"Đại thúc tốt bụng, thì ra tên ác tặc Hoàng Phủ Thiếu Phàm kia là ngươi, nhìn không giống lắm nha!" Có loại cảm giác thân thiết như "Tha hương gặp lại bạn cũ", thiếu nữ áo tím nhảy bật người đi tới bên mép giường nhìn thẳng về phía hắn, chiếc lục lạc bên người cũng đinh đinh đang đang vang lên.
Đại thúc? Hắn không ngờ lại bị gọi là đại thúc rồi! Nếu là đứa bé con 3, 4 tuổi gọi hắn một tiếng đại thúc thì thôi, cố tình lại là một thiếu nữ cứ kêu hắn là đại thúc hoài, này... này... tâm trạng thật đúng là không biết nên hình dung thế nào? Hắn hẳn là không già như vậy chứ!
Có một loại cảm giác cổ quái, tròng mắt đen trong trẻo của Hoàng Phủ Thiếu Phàm chớp động thêm mấy phần cảnh giác, song vẻ mặt lại không chút gợn sóng, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu cô nương, xa cách lâu ngày gặp lại, không biết tôn tính đại danh của cô là gì? Đêm khuya viếng thăm tại hạ là vì chuyện chi?" Có thể không kinh động đến thủ vệ trong sơn trang, một đường lẻn đến tận phòng của hắn, tiểu cô nương này không phải là nhân vật đơn giản! Mà tiểu cô nương kỳ quái không biết từ đâu nhảy ra này, tìm hắn đến tột cùng là có mục đích gì?
"Cổ Đinh Đang! Đại thúc tốt bụng, tên ta là Cổ Đinh Đang, nhưng mà phụ thân luôn gọi ta là Tiểu Ngoan, lần trước trong điểm, ngươi mời ta ăn cơm, lại tốt bụng muốn giúp ta, ta coi ngươi cũng thuận mắt, cho nên đặc biệt chấp thuận ngươi có thể cũng gọi ta là Tiểu Ngoan." Khanh khách cười duyên, giống như để cho hắn gọi nhũ danh của mình là chuyện vinh quang cỡ nào vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ áo tím ----- Cổ Đinh Đang chất đầy biểu cảm đáng yêu khiến người ta nhìn mà không nhịn được buồn cười.
Thấy lúm đồng tiền không chút tâm cơ cùng với câu trả lời của nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút dở khóc dở cười, im lặng, tự thấy không cách nào tiếp nhận nổi "Ban ân", hắn quyết định lựa chọn cách gọi hợp với lễ giáo nhất, "Đinh Đang cô nương, không biết đêm hôm cô lặn lội đến Lục Ba sơn trang tìm tại hạ đến tột cùng là vì cái gì?" Thành thật mà nói, hắn không cảm thấy địch ý của nàng, nhưng cũng không đoán ra ý đồ của nàng.
Hiếm khi thấy "Ban ân" mà không được coi trọng, Cổ Đinh Đang cũng không để ý, đôi mắt to linh động thích thú nhìn chằm chằm hắn, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy ý cười tò mò: "Đại thúc, ngươi thật sự là đại bại hoại ------ Hoàng Phủ Thiếu Phàm trong lời đồn sao?"
"Là ta!" Ngay cả khi bị nói thẳng mặt là đại bại hoại, vẻ mặt của Hoàng Phủ Thiếu Phàm vẫn không dao động như cũ.
"Ai da! Người ta là nghe nói Hoàng Phủ Thiếu Phàm là một ma đầu chiếm gia sản của người khác, gian dâm chị dâu của nghĩa huynh, cho nên mới đặc biệt tìm tới, nhưng mà nhìn người rõ ràng không giống một tên đại ma đầu gì cả!" Cong cái miệng xinh xắn oán trách, nàng có chút khổ não.
Chẳng lẽ ma đầu còn có tướng mạo đặc biệt sao?
Trong bụng thầm nghĩ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi bật cười, nhưng vẫn không bớt nghi ngờ: "Như vậy, cô tìm ta là vì?" Không phải cũng giống như đám nhân sĩ tự xưng là chính nghĩa kia, muốn tìm hắn đòi công đạo chứ?
"Ta muốn làm đại ma đầu mà!" Dùng sức gật đầu, nàng vẻ mặt thành khẩn, đáp án cùng với dự đoán của hắn cách xa một vạn tám nghìn dặm.
"Cô muốn làm đại ma đầu?" Khẽ ngẩn người, không thể ngờ tới nàng lại trả lời như vậy.
"Đúng vậy!" Nhớ tới ước định cùng với phụ thân, Cổ Đinh Đang cười đến cực kỳ đắc ý: "Cha ta nói đại ma đầu chính là người lợi hại nhất, ta cũng đã ước định với cha rồi, ta cũng muốn làm một đại ma đầu lợi hại nhất á!"
Cha cái kiểu gì, mà lại ước định với nữ nhi mình như vậy?
Biết được nguyên nhân, Hoàng Phủ Thiếu Phàm có chút ngạc nhiên, nhưng trong ngạc nhiên cũng có nghi ngờ: "Coi như cô muốn làm đại ma đầu, vậy thì có liên quan gì đến ta? Vì sao lại phải đêm hôm lẻn vào sơn trang tìm ta?"
"Bởi vì giang hồ đồn đại người là một tên ma đầu không bằng cầm thú, ta nghĩ nếu ta mà giết được ngươi, đại ma đầu kia sẽ đến lượt ta làm." Dùng sức gật đầu một lần nữa, nàng tự thấy có đủ lý do.
Ạch... Đầu của nàng ta vận chuyển thế nào vậy?! Thành thật mà nói, nếu hắn thật sự chết trong tay nàng, người trên giang hồ phải khen ngợi nàng là chính nghĩa chi sĩ vì võ lâm trừ hại ấy chứ, danh hiệu đại ma đầu này nói kiểu gì cũng sẽ không tới lượt nàng ta.
Bị suy nghĩ suy luận khác người của nàng khiến cho á khẩu không nói nên lời, Hoàng Phủ Thiếu Phàm trầm mặc một lúc, quyết định vẫn không nên nhắc nhở nàng, nhưng mà có chuyện khác, hắn không thể không nhắc nhở tiểu cô nương nhìn đời chưa thấu, ngây thơ hồn nhiên này một chút.
"Đinh Đang cô nương, có câu biết người biết mặt khó biết lòng, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài thì không thể kết luận một người thật sự xấu." Thế gian này, đám ngụy quân tử nhìn như chính nghĩa lẫm nhiên, kỳ thực không có chuyện ác nào không làm nhiều lắm, chỉ đơn thuần nhìn bề ngoài thì khó mà nhận ra.
"Ý của ngươi là mặc dù nhìn ngươi không giống, nhưng thật ra thì thật sự là đồ bại hoại chiếm gia sản ngưới khác, gian dâm chị dâu của nghĩa huynh?" Suy một ra ba cười nói, Cổ Đinh Đang lại trở nên hưng phấn, một lòng chỉ nghĩ muốn đánh bại hắn, tự mình soán vị ngồi lên chiếc ghế đại ma đầu.
Một trận im lặng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm đối với sự lý giải khác người cùng với hưng phấn của nàng có chút vô lực, đã không biết nên nói gì.
"Đại thúc, chúng ta đánh một trận đi! Đánh bại ngươi, ta mới có thể làm đại ma đầu nha!" Nhảy nhót không dứt, Cổ Đinh Đang cười lên khiêu chiến.
"Đing Đang cô nương, ta... A..." Lắc đầu muốn cự tuyệt, song cỗ đau nhói mới vừa nén xuống kia đột nhiên lại dâng lên, khiến hắn không tự chủ được rên lên một tiếng, khuôn mặt vốn đã không có chút huyết sắc thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lạnh.
"A?" Thấy vậy, Cổ Đinh Đang khẽ kêu một tiếng, cảm thấy nghi ngờ quan sát hắn một lúc lâu, bàn tay thon thon trắng nõn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy cổ tay hắn.
"Đinh Đang cô nương?" Hoàng Phủ Thiếu Phàm kinh hãi, nhẹ nhàng giãy giụa muốn rút tay.
"Đừng náo loạn!" Giọng nói dịu ngọt nhẹ trách móc không cho tránh thoát, Cổ Đinh Đang thận trọng chẩn hội một lúc mới buông tay.
"Đinh Đang cô nương, cô vô lễ!" Mày kiếm nhướn lên, hắn không thích bị người khác đụng chạm, nhất là một tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt có hai lần, quen biết không sâu, trong giọng nói có sự không vui.
"Vô lễ còn tốt hơn so với kẻ không quá ba tháng, một cước đã bước vào quan tài như ngươi!" Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên trong căn phòng, Cổ Đinh Đang cười khẽ liếc ngang, mặt mày khóe miệng đều là bội phục cùng trêu chọc. "Đại thúc, ngươi không đơn giản nha! Lấy thương thế cùng với độc trên người ngươi, người bình thường sớm đã gặp Diêm Vương rồi, mất công ngươi còn có thể chống đỡ được lâu như vậy!"
"Cô biết ta trúng độc gì?" Ánh mắt rũ xuống, che giấu sự thâm trầm chợt lóe lên rồi biến mất nơi đáy mắt, Hoàng Phủ Thiếu Phàm nổi lên sự nghi ngờ với lai lịch của nàng.
Thành thật mà nói, chỉ cần hiểu biết sơ sơ y thuật cũng có thể chẩn ra được, nhưng mà độc trong cơ thể hắn ------ thiên hạ đệ nhất kỳ độc "Hàng đêm sầu" ------- chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, không ai là không từng nghe nói qua sự lợi hại của nó, song người chân chính có thể chẩn ra loại độc này, bấm đầu ngón tay không vượt quá mười người, mà người giải được, khắp thiên hạ cũng chỉ có một.
Mà nàng, một tiểu cô nương trẻ tuổi, vậy mà lại có thể chẩn ra được độc trên người hắn, khiến cho người ta kinh ngạc không thể không sinh lòng nghi hoặc.
"Biết, sao lại không biết chứ?" Hì hì cười một tiếng, Cổ Đinh Đang cũng không cảm thấy vậy thì có gì ghê gớm, "Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi 『Hàng đêm sầu 』 ấy mà!"
Thứ đồ chơi "Hàng đêm sầu" này, mười tuổi nàng đã chơi qua, không có gì đáng ngại.
Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi "Hàng đêm sầu".... Chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi....
Thanh âm mềm mại hời hợt không ngừng vang lên trong đầu hắn, nhìn vẻ mặt tràn đầy vẻ "Đó là trò vớ vẩn" của nàng, trái tim Hoàng Phủ Thiếu Phàm căng thẳng, giọng nói từ trước đến nay vẫn êm tai giờ lại khàn khàn khẽ run: "Cô... biết giải?" Chẳng lẽ ông trời rủ lòng thương, để hắn gặp được vị thần y không xuất thế kia sao?
"Không biết!" Lắc đầu, Cổ Đinh Đang cười hì hì giết chết hy vọng xa vời của hắn.
Đúng vậy... nàng ta làm sao có thể giải được kỳ độc này? Người biết giải loại độc này, khắp thiên hạ chỉ có một, mà người kia nói thế nào cũng không thể là tiểu cô nương trước mặt được.
Ánh mắt ảm đạm, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cong lên một nụ cười yếu ớt tự giễu, không nghĩ ra tại sao mới vừa nãy mình lại cho rằng tiểu cô nương này có biện pháp?
"Nhưng mà..." Con ngươi đen nhánh linh động chuyển một vòng, tựa hồ như nhìn ra sự buồn bã của hắn, khuôn mặt xinh xắn cười đến trêu ngươi, thình lình quăng ra một câu: "Ta biết lấy độc trị độc nha!"
Cái gì? Nàng, nàng nói gì?
Chợt ngẩng đầu nhìn nàng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm khó tin được vào lỗ tai của mình: "Cô.... Cô nói cô có biện pháp?"
"Lấy độc trị độc hả?" Cười liếc hỏi ngược lại, lấy được cái gật đầu của hắn, Cổ Đinh Đang lúc này mới chống hai tay lên thắt lưng, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Hồi nhỏ ta có thử dùng độc trị độc với 『Hàng đêm sầu 』, chơi rất vui nha!"
"Kết quả?" Thanh âm căng cứng, hắn chỉ muốn biết kết quả cuối cùng.
Hoạt bát nhẹ nhàng bay múa quay một vòng, nàng cười đến cực kỳ đắc ý. "Ta vẫn sống tốt đây!" Hì hì... nàng không bệnh không đau cũng không chết, không phải là nhân chứng tốt nhất còn gì.
Ý của nàng là....
Khó tin nổi, đáy mắt kích động môt hồi, vẻ mặt trầm tĩnh từ trước đến nay của Hoàng Phủ Thiếu Phàm lộ vẻ xúc động, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy nàng giành trước nói ------
"Ma đầu đại thúc tốt bụng, lấy bộ dạng của ngươi bây giờ, cho dù ta có đánh thắng ngươi cũng không gọi là có bản lĩnh, nể mặt lần trước ở dã điếm, ngươi mời ta ăn cơm, không bằng chúng ta giao dịch đi!" Đôi mắt to thông minh rạng rỡ lóe sáng, gương mặt hưng phấn tràn đầy vẻ vui mừng. "Ta giúp ngươi tiêu trừ 『Hàng đêm sầu』trong cơ thể, chờ ngươi dưỡng thương cho tốt xong, chúng ta lại đánh một trận, thế nào?"
A a a ! Cái ghế đại ma đầu nàng ngày nhớ đêm mong, cho dù muốn đoạt cũng phải quang minh chính đại, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì chẳng thú vị gì nữa.
Vốn tưởng rằng phải hao hết tâm tư mới có thể khiến nàng đáp ứng giúp mình tiêu trừ độc trong cơ thể mình, không ngờ tới chưa có mở miệng, nàng đã nói ra trước.
Cuộc giao dịch này, hắn quả thực là chiếm hết tiện nghi! Tuy nói tiểu cô nương trước mặt lai lịch và gia thế đều không rõ ràng, đến cùng là địch hay là thù, là thật lòng giúp hắn hay muốn thừa cơ hãm hại, thực khó nói rõ, nhưng với thân thể của hắn bây giờ, cho dù có cự tuyệt giao dịch của nàng, hắn cũng khó mà trụ được ba tháng nữa, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, còn kém ba tháng này sao?
Đã như vậy, hắn còn sợ cái gì chứ?
Đây là một cuộc đánh đố thật nguy hiểm, nhưng hắn... cuợc!
Thâm trầm nhìn kỹ thiếu nữ nhỏ nhắn chính tà bất phân, trong vẻ ngây thơ lại mang theo chút thần bí trước mặt, Hoàng Phủ Thiếu Phàm khẽ cười. "Được!"
Lấy được câu trả lời, Cổ Đinh Đang mừng rỡ nhảy lên, hoan hô kêu lên cười không dứt: "Đại thúc, vậy chúng ta quyết định như vậy rồi đấy, không được đổi ý nha!"
Gật đầu một cái, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi buồn cười. Tiểu cô nương này bị làm sao vậy? Một cuộc giao dịch thua thiệt, nàng lại vui vẻ giống như chiếm được tiện nghi lớn lắm vậy, thật sự là... hơi bị ngây thơ quá.
"Đại thúc!" Đột nhiên, người đang sung sướng nói cười nháy mắt trở nên nghiêm trang nhìn hắn.
"Cái gì?" Theo bản năng đáp lại, đối với hai chữ "Đại thúc" này đã sắp mất cảm giác.
"Ta mệt rồi, giường của ngươi cho ta mượn ngủ đi!" Dứt lời, không chút ngại ngùng giữa nam nữ nhanh chóng trèo lên giường.
"Từ, từ từ.... Đinh Đang cô nương, cái này không hợp lễ giáo... Đinh Đang cô nương... Đinh Đang cô nương" Trong lòng cả kinh, gấp đến độ luôn miệng kêu lên, lại không ngăn được người kia đã tự động kéo chiếc chăn gấm nằm ngang ra.
"Đại thúc, ta ngủ trước đây, ngủ ngon!" Trưng ra một nụ cười sáng lạn khả ái, nàng vui vẻ chợp mắt đi gặp Chu công.
Sững sờ nhìn chằm chằm thân thể mảnh mai mềm mại bên cạnh, Hoàng Phủ Thiếu Phàm bất đắc dĩ cười khổ... Đến tột cùng là gia phong cái dạng gì, lại nuôi dưỡng ra một nữ nhi "Không câu nệ tiểu tiết" đến như vậy?
Aiz.... Nhức đầu đây!
…
Nếu nói, trên thế giới này, chuyện có thể khiến cho Từ Đại tổng quản của Lục Ba sơn trang kinh ngạc đến không nói nên lời, bấm ngón tay tuyệt đối không vượt quá năm chuyện, nhưng sáng sớm hôm nay, lại xảy ra một chuyện lạ khiến cho hắn triệt để ngây ngốc hồi lâu.
Nhìn xung quanh phòng một vòng, tất cả vẫn được bài trí quen thuộc, xác định mình không có đi nhầm phòng, Từ Triển Nguyên nhìn chằm chằm người đang ôm chăn ngủ say trên giường, một lúc lâu không thốt nên lời
Tại sao trên giường của chủ tử lại nhảy ra một tiểu cô nương? Chủ tử đâu rồi? Không phải là....
Nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ra tay như điện nhanh chóng túm lấy Cổ Đinh Đang đang ngủ đến tối trời tối đất, cáu kỉnh ép hỏi: "Cô là ai? Tại sao lại ngủ trên chiếc giường này? Chủ tử nhà ta đâu? Nói!"
Không phòng bị chút nào, đột nhiên bị túm dậy, Cổ Đinh Đang cũng không thất kinh giống người bình thường, ngược lại còn mơ mơ màng màng ngáp một cái xong, mới buồn ngủ nhìn cái người mặt chữ quốc, da ngăm đen xa lạ trước mặt, lười biếng mở miệng hỏi---------
"Đại thúc mặt đen, ngươi là ai vậy?" Sao vừa mới tỉnh dậy, cạnh giường đã nhảy ra một đại thúc hung ác chưa gặp bao giờ vậy? Đại thúc tốt bụng ngày hôm qua sao không thấy đâu?
"Cô hỏi ta?" Sẵn giọng cười một tiếng, Từ Triển Nguyên bắt lấy cổ tay trắng nõn của nàng tăng thêm lực, đáy mắt thoáng qua vẻ hung tàn: "Là ta nên hỏi cô mới đúng! Nói! Chủ tử nhà ta đâu?"
Cổ tay bị đau, khuôn mặt tươi cười của Cổ Đinh Đang khẽ nhăn lại, nhưng cũng không kêu đau, chỉ bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Chủ tử nhà ngươi không thấy, sao lại tới hỏi ta? Ta làm sao mà biết được?"
Bằng lực đạo của hắn lúc nãy, đừng nói là một cô nương, cho dù là một đại nam nhân cũng không tránh được kêu đau xin tha, nàng lại chỉ khẽ nhíu mày, tiểu cô nương khả nghi này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản!
Xác định nàng tuyệt đối không phải người bình thường, Từ Triển Nguyên càng thêm phòng bị, càng thêm lo lắng cho tung tích của Hoàng Phủ Thiếu Phàm, lập lực lộ ra sát cơ, cáu kỉnh thét lớn: "Đêm qua là ta tự mình hầu hạ chủ tử nhà ta lên giường nghỉ ngơi, hôm nay trên giường lại không thấy bóng dáng chủ tử ta đâu, ngược lại người lạ khả nghi như cô lại nằm trên, không hỏi cô thì hỏi ai?"
"Cô đã có gan lớn ngủ ngon lành trong này chờ người phát hiện, nhất định không sợ đặt điều kiện với ta? Ta cảnh cáo cô, cô muốn gì, ta cũng có thể đáp ứng, nhưng cô tốt nhất nên cầu nguyện cho chủ tử nhà ta không bị tổn thương gì, nếu không ta đảm bảo cô sẽ hối hận khi sinh ra trên cõi đời này!"
Nghe thấy hắn giận dữ nói một tràng dài như vậy, Cổ Đinh Đang lại không có chút sợ hãi nào, chỉ lười biếng ngáp một cái, ngay sau đó trong đôi mắt ngập nước sáng sủa nhìn chằm chằm hắn có vẻ yêu mị dị thường, vốn là ánh mắt trong trẻo thông minh kỳ dị lộ ra một tia mị hoặc nhè nhẹ, giống như muốn khiến cho người ta hồn siêu phách lạc...
"Triển Nguyên?"
Đột nhiên, một tiếng gọi khẽ vang lên, thức tỉnh thần trí Từ Triển Nguyên đang trong trạng thái hoang mang , trực giác quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm một thân áo trắng chậm rãi bước vào phòng, khiến cho hắn theo bản năng buông Cổ Đinh Đang ra, nhanh chóng tiến ra đón, không chút nào nhận thấy mình đã thất thần trong nháy mắt.
"Chủ tử, người không sao chứ? Ta vào phòng không thấy người, đang lo lắng đây!" Vội vàng kiểm tra toàn thân trên dưới của hắn một lần, xác định không sao cả mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
"Không sao, ta rất khỏe!" Trấn an thuộc hạ, tầm mắt Hoàng Phủ Thiếu Phàm chuyển qua bóng hình mảnh mai trên giường, bờ môi cong lên một nụ cười nhẹ chào hỏi: "Đinh Đang cô nương, sớm. Đêm qua ngủ ngon chứ?"
"Nếu mà không bị đánh thức, ta nghĩ đại khái cũng không tệ lắm!" Nhún nhún vai, Cổ Đinh Đang ý có điều chỉ liếc mấy kẻ nhiễu mộng đẹp, ánh sáng yêu mỵ nơi đáy mắt đã biến mất, phảng phất sự khác lạ trong nháy mắt kia chẳng qua chỉ là ảo giác.
"Ngại quá!" Xin lỗi cười một tiếng, Hoàng Phủ Thiếu Phàm giải thích: "Triển Nguyên mỗi sáng đều tới nhìn ta, ta vốn định sẽ cản hắn lại trước khi hắn vào phòng, không nghĩ tới vẫn chậm một bước, quấy rầy giấc ngủ của cô, xin thứ lỗi!"
"Thôi! Dù sao tỉnh thì cũng tỉnh rồi, rời giường sớm một chút vậy!" Nhảy xuống giường, nàng hoạt bát nhảy tới trước người hắn, líu ríu tò mò cười hỏi: "Đại thúc, tối hôm qua ngươi không ngủ ở đây sao? Sáng sớm đã không thấy ngươi đâu, đi chỗ nào vậy?"
"Đinh Đang cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, tại hạ sao có thể ở chung một phòng với cô nương? Đêm qua ta nghỉ ngơi ở thư phòng bên cạnh." Đã biết sơ sơ tiểu cô nương này chẳng có chút quan niệm nào về lễ giáo thế tục, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không khỏi nghiêm chỉnh nhắc nhở, sợ nàng sau này gặp phải kẻ tâm hoài bất quỹ mà thiệt thòi.
"Đại thúc, ngươi thật lắm quy củ đấy!" Từ nhỏ đến lớn chưa được dạy qua "Lễ giáo" là cái thứ đồ chơi gì, Cổ Đinh Đang cười hi hi nhạo báng, không để tâm chút nào đến lời nhắc nhở của hắn.
"Nói cũng không thể nói như vậy!" Tha thiết khuyên can, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị nói: "Danh tiết của cô nương quan trọng vô cùng, tại hạ dù bất tài, cũng không dám làm hỏng danh dự của Đinh Đang cô nương."
Cổ Đinh Đang không khỏi bật cười một tiếng, bướng bỉnh hỏi ngược lại: "Đại thúc, nếu chúng ta ở chung một phòng, ngươi sẽ làm bậy với ta sao?"
"Đương nhiên sẽ không!" Lời nói chính nghĩa phủ nhận.
"Nếu không, vậy thì có nghĩa là chúng ta trong sạch, vậy thì làm sao lại phá hỏng danh tiết của ta được?" Cười khanh khách phản bác, người coi nhẹ lễ giáo như nàng căn bản không thấy chuyện này có gì mà phải né tránh.
Bị phản bác lại, Hoàng Phủ Thiếu Phàm lắc đầu không dứt, bây giờ không biết làm sao để nói với nàng bốn chữ "Lời người đáng sợ" này so với mặt chữ còn đáng sợ hơn.
Một bên, thấy Hoàng Phủ Thiếu Phàm tựa hồ như quen biết với tiểu cô nương lạ mặt này, Từ Triển Nguyên kinh ngạc hỏi thăm: "Chủ tử, ngài biết cô nương này?"
Lực chú ý cuối cùng cũng trở lại trên người thuộc hạ, Hoàng Phủ Thiếu Phàm vuốt cằm mỉm cười, sau khi giúp hai người giới thiệu lẫn nhau xong, lại sơ lược kể lại những gì một tháng trước hắn và Cổ Đinh Đang ở trong điếm đã trải qua.
"Một tháng trước đã tách ra ở dã điếm rồi, vì sao Cổ cô nương sáng nay lại xuất hiện trong Lục Ba sơn trang?" Từ Triển Nguyên không phải là kẻ hồ đồ, lập tức tìm ra điểm mấu chốt.
Sớm biết hắn làm việc cẩn thận, nhất định sẽ chất vấn, Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười khổ, đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào việc nàng xuất hiện ở Lục Ba sơn trang cho tốt, Cổ Đinh Đang lại giành mở miệng trước ------
"Ta vốn là muốn đến giết đại thúc..."
"Cô muốn giết chủ tử, phải bước qua xác ta trước đã!" Vừa nghe thấy nàng muốn gây bất lợi cho Hoàng Phủ Thiếu Phàm, Từ Triển Nguyên trong nháy mắt sắc mặt đại biến, còn chưa nghe hết lời, người đã chắn ở trước người chủ tử, khuôn mặt chữ quốc ngăm đen đầy sát khí, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn nàng, tựa hồ chỉ cần nàng hơi cử động một chút thôi, hắn sẽ không khách khí xuất thủ.
"Đại thúc, tổng quản nhà ngươi thật trung thành với ngươi nha!" Không để ý đến địch ý của hắn, Cổ Đinh Đang khanh khách cười không ngừng, đem trạng thái khẩn trương trước mặt thành một màn diễn trung thành hộ chủ để thưởng thức.
"Triển Nguyên, đừng khẩn trương, không phải như ngươi nghĩ đâu." Giọng nói bình thản vội vàng chen vào, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không nhanh không chậm nói rõ nguyên nhân đêm khuya Cổ Đinh Đang xông vào sơn trang, cùng cuộc giao dịch để hắn chiếm hết tiện nghi lúc sau.
Thoáng chốc, chỉ thấy Từ Triển Nguyên nghe mà vừa mừng vừa nghi, sắc mặt đổi mấy lần, phản ứng giống hệt như lúc Hoàng Phủ Thiếu Phàm nghe thấy Cổ Đinh Đang có thể dùng phương pháp lấy độc trị độc tiêu trừ "Hàng đêm sầu".
"Này.... Sao có thể?" Giọng nói khô khốc khẽ run cực kỳ khàn đục, Từ Triển Nguyên không dám tin vào lỗ tai của mình.
Thiên hạ kỳ độc "Hàng đêm sầu" khiến cho chủ tử chịu biết bao hành hạ, nhưng năm gần đây một đám thuộc hạ bọn họ thay chủ tử tìm bao danh y, vẫn trước sau thúc thủ vô sách, mà tiểu cô nương này mới mười mấy tuổi, lại nói nàng có biện pháp? Đây... đây nếu không phải ông trời cuối cùng cũng mở mắt, thương hại chủ tử nhà hắn, thì chính là nàng ăn nói lung tung, tâm hoài bất quỹ cố ý lừa gạt.
"Sao lại không thể?" Bị ánh mắt hoài nghi làm ất hứng, Cổ Đinh Đang cáu giận kêu lên: "Nếu đại thúc mặt đen ngươi không tin, vậy ta cũng chẳng sao, lúc nào cũng đi được, dù sao kẻ trúng độc sắp chết cũng không phải ta." Dứt lời, xoay người làm bộ muốn đi.
"Chậm đã!" Quát gọi người lại, vẻ mặt Từ Triển Nguyên ngưng trọng, miễn cường đè nén sự nghi ngờ cùng địch ý của mình xuống, đanh giọng cúi đầu, "Ta chưa nói không tin." Chỉ cần là chuyện có liên quan đến tính mạng chủ tử, hắn thà rằng tin lầm một trăm lần, cũng không nguyện bỏ qua một lần nào.
"Tin thì tốt!" Có chút tính trẻ con, Cổ Đinh Đang lập tức chuyển giận thành vui, đẩy ra tổng quản trung thành đang chắn phía trước, nhảy nhót nhếch miệng chạy về phía Hoàng Phủ Thiếu Phàm cười một tiếng, không khách khí chút nào yêu cầu. "Đại thúc, ta đói bụng rồi, khi nào có đồ ăn sáng vậy?"
"Ngại quá, quấy rầy lâu như vậy còn chưa để cô dùng bữa sáng, là chúng ta đãi khách không chu toàn." Trên mặt chất đầy áy náy, Hoàng Phủ Thiếu Phàm ôn hòa nói: "Đinh Đang cô nương, đồ ăn sáng lát nữa người làm sẽ mang tới, cô từ từ rửa mặt, chúng ta đi trước."
Dứt lời, quả nhiên lập tức cùng Từ Triển Nguyên lui ra ngoài, đồng thời còn không quên thay nàng đóng cửa phòng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, giống như phát hiện ra trò gì hay ho để chơi, Cổ Đinh Đang không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, thú vị lẩm bẩm tự nói, "Ai nha! Đại thúc này mặt lúc nào cũng ôn ôn hòa hòa, không biết lúc hắn tức giận thì trông thế nào nhỉ? Thật muốn biết quá..."
Bên ngoài phòng, trái với sự vui vẻ của Cổ Đinh Đang, vẻ mặt Từ Triển Nguyên nghiêm túc như Hoàng Phủ Thiếu Phàm.
"Chủ tử, lấy độc trị độc quá nguy hiểm!" Nhiều năm qua, bọn họ dưới sự tuyệt vọng, không phải là không nghĩ đến ý này, nhưng đám danh y sau khi xem qua tình trạng của chủ tử, hầu như đều lắc đầu, nói rằng độc tính của "Hàng đêm sầu" quỷ dị đúng là mới thấy lần đầu, nếu tùy ý lấy độc công độc mà nói, sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương lớn đối với thân thể, khiến cho tính mạng của người mắc bệnh càng thêm nguy hiểm.
"Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con." Tâm ý chưa từng dao động, Hoàng Phủ Thiếu Phàm không chút lăn tăn nói: "Lại nói, một người có thể thoáng chốc đã chẩn ra trong người ta trúng độc gì, thế gian có mấy người? Chỉ bằng điểm này, ta xác định Đinh Đang cô nương có bản lĩnh."
"Nhưng vị cô nương này không rõ lai lịch, có thể tin sao?" Trên giang hồ, người muốn gây bất lợi cho chủ tử quá nhiều, hắn khó tránh khỏi sầu lo do dự.
"Triển Nguyên, tin hay không, ngươi cảm thấy hôm nay còn có lựa chọn sao?" Mỉm cười hỏi ngược lại, trong giọng nói lạnh nhạt của Hoàng Phủ Thiếu Phàm mơ hồ có một tia chua chát.
Trong thoáng chốc, Từ Triển Nguyên im lặng, bởi vì trong lòng rõ ràng, tình trạng thân thể của chủ tử lúc này thật sự... Không có lựa chọn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...