“Ngươi thật sự là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tuệ Không cười lạnh nói, trong mắt phát ra lục quang yêu dị.
Người này căn bản không phải Tuệ Không!
Hai tay của Thư Kỳ sống chết giữ chặt cổ tay hắn, gian nan hỏi: “Khụ khụ, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trước mắt Tuệ Không đột nhiên biến thành Sơ Vũ.
Thư Kỳ mở to hai mắt nhìn, trách không được hắn muốn trừ bỏ Cố Viễn.
“Ngươi giết Tuệ Không?”
Sơ vũ khóe miệng toát ra khinh thường: “Giết hắn? Một cái hòa thượng lục căn chưa sạch tham luyến sắc đẹp?”
Thư Kỳ hiện tại chính là muốn kéo dài thời gian, sống lâu một khắc thì mừng một ắc. Nói không chừng người nào đó sẽ xuất hiện. Hắn không hiện ra, Ân Hi Bạch xuất hiện cũng tốt, Thường quản gia xuất hiện cũng tốt, Phùng Vũ xuất hiện cũng tốt. . . . . . Tóm lại, nàng không muốn chết. Nhất là chết tại đây trong tay một yêu nữ.
“Là ngươi dụ dỗ hắn làm cho hắn phá giới?” Thư Kỳ chán ghét nhìn nàng.
Sơ Vũ yêu mị cười, trong mắt lóe lục quang, liếm liếm đôi môi đỏ như máu, nói : “Hòa thượng tinh khí quả nhiên so với nam tử bình thường thuần khiết hơn rất nhiều.”
“Ngươi nghĩ thế nào?”
“Thế nào?” Sơ Vũ lắc đầu,gia tăng lực đạo cánh tay, cổ của Thư Kỳ càng bị thích chặc hơn rồi, “Ngươi bất quá là một người thường, bất quá cũng chỉ là con người, ngay cả Tuyết Tình là Thánh nữ dịu dàng mỹ mạo như vậy mà hắn liếc mắt nhìn một cái cũng không có, thế nhưng hội coi trọng ngươi? A, xem ra sở thích của hắn cùng mẹ hắn quả thật rất giống nhau.”
“Nương của Cố Viễn. . . . . . Là ai?” Thư Kỳ giãy dụa nói.
Sơ Vũ vẻ mặt mỉa mai, cười nói: “Nguyên lai ngươi thật sự cái gì cũng không biết? Đã chết đến nơi rồi, để cho ngươi biết mình vì cái gì mà chết đi. Nương của Cố Viễn vốn là thủ hộ Thánh nữ của thiên Hồ Tộc chúng ta, nàng vốn nên gả cho tộc nhân, buồn cười là nàng cư nhiên đã yêu nhân loại, Tấn triều tướng quân lúc ấy mang binh tiến đến tấn công vùng đất của chúng ta —— Cố Hoài Khánh, hai người sinh ra nghiệt chủng Cố Viễn này, mang đến tai nạn cho Thiên Hồ Tộc chúng ta.”
Thư Kỳ trong lòng cả kinh, nguyên lai thân thế Cố Viễn là như vậy, mà mình cũng chưa từng nghe hắn nhắc qua. Nỗi đau đó hắn chỉ biết yên lặng dấu ở trong lòng, một mình chịu đựng. Bởi vì bên người hắn không có người thân để tín nhiệm,có thể dựa vào, nên mới có thể xử sự lạnh lùng như vậy.
“Hắn mang huyết thống không tinh khiết căn bản không có tư cách được nắm giữ thánh vật thống lĩnh tộc của ta. Chỉ có Cảnh Dạ thiếu gia mới có thể kế thừa thánh vật trở thành tộc chủ. Hắn phải chết.” Sơ Vũ ánh mắt lạnh như băng, “Cuối cùng hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có làm hay không?”
Con người tất nhiên không tránh khỏi rất sợ chết, nhưng không thể mất đi đạo đức. Nàng thà rằng chết cũng không đồng ý cùng bọn họ thông đồng làm bậy, trở thành hung thủ giết người. Đúng vậy, nàng sẽ bị giết chết, nhưng trong lòng ngược lại bình tĩnh thanh thản . Nàng căm hận nhìn chằm chằm nữ tử trẻ đẹp trước mặt, khó khăn mở miệng nói: “Ta bất kể hắn là người nào, các ngươi như thế nào đối phó với hắn, tóm lại ta sẽ không làm bất cứ việc gì thương tổn đến hắn.”
Khuôn mặt diễm lệ của Sơ Vũ đột nhiên liền trở nên dữ tợn đáng sợ, lực đạo trong tay tăng thêm: “Ta đây cũng chỉ có thể giết ngươi trước, lại biến thành bộ dáng của ngươi đi câu dẫn hắn, hút khô của hắn tinh khí.”
Không thể hô hấp ! Trong óc Thư Kỳ trống rỗng.
“Dừng tay!”
Theo sau âm thanh quát lớn là một cây ngân châm bắn trúng cổ tay Sơ Vũ , Sơ Vũ bị đau co rụt lại thủ, Thư Kỳ đã bị thanh y nam tử kéo đi qua.
Người vừa tới chính là Phùng Vũ.
Sơ Vũ tức giận nhìn hắn, hận mình công lực không cao, cứng đối cứng cũng không có nắm chắc phần thắng, đối phó nam nhân chỉ có dùng mị thuật.
Nàng lập tức nũng nịu cười, bình tĩnh nhìn Phùng Vũ, trong mắt đột nhiên lóe lục quang, tiếng nói cũng trở nên thập phần kiều mỵ, thanh tuyến như tơ, âu yếm nói : “Công tử, có thể đem nàng đưa cho ta không?”
Phùng Vũ ngẩn ra, tròng mắt cũng phát ra lục quang quỷ dị, ngơ ngác đem Thư Kỳ sắc mặt đang còn tái nhợt đưa qua.
“Ngươi. . . . . .” Thư Kỳ nhìn Sơ Vũ cười, lập tức minh bạch là chuyện gì xảy ra. Yêu nữ này ở sử dụng mị thuật mê hoặc lòng người.
“Phùng huynh, ngươi hãy tỉnh lại!” Thư Kỳ gấp đến độ kêu to.
“Vô dụng .” Sơ Vũ đắc ý cười nói, “Là nam nhân sẽ quỳ gối ở của ta váy quả lựu xuống.”
Nàng liều mạng bóp chặt cổ Thư Kỳ, chuẩn bị hạ sát.
Đúng lúc này, một đạo chưởng phong sắc bén đột nhiên từ phía sau lưng đánh úp lại, nàng hoàn toàn không kịp phòng bị, không kịp trốn tránh, trúng một chưởng.
Người vừa tới nhân cơ hội đem Thư Kỳ kéo vào ngực mình .
Cố Viễn một thân áo choàng xanh thẫm, đứng ở bên người nàng, thản nhiên cười hỏi: “Không có sao chứ?”
Thư Kỳ gật gật đầu, nhìn hắn, trong lòng vừa thầm oán lại vừa vui sướng.
Người bên cạnh mặt mày trong sáng, mặt như quan ngọc, không có thúc phát, tóc đen như mực ở trong gió đêm chậm rãi lên xuống. Rất có tư thái thần tiên.
Ngược lại, khóe miệng hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, đối Sơ Vũ nói : “Lá gan của ngươi cũng quá lớn .”
Sơ Vũ lại cười lên rộ lên một cách kỳ quái, vô cùng đẹp đẻ.
Lại là mị thuật! Thư Kỳ hoảng hốt nói : “Đừng nhìn ánh mắt của nàng!”
Cố Viễn phong đạm khinh vân cười với nàng, lạnh lùng nhìn Sơ Vũ nói : “Ngươi về điểm này có đùa giỡn cũng đừng có ở trước mặt ta đùa bỡn.”
“Ngươi. . . . . .” Sơ Vũ sắc mặt nhất thời trắng bệch, liền lùi lại vài bước, tư thế đề phòng, ngoài miệng lại hung hăng nói, “Đừng tưởng rằng thu thập không được ngươi. Thánh vật của Thiên Hồ Tộc , thiếu gia của chúng ta là tình thế bắt buộc.”
Cố Viễn vẫn là không chút để ý cười nói: “Tùy thời xin đợi.”
Sơ Vũ vừa nói xong, đã chạy nhanh trốn vào trong bóng đêm mờ mịt
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...