Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly
Cứ bên trong xe có ba người đều tập trung ý chí ngủ, Thư Kỳ vẫn cảm thấy không khí trong xe thật sự khó chịu, tâm tình xấu hổ đến cực điểm, không còn mặt mũi gặp người khác.
Xốc màn xe lên, xe ngựa đang trên đường ở giữa là hàng cây chạy nhanh. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá cây chen chúc nhau, sao nhiều ánh nắng rơi trên người Thư Kỳ. Nàng cô đơn ngồi ở cỏ sau chiếc xe, ôm chân. Sự tình không thuận, rất muốn trở về.
Hai người lái xe chăn ngựa khoái dương cao roi giục ngựa đi phí trước.
Làm như nhận thấy được có người ngồi phía sau, trong đó có một mã phu quay đầu lại, dặn dò nói :” Thỉnh cô nương vào bên trong xe đi. Nơi này gió lớn.”
Thư Kỳ cười khổ :” Không sao. Ta ngồi một lúc sẽ vào.”
Người nam tử áo xám cởi chiếc áo khoác của mình ném cho nàng :” Mặc vào đi.”
Âm thanh này? Rất là quen thuộc….
Tâm tình vốn u buồn ngạc nhiên đứng lên, Thư Kỳ hỏi han :” Là ngươi sao? Sao ngươi lại tới đây?”
Vân phi cũng không quay đầu lại, còn nửa đùa với nàng :” Lo lắng cho ngươi.”
“A?” Không nghĩ tới lại nghe được một câu nói như vậy. Thư Kỳ sửng sốt :” Chỉ sợ ngươi là muốn đền bù lại khuyết điểm đó?”
Vốn đâu có đem nàng đưa đếnấThành Kiến Khang , kết quả lại đưa nàng đến Dự Chương Quân còn gặp gỡ tên Cố Viễn, làm đánh mất Từ Phiến. Tên đầu sỏ gây ra là Vân Phi. Hắn lo lắng cũng phải thôi. Bất quá giờ phút này nàng không nghĩ đuổi theo cứu hắn là một sai lầm.Hắn đã tới là tốt rồi. Tại Thời đại xa lạ này, nàng ít nhất có thể có người tín nhiệm.
” Ngươi nói ngươi đi.” Vân Phi đáp :” Ít nhất phải đưa ngươi đến Thành Kiến Khang.”
Thư Kỳ đi phía trước, ngồi gần Vân Phi, nói nhỏ :”Vân chủ nhiệm, có Từ Phiến không ?”
Vân Phi nghiêng thân mình, kinh ngạc nhìn nàng một cái, một lúc lâu mới mở miệng :” Chẳng lẽ, ngươi đã làm mất?”
” Thông minh!” Thư Kỳ kích động thuận tay vỗ bờ vai của hắn để che dấu trong lòng đang áy náy. Áp sát lại hỏi :” Ngươi mang theo mấy cái?”
Vân Phi cười khổ:” Đương nhiên chỉ có một cái.”
” Không có cái nào?”. Thư Kỳ vứt bỏ không khí áy náy, trong lòng đầy chờ mong.
“Không có.” Vân Phi bất đắc dĩ lắc đầu. ” Ngươi cũng biết, thứ này có giá trị không thấp. Trường học nào có nhiều cái như vậy không?”
” A~!”. Thư Kỳ thở dài , thất vọng cúi đầu.
” Còn có thể trở về tìm không?”. Vân Phi hỏi.
” Đã đánh mất sao có thể tìm được chứ.” Thư Kỳ kéo lại xiêm y. Xem ra, hy vọng của nàng chỉ còn trong tay Cố Viễn.
” Ngươi cũng đừng gấp, sau khi ta trở về sẽ tìm biện pháp.” Vân Phi nhẹ giọng an ủi nói, “Tìm được nữ sinh kia đã rồi nói sau. Nhớ kỹ dù ở dưới tình huống nào, người an toàn là quan trọng nhất.”
” Đương nhiên.” Thư Kỳ ra vẻ thoải mái cười. ” Sẽ đưa đệ tử cho cha mẹ phụ trách thôi.”
Vân Phi cười, nói :” Còn có ngươi nữa.”
” Yên tâm đi.” Thư Kỳ đem chiếc áo khoác trả lại cho Vân Phi, cười trong sáng, xoay người sắp bước vào bên trong xe, ngẫm lại, nhịn không được quay đầu dặn dò :” Lần này phải hộ tống ta an toàn đến Thành Kiến Khang đấy.”
” Không thành vấn đề.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...