Tiểu Nguyệt đưa mẹ Thái Sinh ra ngoài sau đó một đường chạy chậm chạy trở về, nàng mơ hồ nhận thấy xảy ra chuyện gì, thiếu phu nhân rõ ràng không còn vui vẻ đánh đàn, tại sao Thái lão phu nhân đến đây người lại trở nên thương tâm như vậy, Tiểu Nguyệt còn có thể cảm giác được lớn thiếu phu nhân đang phẫn nộ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Thiếu phu nhân……phu nhân đang làm cái gì nha!” Tiểu Nguyệt chạy nhanh chạy tới, một tay cầm bàn tay đang khảy đàn của Thái Sinh lên, chỉ thấy hắn trên tay hắn có nhiều vết cắt, vết máu màu đỏ ở trên ngón tay trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
Tay trái bị Tiểu Nguyệt gắt gao nắm lấy trong tay, Thái Sinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyệt, chỉ thấy nàng từ trong ngực lấy ra khăn tay, thật cẩn thận băng lại vết thương trên ngón tay, miệng vết thương truyền lại làm cho Thái Sinh hơi hơi nhíu mày.
Tiểu Nguyệt cũng vừa lau vừa nhìn phản ứng của Thái Sinh, thấy Thái Sinh nhíu mày không nói lời nào, đau lòng hỏi:“Thiếu phu nhân, rất đau sau……”
Thái Sinh lắc lắc đầu rút tay mình lại,“Không có gì, ngón tay chỉ bị thương chút thôi không cần ngạc nhiên .”
………….
Về đến nhà Thái Liên lo lắng đứng ở trong sân đợi, thấy mẹ trở về nàng từ xa vọt đến,“Mẹ, thế nào? Thái Sinh hắn nói như thế nào?”
Mẹ Thái Sinh nhìn vẻ mặt lo lắng của Thái Sinh thở dài, lắc lắc đầu,“Đệ đệ con kiên quyết không đồng ý đổi trở về.”
“Vậy mẹ thì sao? Thái Sinh kiên quyết không đồng ý, mẹ có thể bỏ qua sao?” Thái Liên cũng đã sớm đoán trước rồi, nhìn bộ dáng Thái Sinh và Bạch Tấn Vân thân mật như vậy nàng liền đoán được Thái Sinh sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Mẹ hy vọng con và đệ mình đổi lại, nhưng mà con nó không chịu mẹ còn biện pháp gì!” Mẹ Thái Sinh nặng nề thở dài,“Tất cả đều là bà tạo nghiệt a!”
“Con muốn để đệ mình giả làm nữ nhân cả đời đâu!” Thái Liên nhìn mẹ, suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói:“Mẹ, con và mẹ đi đến Bạch gia!”
…………..
Dọc theo hành lang dài một đường đi xuống đến, cuối cùng ở cuối hành lang dài nhìn thấy Thái Sinh, lúc này hắn đang ngồi ở trên lan can, toàn bộ thân thể đều tựa trên cây cột sơn màu đỏ, nghiêng đầu ngẩn người nhìn ánh trăng.
“Nghĩ đến huynh sao?” Bạch Tấn Vân vẫn như trước mang theo nụ cười sáng lạn đi đến bên người Thái Sinh, không hề dấu hiệu nói một câu,có thể là do chung quanh quá yên tĩnh hay là Thái Sinh đang suy nghĩ cái gì cho nên không chú ý, cho nên lúc Bạch tấn vân đột nhiên mở miệng làm Thái Sinh hoảng sợ.
Bạch Tấn Vân cười, một xoay người một cái ngồi xuống bên cạnh Thái Sinh, nghiêng đầu ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm Thái Sinh, loại ánh mắt thẩm kia làm Thái Sinh quay đầu đi chỗ khác, tránh tầm mắt của Bạch Tấn Vân.
“A? Vật nhỏ, một ngày không gặp ta chẳng những không nói nhớ ta,lại còn không thèm nhìn ta một cái!” Bạch Tấn Vân ra vẻ tức giận,thuận đế đưa tay kéo Thái Sinh ôm vào trong ngực, hôn lên môi Thái Sinh một lúc sau mới nói:“Làm sao vậy, vẻ mặt u oán giống như tiểu oán phụ nha.”
“Ta mới không có giống oán phụ!” Bị Bạch Tấn Vân giễu cợt Thái Sinh chu cái miệng nhỏ nhắn, quật cường đẩy Bạch Tấn Vân ra, ngồi ngay ngắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng và sao trên bầu trời.
Thấy Thái Sinh đẩy mình ra,Bạch Tấn Vân không có phản ứng gì chỉ bắt trước Thái Sinh ngẩng đầu nhìn sao.
“Đại thiếu gia, nếu mẹ đệ muốn đệ đổi lại với tỷ tỷ,huynh sẽ làm sao?” Thái Sinh nhìn ánh trăng, mở ra môi đỏ mọng chậm rãi hỏi Bạch Tấn Vân.
“Giữ chặt đệ, không cho đệ trở về.” Bạch Tấn Vân cười giỡn nói.
“Nếu phải đổi thật thì sao?” Thái Sinh tiếp tục hỏi.
“Ack…… Vậy ta với đệ rời khỏi đây.” Bạch Tấn Vân tiếp tục mang nụ cười nói.
“Đại thiếu gia! Đệ không nói giỡn với huynh!” Thái Sinh lập tức nóng nảy, khuôn mặt nhỏ nhắn quay lại cau mày, hơi tức giận nhìn Bạch Tấn Vân, hắn phiền não như vậy mà huynh ấy lại xem như trò đùa.
Nhìn bộ dáng nổi giận của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân nở nụ cười, đưa tay ôm cổ Thái Sinh lại kéo hắn vào trong ngực mình, hai cánh tay vòng qua thân thể mềm mại kia, cằm của hắn để ở trên đầu Thái Sinh,nụ cười trên mặt không có rút đi mà là càng ngày càng đậm,“Yên tâm đi Thái Sinh, mặc kệ là ai cũng không có thể cướp đệ ra khỏi huynh.”
“Nhưng mà nếu danh dự của đại thiếu gia bị tổn hại, danh dự Bạch gia bị tổn hại thì sao nha?” Thái Sinh ở trong ngực Bạch Tấn Vân, hai bàn tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực Bạch Tấn Vân.
“Danh dự? Ha ha, bây giờ chỉ cần tiền chứ cần danh dự gì.” Bạch Tấn Vân khinh thường nói,“Về phần danh dự Bạch gia, nếu Bạch gia sợ danh dự mình bị tổn hại thì sẽ không đem việc này tuyên dương ra ngoài.”
“Nhưng mà nếu thật sự tất cả mọi người buộc đại thiếu gia đổi đệ trở về thì sao?”
Bạch Tấn Vân cúi đầu nhìn vào mắt Thái Sinh, nhìn thấy con ngươi ưu thương hắn cười nhạt, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ mọng của Thái Sinh, theo sau là lời cam đoan,“Nếu thật sự như vậy, ta đây để lại tất cả đi theo Thái Sinh, Thái Sinh đi nơi nào ta liền đi nơi đó……”
“Đại thiếu gia……” Thái Sinh nghe xong liền đưa tay ôm lấy cổ của Bạch Tấn Vân, đem đầu chính mình vùi ở trong ngực hắn: “Đại thiếu gia,Thái Sinh rất thích đại thiếu gia…… Thật sự rất thích rất thích……”
“Thái Sinh, đáp ứng ta bất luận gặp chuyện gì cũng không thể chạy trốn, không cần dùng phương thức trốn rời khỏi ta,cũng đừng lấy cớ là muốn tốt cho ta!” Bạch Tấn Vân vừa dịu dàng nói vừa đưa tay vuốt ve mái tóc đen của Thái Sinh,“Nếu phải rời khỏi thì mặt đối mặt nói cho ta biết nguyên nhân. Nếu không phải trong lòng muốn vậy không cần lấy cớ gì nói phải rời khỏi ta, ta cũng sẽ không lấy cớ gì rời khỏi đệ! Cho nên khi chuyện xảy ra, chúng ta đều phải xuất ra dũng khí đến đối mặt, với nó được không?”
“Ừm……” Thái Sinh ở trong ngực Bạch Tấn Vân gật đầu.
“Nhất định phải đáp ứng ta.” Bạch Tấn Vân lo lắng nói lại thêm một lần.
“Ừm, ta đáp ứng đại thiếu gia, ta sẽ không lùi bước, cũng sẽ không lảng tránh, ta muốn dùng dũng khí đến đối mặt tất cả mọi việc, trừ phi là đại thiếu gia nói không cần ta , nếu không ta nhất định sẽ không rời khỏi.” Lúc này Thái Sinh cảm thấy được trong lòng ấm áp giống như là tràn ngập sức lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...