Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Đặt mình vào đám đông trên phố , Thư Kỳ nhất thời có chút hoảng hốt , không biết nên đi con đường nào. Suy nghĩ : Muốn trở về được , phải quay về Giang Ninh tìm Tiết Hoài Phong đòi lại Từ Phiến. Kỳ thật việc này nàng không phải không nghĩ tới thương lượng cùng Cố Viễn . Tuy Từ Phiến với hắn vô dụng , nhưng theo cá tính của hắn , không biết lại đề ra giao dịch kì kèo gì .

“ Cô nương .” Một hoà thượng trung tuổi đi tới , hai tay tạo thành chữ thập , thi lễ với Thư Kỳ nói :” Có vị thí chủ phía trước cách đó không xa chờ ngươi , muốn gặp ngươi.”

Thư Kỳ kinh ngạc , bản thân mình không quen ai , ai muốn gặp mình cơ ?

Nàng đáp lễ lại , chỉ vào chính mình , xác định lại :” Tiểu sư phụ nói là muốn gặp ta ?”

“Đúng.” Hoà thượng gật đầu :” Mời đi theo bần tăng đến chỗ hẹn.”

Thư Kỳ bán tín bán nghi theo sát người xuất gia , đi ra khỏi địa phương chưa quá 20 dặm , đột nhiên nghe có người hô to gọi tên nàng.

Nàng lên tiếng nhìn lại , nhất thời sợ ngây người.

Người này đúng là Vân Phi

Chẳng lẽ hắn tìm nàng nhanh như vậy?


Thư Kỳ nhìn kỹ , đúng là hắn .

Vân Phi hướng nàng đi tới.

“ Nhanh như vậy đã tới rồi?”. Thư Kỳ cao hứng hỏi han.

Vân Phi vẻ mặt quái lạ :” Sao cơ ?”

Thư Kỳ nhất thời không nghĩ được gì , kinh ngạc nói :” Chẳng lẽ , căn bản thầy không có trở vê ?”

Vân Phi vừa nghe , nhất thời lộ ra bộ dạng ủ rũ :” Chúng tôi ở Giang Ninh nghỉ ngơi đem hôm đó , tôi bị người ta bắt giam vài ngày . Sao đó may mắn một tên họ Vệ cứu tôi .”

“ Thật không?”. Thư Kỳ trong lòng nghi ngờ , Vân Phi mới đến , căn bản khả năng kẻ thù là không có , như thế nào lại bị người bẳt ? Chẳng lẽ là Cố Viễn ?

“ Cái người họ Vệ kia có phải dáng cao gầy gầy ? Nho nhã yếu ớt không?” Thư Kỳ truy vấn.

Vân Phi gật đầu :” Đúng vậy , thuộc hạ gọi hắn gọi là Tam Đường chủ.”

Tâm Thư Kỳ một chút lạnh . Việc này khẳng định là người của Thuật Thiện Đường làm. Mình thật sự là không nhìn lầm hắn , thật sự là mua dây buộc mình.

Vân Phi thấy sắc mặt nàng thay đổi , không biết chuyện gì xảy ra , thân thiết hỏi han :” Làm sao?”

“ Không , không có việc gì.” Thư Kỳ vội vàng che giấu sự mất mát trong lòng , cười hỏi : “ Vậy sau này thầy trốn như thế nào , còn không trở về đi.”

“ Tôi xác định cô không có việc gì , mới yên tâm trở về.” Vân Phi nháy mắt , sang sảng cười rộ lên.

“ Cảm ơn thầy.” Thư Kỳ cũng thoải mái cười.

“ Trong tay tôi có Từ Phiến , cô cùng Đoạn Thanh Ngọc đi về trước , thế nào?” Vân Phi nói xong , lấy Từ Phiến ra khỏi túi đồ.


Thư Kỳ sửng sốt , nhanh nhanh xua tay :” Không , không.”

“ Tại sao?.” Vân Phi kỳ quái , chẳng lẽ nàng không muốn trở về?

“Đoạn Thanh Ngọc đã đi về rồi.” Thư Kỳ cười nói :” Em định lưu lại đây tìm Từ Phiến đã mất rồi trở về sau.”

Vân Phi nhịn không được trêu ghẹo :” Cô xem cô , mỗi lần đi công tác năng lực càng tiến bộ.”

“Được rồi.” Thư Kỳ trừng mắt , làm bộ tức giận :” Thầy về trước đi , nếu không thể tìm hộ em thì giúp em kéo dài bài giảng trên lớp hộ.”

Vân Phi nghĩ . khuyên :” Tôi cảm thấy thời đại này có điểm loạn , một mình cô ở đây không an toàn. Cô xem tôi- một đại lão gia , bị một người vô duyên vô cớ bắt nạt , huống chi cô một phụ nữ yếu đuối.”

Thư Kỳ cảm động. Giờ phút này hắn có thể suy nghĩ cẩn thận cho nàng , làm cho trong lòng nàng dâng lên một dòng nước ấm. Người với người trong lúc đó không chỉ có cừu hận . Càng hiểu nhau thì càng quan tâm săn sóc lẫn nhau.

“Thật sự cảm ơn thầy.” Thư Kỳ kiên quyết :” Em nhất định sẽ thấy khắc phục khuyết điểm để bù lại. Đây chính là nguyên tắc làm người của em.”

Vân Phi thấy ý nàng đã quyết , đành dặn dò nàng phải cẩn thận bảo trọng . Hơn nữa nói cho Thư Kỳ biết cách đó không xa vị hoà thượng trẻ tuổi kia pháp danh Tuệ Không , hắn là bằng hữu tốt , nếu như có gì khó khăn hãy đến Thanh Chiêu Tự tìm hắn giúp đỡ.

Thư Kỳ mở miệng cười , gật đầu đáp lời , xoay người hướng tăng nhân thi lễ.

Đã đi rồi.


Thư Kỳ trong lòng trống rỗng. Cảm giác chính mình tựa như lục bình trôi , rất là thê thương.

Nhưng mà “ Tiểu Tư Tư tưởng” rất nhanh bị cái đói khát bao phủ.

Từ sáng đến giờ , nàng chưa kịp ăn cái gì cho vào trong bụng.

Bình thường ăn theo Cố Viễn , căn bản không cần tiêu tiền. Hiện tại trên người không có vật gi đáng giá.

Làm sao bây giờ. Nàng băn khoăn.

Rời khỏi Cố Viễn , chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay. Kỳ thật trong phòng nàng bày biện rất nhiều đồ trang sức quý giá , tuỳ tiện lấy một thứ cũng có thể giải quyết được vấn đề . Nhưng nàng cố tình không nên gọi là nghèo cũng bày đặt thanh cao. Cái này gọi là tự làm khổ mình.

Hay là trở về.

Không , tuyệt đối không. Rất mất mặt.

Thư Kỳ nghĩ , bất giác tới trước cửa Hồng lâu. Trên lầu , nữ tử xinh đẹp làm ra đủ hình dáng thu hút người qua đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui