Hán Đại, Nam sinh ký túc, Diệp Hiểu Phong đang mơ mơ màng màng. Từ lúc hắn bị ném ra đường đến nay có lẽ thứ thuốc an thần tốt nhất có thể khiến cho hắn buông lỏng chính là Hạ Lộ mùi hương, thứ có thể khiến cho hắn cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Hắn không hiểu từ lúc nào đã cho nghiện cái mùi hương quen thuộc này.
Đã hơn một tháng nay hắn đã quen thuộc với mùi hương này, phải nói hơn là hắn đã quen thuộc với sự xuật hiện của Hạ Lộ trong cuộc sống của hắn. Hắn không còn gượng gạo hay cố chấp như thời gian đầu nàng mang hắn tới đây. Hắn đã bắt đầu hòa nhập với cuộc sống hiện tại.
Có những tình yêu, lúc yêu thì rầm rầm rộ rộ, gắn bó keo sơn, nhưng đến lúc hạ màn, trong lòng chẳng lưu lại vết tích, cùng lắm trở thành câu chuyện cười của buổi trà dư tửu hậu. Có những tình yêu, lúc yêu hết sức nhẹ nhàng, tĩnh lặng như nước, nhưng sau khi chia tay sẽ trở thành nỗi đau không thể xóa nhòa, dù không chạm vào cũng nhói buốt trong lòng.
Có lẽ tình yêu của hắn và Hạ Lộ là vậy, nhẹ nhàng sâu lắng, càng lúc càng trở nên sâu đậm mà đến chính bản thân khổ chủ cũng không biết tự lúc nào mà nó trở nên sâu đậm đến vậy.
Khi mà hắn đang còn mơ mơ màng màng thì tiếng đập của cùng tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên từ phía ngoài cửa khiến cho hắn giật mình tỉnh dậy.
“Diệp Hiểu Phong tên phế vật ngươi lết ra đây cho ta!”
“Diệp Hiểu Phong, tiểu ô quy ngươi mau lăn ra đây a, đừng giả điếc a!”
“Ta kháo! Hắn vậy mà trốn trong phòng không chịu ra a!”
“Diệp Hiểu Phong ngươi tựu mà không ra ta là cho người phá cửa phòng
Đem ngươi nắm ra a!”
“…”
Diệp Hiểu Phong lúc này vậy mà bị dọa cho giật mình đi ra, có người tìm tới cửa muốn giáo huấn a, hắn từ lúc dọn về ở nam sinh ký túc tựu là chưa từng đắc tội qua ai, càng là mọi người đều coi hắn như một tên bỏ đi chỉ biết bám váy phụ nữ nên cũng là lười cùng hắn kết giao, sao lại giữa trưa nóng nực thế này lại có người tìm tới chặn cửa a.
Hắn là có chút đau đầu đi ra, người ta đã đến chặn cửa hắn tựu là không ra không được, huống chi hắn cũng không phải là kẻ thích rụt đầu rụt cổ trốn tránh đây này.
Làm hắn không khỏi giật mình khi mở cửa đi ra là phía ngoài vậy mà đã bu đen bu đỏ, nhốn nha nhốn nháo tập trung không ít người đi ra.
“Ngọa tào” Diệp Hiểu Phong vậy mà bị hù cho giật mình đi ra, “đây là cái gì tràng cảnh a” hắn là tự khi nào mà cho đắc tội nhiều như vậy người a. Phải nói hắn không đi gây chuyện người ta thì thôi, bây giờ người lại tìm đến hắn cửa để kiếm chuyện đây là cái gì đạo lý a.
“Mọi người đây là ý gì a?” Diệp Hiểu Phong có chút nhíu mày đi ra.
"Ý gì a! Là muốn ngươi cút khỏi đây a!"
"Con rùa đen ngươi vậy mà cũng dám ló đầu ra a!... Ta tưởng là hắn bị dọa cho té đái đi ra đây này!..."
"Diệp Hiểu Phong ngươi còn không mau cút a! Nơi này không chào đón ngươi!"
"Đem hắn cho ném ra ngoài a! Ta là không muốn nhìn thấy hắn a! Nhìn bộ dạng là thấy muốn nôn rồi!..."
"..."
Đám đông càng là không ngừng gào thét, muốn đem hắn cho đuổi ra khỏi nam sinh ký túc xá khu. Trong đám đông có thể nhìn ra có không ít ánh mắt bật thiện, đầy địch ý đang lăm lăm nhìn vào hắn. Nhưng cũng có không ít ánh mắt chỉ là hiếu kỳ chỉ là muốn đem hắn ra mổ sẽ mà nghiên cứu một hai. Có thể thấy được đám đông người đến không hoàn toàn một phe, có người thật muốn tìm đến hắn kiếm chuyện, nhưng cũng có người chỉ là hiếu kỳ kéo đến vây xem mà thôi.
Diệp Hiểu Phong càng là cau mày đi ra, đám người đến là muốn đem hắn đuổi ra khỏi nam sinh ký túc xá khu, nhưng đến cùng là vì sao a. Phải biết từ khi Hạ Lộ giúp hắn chuyển đến đây ở hắn là không tiếp xúc ai cả, huống chi là đắc tội người, để người ta cho tìm đến cửa muốn đem hắn xua đuổi.
"Vì cái gì a? Ta nhớ là từ trước đến giờ là chưa từng vi phạm qua nam sinh ký túc xá nội quy qua a!" Diệp Hiểu Phong càng là cau mày đi ra.
"Vì cái gì a! Vì chúng ta thích được không!
"Vì chúng ta không muốn ở cùng một tên rác rưởi bị vứt đi như ngươi!"
"Vì cái gì a! Vì ngươi bốc mùi hôi thối khiến chúng ta không chịu được a!"
...
Đám đông người không ngừng gào thét đi lên, thậm chí từ ngữ càng lúc càng khó nghe, càng chối tai đi lên. Phải biết trước kia dù có là ghét hắn đến đâu cũng không dám sau lưng hắn tựu là thả một cái rắm, có chăng chỉ dám chửi thầm trong lòng mà thôi. Lúc này vật đổi sao dời, có cơ hội đứng trước mặt chỉ thẳng vào mặt hắn phát tiết mà chửi rủa thì còn gì thống khoái hơn a. Thế nên hắn nhiều hơn ăn một hai câu chửi chẳng ăn nhập vào đâu cũng là bình thường a.
Diệp Hiểu Phong càng lúc càng khó chịu đi lên, hắn càng cau mày nhìn đám đông. Phải biết thế sự xoay vần, trước kia trong đám người này có không ít kẻ ngay cả đứng sau lưng hắn tựu là một hắt hơi cũng không dám nữa đây này.
"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh khi a! Đúng là khinh người quá đáng mà!" Diệp Hiểu Phong trong lòng có chút sinh khí đi lên, đây là cỡ nào trần trụi nhục mạ hắn a. Nhưng hắn vẫn là không phải kẻ ngu a, hắn nhìn đám đông ánh mắt coi thường, môi càng nhếch lên một nụ cười khinh miệt đi ra.
"Các ngươi thích thì đã sao!... Chuyện ta đi hay ở cũng không đến phiên các ngươi tới lên tiếng a!..."
Hắn lúc này tựu là sáng suốt a, việc hắn ở nam sinh ký túc là Hạ Lộ đã vì hắn mà báo lên ban quản lý ký túc của Hán Đại và đã được thông qua, huống chi hắn trước giờ lại chưa vi phạm qua kỷ luật của nam sinh ký túc đây này. Càng là nếu muốn đuổi hắn cũng là Ban quản lý người chứ không phải đám này nhốn nháo người muốn là được.
Đám đông càng là có chút bực bội đi ra, Diệp Hiểu Phong lần này hắn đúng là nắm lý a, muốn đem hắn đuổi đi tựu không phải bọn họ người có thể quyết định được, mà nếu như làm lớn chuyện này ra, người bị đuổi có khi là bọn hắn đám người a. Đám đông càng là ồn ào đi lên.
Cục diện lúc này có chút bất lợi cho đám đông người, bất chợt từ phía sau đám đông bỗng có tiếng cười trào phúng đi ra.
"Không phải là Diệp nhị thiếu gia a? Mới nhìn cứ tưởng là rác rưởi ở đâu trôi dạt ra tới a, không nhìn kỹ tựu là không nhận ra đây này!"
Đám người dần nhường đường đi ra, tiến từ đám đông người đi ra là nhóm ba người, người dẫn đầu là một thanh niên thân hình cao chừng một thước bảy lăm, nặng hơn sáu mươi cân dáng vẽ có chút rắn rỏi, làn da có chút ủng vàng đi ra. Hắn có khuôn mặt điển trai ưu nhìn, tóc để kiểu Pompadour khá cầu kì.
Nhìn bộ dáng lịch lãm cùng kiểu tóc của hắn cũng đủ thấy hắn là một tên khá cầu kỳ cùng kỹ tính. Tuy vóc người có chút rắn rỏi nhưng nhìn vào bộ pháp cùng khí huyết của hắn có chút bạc nhược cũng đủ thấy hắn là một tên có lối sống tình dục quá độ. Hắn lúc nhìn về phía Diệp Hiểu Phong trong mắt có chút oán độc cùng chút hả hê đi ra.
"Diệp nhị thiếu gia đã lâu không gặp a!... Nếu là không có người nói hẵn là không thể nào nhìn ra đây là Diệp huynh a! Nhìn kiểu gì cũng không nghĩ tới một tên nhìn như ăn mày này là Diệp huynh đây này!"
Tên thanh niên điệu bộ thì như vui mừng gặp lại Diệp Hiểu Phong người, nhưng lời nói thì hoàn toàn ngược lại, trong đó càng là toát lên một sự mỉa mai, trào phúng chẳng khác nào chửi thẳng vào mặt Diệp Hiểu Phong.
Vừa thấy đám ba người do thanh niên này dẫn đầu Diệp Hiểu Phong lúc này hai tay xiết chặt, hàm răng khẽ nghiến chặt, trong mắt hắn càng là xuất hiện tơ máu đi ra, ước chừng muốn nhảy ra cho ăn tươi nuốt sống tên này. Nhưng hắn vẫn là tĩnh táo đè xuống trong lòng hắn sự tức giận nhìn về phía nam thanh niên mỉa mai cười nói.
"Còn tưởng là ai! Hóa ra là Ninh thiếu gia! Khó trách vừa đến có khí thế rầm rộ như thế này a!"
Nam thanh niên kia chẳng ai xa lạ chính là Ninh Trác Văn kẻ mà không lâu trước đây đã cho Diệp Hiểu Phong hắn chụo cái mũ xanh trên đầu người. Khó trách khi vừa nhìn thấy nam thanh niên Diệp Hiểu Phong hắn không khỏi tức giận đi lên.
Nói về Ninh Trác Văn trước kia cũng là hắn một người bạn trong đám hoàn khố đệ tử người, nhưng gia thê của Ninh Trác Văn có chút yếu kém hơn Diệp Hiểu Phong người. Hắn chỉ là con cái trong một gia đình “Phú nhị đại”*(Gia tộc nhị lưu).
Hắn vậy mà thường bị Diệp Hiểu Phong cho chèn ép, càng là trong các cuộc thâu hương đều bị Diệp Hiểu Phong cho nẫng tay trên. Nhưng hắn càng không dám ý kiến, tựu càng là bộ dáng chân chó đi ra nịnh nọt lấy lòng Diệp Hiểu Phong. Vì muốn thay hắn gia tộc đến quan hệ với Diệp Gia nhà.
Khi biết Diệp Hiểu Phong người bị “lật thuyền xuống mương” bị gia tộc cho ném ra đường thì hắn đến cỡ nào hả hê thỏa mãn. Hắn còn tận dụng cơ hội đem Diệp Hiểu Phong cho trả thù những năm tháng hắn bị chèn ép đi qua.
Hắn đem Từ Tiểu Mỹ cho hạ dưới thân mà chà đạp một phen, không những hắn muốn thỏa mãn khoái lạc, mà mục tiêu lớn nhất là cho Diệp Hiểu phong người chụp cái nón xanh trên đầu, đem Diệp Hiểu Phong người trào phúng nhục nhã một phen đây này.
Lần này hắn vậy mà tập hợp đông người như vậy đến cũng là không ngoài này mục đíc, hắn một một lần đem Diệp Hiểu Phong người cho đạp dưới chân, triệt triệt để để mà nhục mạ một phen. Càng là để cho mọi ngườib iết hắn không phải là Diệp Hiểu Phong một cái chân chó người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...