh, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Tu Chỉ ngã vào trong vũng máu sống chết không rõ.
Nàng từ trong nước nhảy vọt lên, hóa thành hình người chạy về phía Thẩm Tu Chỉ.
Thẩm Tu Chỉ như tỉnh như không, nghe thấy động tĩnh lập tức nắm chặt chuôi đao trong tay, khẽ hé mắt ra nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử tứ chi chấm đất chạy đến chỗ này của hắn, tốc độ nhanh đến mức không thể thấy rõ bộ dáng.
Tự Ngọc tránh thi thể trên mặt đất bò đến bên cạnh Thẩm Tu Chỉ, thăm dò ngửi ngửi hắn, thấy còn có hơi thở vội vàng duỗi tay nâng hắn dậy: “Thẩm đạo trưởng, ngươi không sao chứ?”
Thẩm Tu Chỉ thấy nàng giữa mày nhăn lại rất khó thấy, dường như cực kỳ không vui.
Tự Ngọc thấy hắn muốn nói cũng không nói nên lời, nhất thời than thở khóc lóc, thương tâm muốn chết: “Thẩm đạo trưởng, ngươi nhất thiết đừng chết mà, ít nhất đừng chết vào lúc này, ta mơ ước ngươi đã lâu như vậy, vẫn chưa kịp ăn được miếng nào đâu!”
Thẩm Tu Chỉ: “…”
Thẩm Tu Chỉ nhìn về phía nàng, biểu cảm trong mắt cực kỳ khó nói, cánh môi đã mất huyết sắc khẽ nhúc nhích, gian nan mà phun ra mấy chữ: “Ngươi nói… Nói cái gì?”
Tự Ngọc thấy hắn còn có thể nói chuyện mới không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức dừng rơi lệ, thấy hắn có chút không tiếp thu được bèn dùng chút lời thoái thác văn nhã, uyển chuyển phân tích nói: “Đạo trưởng, dù sao ngươi cũng phải chết, không bằng để ta vấy bẩn ngươi một phen, như vậy ngươi và ta đều được chỗ tốt, lại không ảnh hưởng đến chuyện sau này ngươi tìm chết, ngươi nói có phải đẹp cả đôi đàng hay không?”
Thẩm Tu Chỉ nghe vậy trên mặt lộ vẻ kinh ngạc hiếm có, khí huyết thoắt cái dâng lên không kịp điều hòa bắt đầu ho khù khụ nặng nề, khóe môi tràn ra vết máu chói mắt.
“Sư huynh, sư huynh!” Nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng người, vừa nghe đã biết là bọn người Thi Tử Tất và Tử Hàn.
Tự Ngọc lập tức quay đầu lại nhìn, thấy được bọn họ từ nơi xa xăm chạy tới, nhất thời mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Nếu Thẩm Tu Chỉ bị bọn họ tìm về đi thì nào còn có phần cho nàng?
Tự Ngọc vội vàng đứng dậy kéo hắn đi về phía trong rừng, nhưng không ngờ hắn gắt gao nắm chặt đao trong tay, giãy giụa muốn muốn đứng dậy thoát khỏi nàng, đáng tiếc sức lực sớm đã tiêu hao hết, hiện giờ hắn yếu đến mức không chịu nổi một trận gió.
Làn này làm Tự Ngọc lo lắng muốn chết, nàng lại kéo thêm chốc lát, thịt đã đến miệng sao có thể quẳng đi được!!!
Nàng vội vàng dùng một chân dẫm lên tay hắn, hung hăng nghiền một cái, Thẩm Tu Chỉ kêu lên một tiếng, trên tay vì chịu đau mà mất hết sức lực, đao rơi xuống trên mặt đất, cả người gần như sắp ngất đi.
Tự Ngọc vội vàng kéo hắn qua một bên triền núi, dẫn theo hắn cùng nhau lăn xuống triền núi, nhờ đồi núi nhỏ đằng trước che giấu hành tung.
Ngay sau đó, Thi Tử Tất Vưu Li đã xuất hiện trong rừng, thấy chỗ này máu chảy thành sông, cuống quít vọt lại đây, Tử Hàn phía sau khập khiễng đuổi theo, ba người tìm kiếm khắp nơi: “Sư huynh! Huynh ở đâu!”
“Sư huynh!”
Tự Ngọc nhìn bọn họ chằm chằm hết sức chăm chú, cả người căng chặt tới cực điểm, sợ bọn họ tìm được đến chỗ này.
Thẩm Tu Chỉ bị nàng gắt gao cố đè trong ngực nghe thấy thế hơi hơi nhúc nhích, dùng hết toàn lực muốn mở miệng đáp lại bọn họ, lại bị Tự Ngọc phát hiện gắt gao bưng kín miệng hắn.
Thẩm Tu Chỉ duỗi tay bắt tay nàng nhưng lại không thể mảy may dùng sức, mày hắn cau lại, chân dài giãy dụa phát ra động tĩnh cực lớn.
Tự Ngọc sợ tới mức lòng hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người nhào lên người dùng sức áp chế hắn.
Nữ nhi sao có thể đánh đồng với nam tử, thân mình trước giờ mềm mại không xương, toàn thân dán vào không một khe hở như vậy, chỉ tùy ý chạm vào đã đụng ngay chỗ mềm mại của nữ tử, dù vô tình cũng là khinh bạc.
Thẩm Tu Chỉ trước giờ ổn trọng tự kiềm chế, cực kỳ tuân thủ lễ giáo, người có lời nói và việc làm đều mẫu mực như thế sao có thể hành động không theo quy cũ, nhất thời chỉ có thể không nhúc nhích, cả người căng chặt cứng đờ tới cực điểm, cực kỳ không vui.
Ba người nơi xa tìm trong vũng máu một phen, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Thẩm Tu Chỉ, lập tức đi tới hướng khác tìm kiếm.
Tự Ngọc lúc này mới mới lỏng Thẩm Tu Chỉ ra, từ trên người hắn bò dậy, hắn suy yếu đến phảng phất như chỉ còn một hơi tàn, nhưng ánh mắt nhìn nàng vẫn đe dọa lòng người như cũ, lạnh lẽo trong mắt như thể đã coi nàng là vật chết vậy.
Tự Ngọc không kịp cân nhắc nhiều, lo lắng bọn họ sẽ trở về bèn vội vàng lắc mông đứng dậy nâng Thẩm Tu Chỉ lên, gấp gáp khó dằn lôi đi hướng khác: “Chỗ này không tiện hành động, chúng ta đổi một chỗ không ai quấy rầy trước!”
Đồng tử Thẩm Tu Chỉ bỗng nhiên co rút lại, lồng ngực cứng lại thoắt cái phun ra một búng máu, giận cùng cực đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...