Lúc thành thân , Cố Viễn nói hết lời muốn đem thành Kiến Khang này giao cho Ân Hi Bạch cùng Tiết Hoài Phong hai người bọn họ xử lý. Còn mình với Thư Kỳ đi du sơn ngoạn thủy. Trong ba năm , bọn họ đi qua rất nhiều địa phương , bọn họ cùng nhau đi đến Thiên Sơn , đã đến Tây Vực , đi qua sa mạc lớn và thảo nguyên. Đương nhiên cũng từng chơi thuyền trên hồ. Xem cảnh mặt trời mọc mặt trời lặn . Xem qua rất nhiều phong cảnh tuyệt mỹ , nhận thức được phong tục tập quán của dân tọc , đem giấc mộng của nàng biến thành sự thật.
Trong thời gian đó , ở núi Lạc Tinh , bọn họ đến tế bái sư muội của Phùng Vũ. Diện mạo của hắn từ tới tới giờ cũng không khác gì nhau cho lắm. Chỉ là trong lời nói cử chỉ có vài phần thê lương không kiềm chế được. Hắn nói cho Thư Kỳ biết nguyện vọng cả đời của sư muội mình là cùng hắn xem cảnh mặt trời mọc ở núi Lạc Tinh. Nhưng lúc đó hắn còn trẻ , trong lòng chỉ nghĩ đến muốn tạo dựng chốn giang hồ , phụ bạc nàng. Mà nàng không đi lấy chồng , năm năm trước buồn tủi mà chết. Hắn đối với nàng vẫn một lòng thủy chung và một phần áy náy.
Nghe xong chuyện cũ của hắn , làm cho Thư Kỳ thổn thức không thôi. Con người thường mất đi sau này mới hối hận không kịp. Nhìn nam tử anh tuấn ở bên cạnh đang cầm tay mình . Trong lòng nàng có chút may mắn , mặc dù đôi lúc hắn có hay bắt nạt nàng , chọc tức nàng . Nhưng thật ra hắn là một nam tử dịu dàng , hiểu nàng , quý trọng những người bên cạnh hắn.
Ngồi trên xe ngựa mầy ngày khiến nàng đầu đau , mắt hoa , ngực khó chịu , trong lòng buồn nôn. Tùy rằng trước kia có ngồi xe ngựa xóc nảy lâu nhiều thì có hiện tượng như vậy. Nhưng lần này không biết tại sao có một cảm giác đặc biệt.
“ Chúng ta lập tức đến thành Kiến Khang chứ?” Thư Kỳ tựa vào người hắn , không chút để ý hỏi. “ Ừh.” Cố Viễn vân vê sợi tóc ở thái dương nàng.
“ Không biết sư huynh của phu quân cùng Tiết đường chủ quan lý như thế nào?” Thư Kỳ thuận miệng hỏi.
“ Còn có thể như thế nào?” Cố Viễn thở dài , buồn bực nói :” Đều nhanh lố vốn hết. Hai người bọn họ thật đúng là không biết lường trước việc buôn bán được.”
“ Nhưng chúng ta đi lâu như vậy , cũng nên trở về xem sao.” Thư Kỳ cười nói , ngồi thẳng người lên đối mặt với Cố Viễn :” Cảm ơn phu quân mấy năm này cùng thiếp chơi đùa.”
“ Đương nhiên.” Cố Viễn nghiêm mặt nói :” Ta quả thật hi sinh một số bạc rất lớn thì không nói , còn một người khổ sở chăm chỉ cần cù hầu hạ ở bên cạnh nàng , Kỳ nhân huynh dùng một câu ‘ cảm ơn’ liền đuổi ta đi?”
Thư Kỳ quay đầu , nghĩ nghĩ , nói :” Vậy chàng nghĩ thiếp nên tạ ơn như thế nào?”
Cố Viễn có thâm ý cười sát bên vành tai nàng , nói nho :” Ta nghĩ là nên sinh một đứa bé.”
Thư Kỳ sửng sốt , thấp mặt mày , trên mặt liền hiện hai đóa hoa hồng nhỏ , thấp giọng nói :” Thiếp nghĩ có một khoảng thời gian chúng ta không dùng chén thuốc kia.”
Chưa nói xong , một trận cảm giác ghê tởm đột nhiên theo ngực truyền đến. Nàng chạy nhanh ra sau xe nôn tháo một trận.
“ Sao thế?” Cố Viễn từ xa nhìn thần sắc của cô không được khỏe , thu hồi nụ cười , giúp đỡ nàng.
Thư Kỳ khoát tay , sắc mặt trở nên tái nhợt , cười nói :” Không có việc gì.”
“ Về thành bảo Hàm Chi xem.” Mặc dù mình cũng biết chút y thuật , nhưng y thuật của Hàm Chi cao siêu . Ngay từ đầu để hắn chuẩn đoán thì yên tâm hơn. Trong lòng hắn cười thầm chính mình khi nào lại trở nên tự ti như thế/ Nhưng đột nhiên có chút sợ hãi , không phải là phóng xạ chứ? Chẳng lẽ Bích Trầm Châu với NR1A vô dụng?
Tại ở Cố Phủ.
Tiết Hoài Phong , chẳng lẽ , Hàm Chi cùng mấy tên sai vặt đứng ở cửa. Vừa thấy xe ngựa đi hướng cửa phủ , liền cùng nhau tiến lên đón.
“ Cung nghênh công tử!”
Cố Viễn cẩn thận đỡ Thư Kỳ xuống xe.
“ Các vị khỏe không?” Hắn cười nói.
“ Công tử …..” Chẳng lẽ nói quanh nói co :” Chúng tôi đem sản nghiệp ở thành Kiến Khang của công tử tổn thất hơn nửa .. Công tử thứ tội!”
“ Công tử thứ tội!” Tiết Hoài Phòng cùng Vệ Hàm Chi cũng chỉ cúi đầu không dám nhìn nét mặt của Cố Viễn , đi theo hắn lâu như vậy , cũng biết tính tình của hắn . Từ trước tới nay hắn đều không nương tay.
“ Các ngươi không cần thỉnh tội hắn!” Ân Hi Bạch từ trong phủ đi ra rồi chậm rãi xuất khẩu , bất bình nói :” Hai người bọn họ thì đi chơi vui vẻ , muốn chúng ta chạy tới chạy lui trong phủ mệt chết đi được còn giữ gia tài của hắn. Các ngươi phải đòi công hắn mới đúng.”
“ Sư huynh nói cũng có lý.” Cố Viễn cười nói :” Ta quả thật rất cảm ơn các vị. Tiết đường chủ , đêm nay mở tiệc , thế nào?”
Tiết Hoài Phong nhất thời không kịp phản ứng , công tử đã thay đổi , chẳng lẽ là bởi vì Thư cô nương?
“ Đại ca , công tử đang nói chuyện với huynh đấy!” Mạc Phi nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Tiết Hoài Phong.
“ Dạ , công tử.” Tiết Hoài Phong đáp.
Thư Kỳ nhịn không được xoay người nôn ra một trận.
Cố Viễn đỡ lấy nàng , ân cần nói :” Đi vào đã , Hàm Chi xem nàng ấy thế nào đi!”
Thư Kỳ gật đầu.
Nghỉ ngơi một lát , Cố Viễn liền dẫn Vệ Hàm Chi đi vào.
Nàng còn nhớ rõ ba năm trước đây ở thành Giang Ninh . Nàng đã uống qua “ Thất chế tuyệt mật” của thầy thuốc trẻ tuổi này rồi , mùi vị quả thật không tệ.
Nghe Cố Viễn nói lần trước hắn lấy nữ sát thủ do hắn cứu , còn thêm hai tiểu hài nhi trẻ con đáng yêu nữa.
“ Cô nương , đắc tội.” Hắn nhẹ nhàng thân thủ bắt mạch cổ tay nàng , ánh mắt lại nhìn phía ngoài phòng.
Cố Viễn ở một bên im lặng, chờ , trên mặt không giấu được vẻ lo âu.
Một hồi lâu , hắn mới đứng dậy , cúi đầu Cố Viễn , cất cao giọng nói :” Chúc mừng công tử , cô nương có tin vui.”
Cố Viễn cười nói :” Làm phiền.”
Hóa ra là triệu chứng nôn nghén.
Hắn lại xoay người nói với Thư Kỳ :”Đoạn này này xóc nảy mệt nhọc , tốt nhất cô nương nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ bảo mấy người kê đơn thuốc cho cô nương.”
“ Đa tạ Tam đường chủ.”
“ Thuộc hạ cáo lui.”
“ Kỳ nhi , ta cảm thấy ông trời càng ngày càng ban phước cho chúng ta.” Cố Viễn lôi kéo tay nàng cười nói :” Được làm một người phu quân như thế , còn gì đòi hỏi nữa.”
Thư Kỳ cũng cười nói :” Nó tới đúng lúc.”
Hai năm sau , tại Cố Phủ.
Một tiểu nam hài đang tập tễnh bước đi cùng mẫu thân tuổi trẻ của mình chơi đùa.
“ Thiến nhi , nhìn xem ai tới kìa?” Thư Kỳ giúp đỡ đứa nhỏ , nhìn nam tử áo trắng cười nói. Hắn toàn toàn là rất có khí chất nam nhân trưởng thành. Mỗi lần gặp hắn , trái tim nàng vẫn không nhịn được đập loạn xạ.
“ Phụ thân ….. phụ thân ……….” Tiểu hài tử vội vàng gạt tay Thư Kỳ , thân thể nho nhỏ đi lại đã không xong lại còn muốn chạy về phía hắn.
Cố Viễn ôm lấy đứa nhỏ , cười nói :” Hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân không?”
Ánh mắt đứa nhỏ sáng ngời , gật đầu :” Thiến nhi rất ngoan.”
Thư Kỳ nghênh đón , cười hỏi :” Sao hôm nay lại trở về sớm thế?”
“ Thúc bảo dẫn người khác đến muốn gặp nàng.” Cố Viễn đi sang một bên , phía sau hai người kia đã đi tới.
Người tới chính là Vệ Quốc cùng Đoạn Thanh Ngọc.
Hóa ra năm năm ước hẹn của bọn họ đã đến. Thư Kỳ giật mình . Thời gian năm năm cũng không làm cho Đoạn Thanh Ngọc thay đổi ý định của chính mình . Có lẽ bọn họ thật lòng đến với nhau.
Một khi đã như vậy , nhất định nàng sẽ tác thành cho bọn họ.
Khối Từ phiến cùng NR1A phòng chống phóng xạ nàng vẫn giữ . Hôm nay là thời điểm đưa cho bọn họ.
Lưu lại ở đây là quyết định của chính bọn họ.
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...