Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang



Ngày hôm sau Đường Hiền Nhạc lại đi tới Bạch phủ,vừa vào sân vườn của Bạch Tấn Vân, lần này may mắn nhìn thấy hắn.

Bởi vì bị Bạch lão phu nhân giam lỏng Bạch Tấn Vân chỉ có thể ở hoạt động trong chỗ của mình, cho nên lúc Đường Hiền Nhạc tới hắn đang đứng ở dưới ánh mặt trời.

“Tìm ta có việc gì?” Bạch Tấn Vân ngay cả nhìn cũng lười, nhắm mắt lại ngửa đầu nhìn lại bầu trời xanh thẳm,hít không khí trong lành.

“Tại sao đệ biết ta đến tìm đệ có việc nha?” Đường Hiền Nhạc cũng cười không vội vả nói, ngồi ở phía sau Bạch Tấn Vân nhìn người trước mắt.

“Đại biểu ca,huynh từ trước đến nay là vô sự không đăng tam bảo điện, hơn nữa ngày hôm qua hôm nay và hôm nay hợp lại là hai ngàu, ngươi có thể nói ngươi không có việc gì sao? Ha ha.” Bạch Tấn Vân nói xong cúi đầu,rồi xoay người lại ngồi đối diện Đường Hiền Nhạc.

“Thật đúng là để đệ nói trúng .” Đường Hiền Nhạc nhìn Bạch Tấn Vân khóe miệng nhất câu, mang theo một loại cười xảo quyệt.

“Nói đi.” Bạch Tấn Vân cảm thấy nụ cười kia mang theo một tia bất an.

“Cho đệ xem món đồ này.” Nụ cười trên mặt của Đường Hiền Nhạc chẳng những không giảm ngược lại càng đậm, hắn từ ống tay áo lấy ra một cây trâm,thẩy tới trên bàn ở trước mặt của Bạch Tấn Vân, sau đó đưa tay chỉ đến:“Nhìn xem, biết cái này không?”

Bạch Tấn Vân nhìn cây  trâm,chỉ cần liếc mắt một cái  hắn liền nhận ra đây là cây trâm hắn cho Thái Sinh, nhưng mà hắn không có đưa tay cầm lấy cây trâm, mà là giương mắt thản nhiên mở miệng hỏi:“Không phải cây trâm trên đầu nữ nhân thường đeo sao, đại biểu ca đang nói nói giỡn với ta sao?”

Ánh mắt Đường Hiền Nhạc nhìn chằm chằm vào Bạch Tấn Vân, giống như bắt giữ mỗi một biến hóa rất nhỏ của hắn,“Tấn Vân, đệ nhìn rồi mà quả thực không biết là của ai sao?”


“Không biết, đệ thật sự thấy nữ nhân nhiều lắm.” Bạch Tấn Vân lắc đầu lên tiếng phủ nhận.

“Ai nha, nếu không biết, vậy xem như biểu ca lần này đến không .” Nói xong Đường Hiền Nhạc đứng lên, khoa trương duỗi thắt lưng mệt mỏi, sau đó quay đầu lại nhìn Bạch Tấn Vân:“Coi như biểu ca đến không một chuyến.” Nói xong cất bước rời đi.

“Biểu ca.” Bạch Tấn Vân đột nhiên hô tên của Đường Hiền Nhạc, thanh âm mới vừa ra Đường Hiền Nhạc liền khẩn cấp quay đầu nhìn Bạch Tấn Vân, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong,lại thấy Bạch Tấn Vân mỉm cười, vươn tay chỉ chỉ cây trâm trên bàn nói:“Huynh quên lấy đồ của mình.”

“Tặng cho đệ.”Vẻ mặt của Đường Hiền Nhạc tuy rằng không có biến hóa gì, nhưng mà Bạch Tấn Vân lại thấy ở trong mắt hắn có một tia mất mác. Đường Hiền Nhạc đi rồi, Bạch Tấn Vân bật người tìm Bạch Tấn Uy đến đây, bảo hắn hắn đi theo Đường Hiền Nhạc, hắn đoán chuyện Thái Sinh mất tích có thể liên quan đến Đường Hiền Nhạc có liên quan, nói xong ánh mắt nhìn chằm chằm cây trâm kia thật lâu.

Đang lúc huynh hai huynh đệ đang thương lượng, nha đầu của Bạch lão phu nhân đến, nói lão phu nhân muốn mời đại thiếu gia đến cùng ăn cơm.

“Nếu chuyện mất tích của Thái Sinh có liên quan đến Đường Hiền Nhạc, tại sao đại nương lại thừa nhận mình giấu Thái Sinh?” Bạch Tấn Uy có chút khó hiểu hỏi Bạch Tấn Vân.

“Có lẽ là là hai người liên thủ giấu Thái Sinh, lại có lẽ Thái Sinh thật sự bị mẹ giấu, nhưng sau đó lại bị Đường Hiền Nhạc phát hiện , nhưng mà mặc kệ nói như thế nào Đường Hiền Nhạc nhất định biết Thái Sinh ở nơi nào, cho nên đệ phải đi theo.” Bạch Tấn Vân dặn Bạch Tấn Uy.

“Huynh, huynh không tự mình đi theo dõi sao? Không muốn tự mình tìm ra nơi Thái Sinh bị giấu sao?”

Bạch Tấn Vân lắc lắc đầu nói,“Không phải huynh không muốn, mà mẹ ta sẽ không vô duyên vô cớ gọi đến ăn cơm, lão thái thái kia rất khôn khéo rất. Nếu Thái Sinh ở trong tay mẹ thì huynh phải dò xét thêm mới được. Cho nên……” Nói xong Bạch Tấn Vân vỗ vỗ bả vai của Bạch Tấn Uy,“Chuyện của Đường Hiền Nhạc thì nhờ đệ.”

……….

“Mẹ,mẹ tại sao gọi con đến đây? Tính ăn mừng sao?” Bạch Tấn Vân vừa vào cửa, khuôn mặt tươi cười nhưng giọng nói thì trêu trọc .


Bạch lão phu nhân thưởng hắn một cái xem thường.

“Mẹ đời này chỉ có một đứa con, còn trông cậy vào con sinh tôn tử nha.” Nói xong phất tay, tiểu nha hoàn đứng ở một bên bưng bầu rượu đến, rót rượu vào ly của Bạch Tấn Vân.

“Ừm, rượu này không tệ nhưng không biết có hạ mê dược không?” Bạch Tấn Vân cằm chén rượu lên, nhìn về phía mẹ hắn, cười đến vô cùng sáng lạn, cầm lấy chiếc đũa gắp món hắn thích ăn nhất.

“Như thế nào, con không uống rượu sao?” Bạch lão phu nhân ngồi ở đối diện, từ ái nhìn đứa con chính mình, trên mặt lộ vẻ tươi cười nhẹ giọng hỏi Bạch Tấn Vân.

“Hạ thuốc trong rượu, thật sự khó uống.” Bạch Tấn Vân đem rượu đổ trên mặt đất.

“A,là thế.” Bạch lão phu nhân cảm thán gật gật đầu,“Như vậy bỏ thuốc trong đồ ăn thì sao?” Nói xong cười đến làm cho người ta nhìn thấy hoảng hốt.

Nghe được Bạch lão phu nhân nói như vậy,Bạch Tấn Vân một ngụm đem đồ ăn trong miệng phun ra, nhưng mà ban nãy đã ăn không ít, hắn trừng mắt nhìn mẹ,lão thái thái này thật là khôn khéo .

“Mẹ đã đoán được con nghi mẹ hạ thuốc trong rượu, cho nên cả đồ ăn cũng hạ thước!” Bạch Tấn Vân tự nhận chính mình không ăn nhiều, nhưng trong cơ thể lại có biến hóa.

“Ha ha, con của mẹ thông minh làm sao mẹ không biết? Rượu quả thật có thuốc nhưng là mẹ cô ý cho con phát hiện , chỉ có trong long con hiểu rõ biết trong rượu có thuốc nên thả lỏng cảnh giác, ăn thức ăn trên bàn. Mẹ còn muốn nói với con,mẹ không đơn giản bỏ thuốc ở trong rượu, ngay cả chiếc đũa, bát, toàn bộ đều bị mẹ tỉ mỉ bỏ thuốc lên.” Trên mặt Bạch lão phu nhân như trước mang theo nụ cười từ ái .

“Người đâu! Đem đại thiếu gia trở về phòng để cho Thái Liên hầu hạ !”

Thân thể kịch liệt phản ứng và mãnh liệt nhu cầu làm cho Bạch Tấn Vân rất khó chịu, hắn bị hai gã sai vặt nâng lên, trở về phòng chính mình.


Bạch Tấn Vân đứng ở trong phòng, cánh cửa bị người ta đóng lại.

Lúc này suy nghĩ của Bạch Tấn Vân bắt đầu hỗn loạn, giống như chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy.

Phía trước có một người đang đứng, người kia đưa lưng về phía hắn, y phục nam nhi, mái tóc đen được buộc cao lên.

Nhìn thấy bóng dáng này làm cho trong cơ thể Bạch Tấn Vân càng thêm xao động .

“Thái Sinh, Thái Sinh,đệ đã trở lại?” Bạch Tấn Vân đưa tay khoát lên trên vai người kia.

Lúc này người kia chậm rãi quay đầu lại nhìn sang Bạch Tấn Vân, nhẹ giọng gọi hắn,“Đại thiếu gia……”

Người này không phải người khác chính là Thái Liên nữ cải nam trang, lúc trước nàng đi tìm Bạch lão phu nhân cáo trạng,Bạch lão phu nhân nói nàng nên giả trang thành Thái Sinh.

Nếu thuận lợi có thể chỉ một lần là có thể mang cốt nhục Bạch gia.

Thái Liên tuy rằng trong lòng không khuất phục, nhưng vẫn làm theo lại không nghĩ rằng, chỉ là dáng vẻ như vậy lại khiến cho Bạch Tấn Vân nghĩ lầm nàng là Thái Sinh.

“Thái Sinh…… Thật là đệ sao?” Bạch Tấn Vân nhìn vào gương mặt giống Thái Sinh, tầm mắt có chút mơ hồ, ý nghĩ cũng có chút không rõ ràng lắm, hơn nửa trúng thuốc làm cho hắn khẩn cấp vươn hai tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt nhân lên, nhìn cuối lông mày có nốt chu sa hắn nở nụ cười xán xán,“Thái Sinh, thật là đệ…… Đệ đi đâu , đệ có biết ta rất nhớ đệ không?”

“Đại thiếu gia, thực xin lỗi……” Thái Liên nhẹ giọng nói xong cúi đầu, lập tức nhào vào trong ngực Bạch Tấn Vân,hai tay ôm chặt eo hắn.

Chỉ là một cái ôm đơn giản lại giống như có lửa đốt, toàn thân Bạch Tấn Vân xao động, hai tay mạnh mẽ ôm lấy người trong ngực, cúi đầu khẩn cấp hôn lên cái cổ trắng noãn của Thái Liên.


“A……”

Chỉ là cái hôn nhẹ, người trong ngực lại kịch liệt run rẩy , Bạch Tấn Vân rất vừa lòng phản ứng của hắn, nhắm mắt lại tiếp tục hôn môi không chịu buông hắn ra.

“Đại thiếu gia, đừng, đừng như vậy……” Người trong ngực bắt đầu phản kháng , khóe miệng của Bạch Tấn Vân gợi lên một chút độ cong, tốt lắm, hắn chính là thích hắn như thế này.

“Thái Sinh, đệ có biết ta nhớ đệ như thế nào không, nhớ như thế nào không?” Nói xong Bạch Tấn Vân xoay người, ôm lấy Thái Liên đi đến bên cạnh giường,ném mạnh lên giường.

Có thể là động tác quá mạnh, Thái Liên có chút đau đớn liền thấp giọng rên rỉ, tiếng kêu như vậy lúc này ở trong tai Bạch Tấn Vân nghe tuyệt vời đến cỡ nào a.

“Thái Sinh……” Bạch Tấn Vân nửa quỳ ở trên giường, hai tay chống lên hai bên thân thể Thái Liên,“Hôm nay cảm giác đệ không giống với thường ngày nha……”

“Làm sao không giống?” Thái Liên đưa tay dịu dàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của Bạch Tấn Vân ,nhẹ giọng nói.

“Thân mình biến nhuyễn , thanh âm dịu dàng , hơn nữa còn có thể chủ động câu dẫn ta……” Bạch Tấn Vân nói xong,đưa tay vuốt ve mặt rồi hôn lên bàn tay nhỏ bé kia, hắn cảm giác thân thể Thái Sinh mềm mại ……

“Đại thiếu gia, vậy huynh có thích đệ như bây giờ hay không?” Thái Liên dịu dàng hỏi.

“Thích, chỉ cần là Thái Sinh, biến thành bộ dáng gì nữa ta đều thích.” Bạch Tấn Vân cười thật tươi, hai má hắn ửng đỏ, hiệu lực của thuốc càng ngày càng rõ ràng.

“Hôn ta được không?” Hai tay của Thái Liên quàng lên cổ của Bạch Tấn Vân, để hắn đến gần phía mình.

“Vật nhỏ, tại sao phóng đãng như vậy……” Khóe miệng của Bạch Tấn Vân nhướng đầu lên, liền cúi đầu hôn lên cổ hắn.

“A…… Đại thiếu gia, ta thích huynh, ta muốn trở thành người của huynh, hôn ta đi, hôn ta đi, ta muốn cả đời đều làm người của huynh……” Thái Liên bị Bạch Tấn Vân hôn môi,nàng cảm thấy cho đến giờ mình chưa phóng đãng đến như vậy, nhưng ở trước mặt Bạch Tấn vân cái gì rụt rè cũng không có ……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui