Màn đêm buông xuống, ngọn đèn dầu leo lét sáng, trên đường thỉnh thoảng lại có xe ngựa lộc cộc cán qua sỏi đá, Thủy Dao vừa ăn mì vừa thưởng thức cảnh đẹp, cho đến khi nhìn thấy một thiếu niên cầm đèn đứng ở ngã rẽ, nàng ngây ra như phỗng, rõ ràng nghe thấy Tô Văn Ngạn hỏi từng người qua đường: “Có thấy một con nhím chạy qua đây không?” Ngay lập tức nàng bỏ đũa xuống, chạy vào trong một con ngõ nhỏ trốn đi.
Đợi đến khi mình đã yên vị, thì nàng mới nhớ tới, bây giờ mình đã mang hình dạng của một nữ nhân, sao phải sợ hắn tìm được?
Vì thế nàng lại ngẩng đầu ưỡn ngực, dự định quay về tửu quán kia tiếp tục ăn mì.
“Ôi, cô nương nhà ai lại xinh đẹp như vậy…”. Trong bóng đêm, đột nhiên có mấy tên tráng hán say khướt đi ra, vây quanh nàng cười khùng khục.
“Tiểu cô nương sao lại không có ai đi cùng? Có cần các ca ca đây đi cùng hay không...”
Thủy Dao khinh thường híp mắt lại, im lặng một lát, hiển nhiên là đã hiểu rõ nàng đang bị người ta trêu ghẹo.
Từ trước đến nay đều là yêu quái trêu ghẹo con người. Làm gì có con yêu nào lại bị con người trêu chọc như nàng, thật là không có tiền đồ, chẳng trách lại bị Yêu Vương trục xuất.
Vì không làm nhục tự tôn của một con yêu như nàng, nàng phải đánh nhau với bọn hắn. Chỉ tiếc nàng nửa tháng nay ăn không đủ no, lại còn bị hạ độc, khó khăn lắm mới sử dụng được một chút nguyên khí ít ỏi lại dùng để biến thành hình người, vì thế chỉ một lúc sau đã bị bại trận, hết sức buồn bực.
Trong lúc nàng đã sắp bị làm hại, thì một hình bóng ở đầu ngõ chợt lóe sáng lên sân khấu: “Dừng tay.”
Thủy Dao đối với thanh âm này, quả thực quen thuộc đến mức không thể lại quen hơn, vội vàng bò dậy chạy tới, bám víu.
“Tiểu tử nhà ngươi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
Đối mặt với sự khiêu khích của đám hán tử say khướt, Tô Văn Ngạn suy tư một lát, rồi gật đầu.
Hán tử say khướt kia bực tức, đồng thời xông lên muốn đánh nhau với Tô Văn Ngạn, kết quả là bị ám khí của hắn phóng ra bắn trúng, chỉ kêu lên được mấy tiếng vớ vẩn, rồi đều bỏ chạy giống như bầy thú hoảng loạn.
Chà! Thật không thể tưởng tượng được chủ nhân có bề ngoài yếu ớt mảnh mai, hóa ra lại uy dũng như thế. Lúc cần mạnh mẽ thì cũng đủ mạnh mẽ.
“Loại ám khí vừa rồi thật là tuyệt vời, không biết ở đâu ra vậy? Lợi hại quá đi!”
Tô Văn Ngạn móc ra đưa cho Thủy Dao xem: “Là mấy cây gai trên người con nhím mà ta nuôi. Có lẽ vì bây giờ là mùa xuân cho nên nó không dùng tới, ta cũng đang nghĩ dùng thứ này để dụ nó về.”
Nàng nhìn thứ đồ trong tay hắn, trong lòng không khỏi run lên.
Gian trá, thập phần gian trá.
Thấy hắn xoay người muốn tiếp tục tìm “con nhím”, nàng cũng không thể khuyên nhủ gì, liền nhấc chân muốn chạy, bỗng cảm thấy một trận choáng váng, huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, hai mắt tối sầm lại, ngất đi.
Sau khi tỉnh lại trước mắt vẫn là căn phòng quen thuộc với những hương vị cũng quen thuộc, lúc này Thủy Dao mới hiểu được, nàng lại bị Tô Văn Ngạn nhặt về.
Càng không cần phải nói, hai lần gặp nạn đều là hắn ra tay cứu giúp. Nếu chiếu theo cách nói của nhân gian, thì nàng ắt là phải lấy thân báo đáp.
Nhưng mà nàng không phải người, cho nên khi Tô Văn Ngạn đẩy cửa bước vào, nàng y như một vị đại gia rung đùi nhìn hắn, bộ dạng “nếu ngươi có thể hầu hạ ta thoải mái một chút, ta sẽ không trách ngươi”.
Hắn đến gần nàng, buông cái mâm trên tay xuống, khẽ cười nói: “Đại phu nói nàng bị đói đến ngất đi.”
Nàng hết sức bi thương lại xấu hổ, liền ho khan một tiếng giả vờ bình tĩnh, ánh mắt khoan thai liếc mấy cái chén, nhất thời nhăn mày.
Có phải đời trước hắn là hòa thượng cho nên không ăn đủ thịt không? Nàng là con nhím cũng cho nàng ăn thịt, nàng biến thành người cũng lấy thịt cho nàng.
“Cái kia.”
“Sao?” Tô Văn Ngạn nhìn chăm chú vào nàng, khiến nàng không khỏi đỏ mặt lên.
“Ta ăn chay.”
Tô Văn Ngạn dường như không tin, nhìn nàng chằm chằm rồi hỏi: “Nàng không thích ăn thịt sao?”
“Sát sinh là không tốt.” Nàng nói lời này mà mặt không đỏ tâm không nhảy.
Hắn nhấp môi, dường như đang suy tư, cuối cùng vẫn sai người bưng chén rau lên, bản thân mình thì đến ngủ ở phòng cho khách.
Thủy Dao no nê nằm trên giường Tô Văn Ngạn, liền bắt đầu suy tư. Kỳ thật Tô Văn Ngạn cũng là phú soái tiêu chuẩn cao, bất kể nàng là nhím hay là người thì cũng được hắn cứu giúp, còn được hắn chăm sóc, nếu nói nàng không cảm động là giả dối, nhưng vừa nhớ tới Phi Dương, thì một chút cảm động của nàng cũng tan tành mây khói.
Nàng không thích tranh giành với người khác, huống chi còn là người phàm, sinh lão bệnh tử không thể tránh khỏi, cho dù có thể tranh giành thắng lợi nhất thời, nhưng nàng có thể chịu đựng được khuyết điểm khi đối phương là người thì Tô Văn Ngạn có thể tiếp thu được việc nàng là yêu hay sao?
Thủy Dao lắc đầu, cảm thấy bản thân mình đã nghĩ đến quá nhiều, vẫn chỉ nên thành thật mà ở lại Tô phủ, an ổn sống hết một trăm năm này, sau khi quay trở về yêu giới mới thật sự làm một con nhím tinh.
Kéo chăn bông lên che kín đầu, nàng lập tức ngủ đến khi mặt trời lên cao, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, vẫn là giọng nói ngọt ngào đó: “Ngạn ca ca?”
Thủy Dao thật sự không muốn để ý tới Phi Dương, nhưng vì cần có một không gian ngủ yên tốt đẹp, nàng vẫn hết sức tốt tính đứng dậy, bò xuống giường, két két từng chút một mở cửa ra: “Hắn không ở đây.”
Vì thế trong ánh mắt tròn xoe khiếp sợ của Phi Dương, nàng lại “rầm“ một cái đóng cửa lại, bò lên giường tiếp tục ngủ.
Đáng tiếc lúc này, Phi Dương không hề có ý định cho nàng cơ hội ngủ nướng.
Từ ngày hôm qua khi Phi Dương biết được con nhím đã không thấy đâu, thì trong lòng không cần phải nói là vui đến mức nào.
Hôm nay cố ý mặc một bộ y phục mới đến gặp Tô Văn Ngạn, không ngờ lại không gặp được hắn, mà gặp được một nữ tử xinh đẹp xa lạ ngủ trong phòng hắn. Lửa giận công tâm, lòng tự tôn của nàng ta đều mang đi quét rác, cho nên chiến tranh giữa các nữ nhân cứ như vậy mà bùng nổ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...