- Sao hả? Đã lên giường của ta rồi còn nghĩ trốn?
Hai mắt Ninh Dương sâu thẳm, giống như một cái động không đáy, muốn hút nàng vào trong.
Vãn Mị tim đập má đỏ, lãng tránh nhìn sang chỗ khác.
- Ninh công tử...
- Còn gọi Ninh công tử?
Ninh Dương híp mắt hỏi, sóng mũi cao vút cạ cạ vào má nàng, một bộ hôm nay nàng không gọi làm sao cho hắn hài lòng thì hắn sẽ không tha cho nàng.
- Vậy...Ninh Dương? A Dương?
Ninh Vương gia tàn nhẫn trong lời đồn "ưm" một tiếng, giọng mũi càng làm hắn phá lệ đáng yêu một lần.
Tác dụng phụ "xuân dược" trong thuốc làm cho cơ thể hắn nóng rần, cách ba lớp y phục vẫn để nàng phát giác ra vật dưới thân của hắn cứng rắn cọ xát lên bắp chân nàng, "tiểu Ninh Dương" thẳng băng như muốn phá vải xông ra, khí huyết dương cương.
Vãn Mị hoảng hốt muốn chết, nàng lắp bắp.
- Chàng đứng lên, hôm nay ta phải đi xem hội thả đèn.
- Một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi.
Đi cái gì chứ, nàng đây là muốn trốn có được không!? Vãn Mị câm nín một hồi.
- A Dương, không phải chàng nói sau khi uống thuốc giải xuân dược sẽ không còn bị.....cái đó sao?
Vãn Mị ấp úng nói, nàng không dám cử động chân một chút nào, sợ dẫn lửa thiêu thân.
- Ta không uống xuân dược, cho nên dù cho có thuốc giải, cũng chỉ có thể giúp ta cân bằng âm dương một phần nào đó mà thôi.
- Vậy..vậy sao nó vẫn...vẫn cứng lên?
Vãn Mị xấu hổ muốn độn thổ, nàng còn là lần đầu tiên tiếp xúc gần với thứ đó.
Ninh Dương nghe vậy ngẩng đầu nhìn xem nàng, mi mắt của hắn cong dài như cánh bướm, hai mắt hẹp dài thường ngày trông có vẻ sắc bén, lúc này lại lộ ra một cổ ý vị không rõ.
- Bởi vì ta muốn nàng!
Hắn bá khí tuyên bố, lời nói không dấu đi dục vọng, lõa lồ khiến người ta nghe mặt đỏ tim đập.
Tay hắn còn không an phận, siết chặt vòng ôm, kéo sát ngực nàng vào ngực hắn, xiêm y mỏng manh không thể ngăn cản nhiệt độ hai người hòa vào nhau.
- Chàng, chàng muốn làm gì? Không phải vừa rồi còn nói muốn đưa ta đi xem thả đèn hay sao?
- Ta đổi ý, không ngắm đèn, chỉ muốn ngắm nàng.
Nói rồi đầu lưỡi hắn còn hư hỏng lướt nhẹ qua tai nàng, xúc cảm xa lạ khiến nàng không nhịn được rùng mình một cái.
Nhiệt độ trong phòng kín vốn dĩ hơi lạnh một chút, bị hắn ôm cơ thể nàng lại nóng lên khác thường như thế.
Đầu lưỡi hắn thật quá đáng, từ vành tai di chuyển xuống tới cổ, chọc nàng cười khanh khách.
- A Dương, chàng không phải cẩu, ta cũng không phải khúc xương, chàng liếm gì chứ?
Ninh Dương bị nàng chọc cười, tiếng cười của hắn trầm khàn, từ tính rất dễ nghe, làm nàng tê dại.
- Nàng đương nhiên không phải xương, mà là thịt.
Ta muốn ăn thịt nàng!
- Gì mà xương với thịt? Chàng đói sao?
Ninh Dương: "...."
Mị nhi của hắn thật đơn thuần, hắn phải làm thế nào mới dụ dỗ được nàng đây?
Ninh Dương hôn môi tương đối lão luyện, khiến Vãn Mị như sắp bị hút hết khí mà vẫn cảm thấy có sự đê mê.
Môi lưỡi hai người hòa quyện vào nhau, hai tay hắn cũng không rảnh rỗi, dời xuống ngực nàng,
Cả người Vãn Mị khô nóng không chịu được, bị Ninh Dương cởi bỏ cúc áo lộn xộn, trút bỏ xiêm y, thịt da trần trụi trắng nõn của nàng dán sát vào hắn, nụ hôn hắn triền miên, quấn quýt hơi thở của nàng.
Ninh Dương chưa bao giờ gần gũi với nữ tử thế này, trong hơi thở mang theo hương thơm mê người của nữ nhi, môi lưỡi ngọt ngào mềm mại.
Vật nam nhân bên dưới người cương cứng đâm vào da thịt trần trụi, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua cơ thể nàng.
- A....Ưm.....
Vãn Mị nỉ non, cơ thể nóng bừng, đồng thời cũng thoải mái gây ra một chút phản ứng lạ, gương mặt nhỏ ửng hồng một mảng, môi bị hắn liếm mút sưng lên, trong mắt chứa lệ thủy mơ màng, mỗi một tấc đều để cho Ninh Dương hô hấp trầm trọng thêm một phần.
- Vãn Mị, ta yêu nàng, muốn nàng gả cho ta, có thể chứ?
Vãn Mị mơ mơ hồ hồ đáp ứng xuống, bất quá, nàng cũng xác thực yêu hắn, phát hiện lời nói ra xong, nàng cũng không có hối hận.
Ninh Dương thõa mãn nở nụ cười, có trời mới biết, ngay vừa rồi mặt ngoài hắn bất động thanh sắc, bên trong lại rối thành một đoàn, sợ nàng vẫn còn ghi hận mà không muốn gả cho hắn.
Mang theo vui sướng, hắn nhẹ nhàng cúi đầu thưởng thức, dùng răng cạy nhẹ môi nàng.
- Ưm....
nàng giống như con cá thiếu nước vặn vẹo dưới người chàng.
Nhìn thân thể nàng mảnh mai vậy thôi, kỳ thực chỗ cần có thịt vẫn có thịt, dưới vòng eo thon là bờ mông đầy đặn, da thịt trắng nõn mịn màng, ngoài trừ cánh tay lưu lại nhiều vết sẹo do thương gây ra.
Nhìn tới đây, Ninh Dương thoáng cứng nhắc, trong lòng đau đớn, hắn nghĩ tới hình ảnh máu me bê bết của nàng, tay không kìm được khẽ run, sóng lưng thẳng lên.
- Đau không?
Vãn Mị nhìn hắn tự trách cùng đau lòng, khẽ thở dài, cánh tay vòng qua cổ ôm lên, ngồi lên giữa hai chân hắn, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên thái dương nam nhân, môi mỏng hôn lên mũi.
- Không đau nữa.
Ninh Dương mặt không biểu tình, Vãn Mị yêu thương hôn hôn hắn, nỉ non.
- A Dương, ta muốn.
Vãn Mị cắn môi, Khuôn mặt thanh thuần của nàng tràn đầy xuân sắc, phì phò thở gấp, nàng ngồi xuống giữa hai chân hắn không nén được cong thân thể.
- Hừm....A...
Ninh Dương bị động tác bất ngờ của nàng giày vò thở gấp, tiểu yêu tinh, muốn mạng!
Tựa như bị xé rách làm hai nữa, nàng khổ sở đẩy nam nhân trên người, hai cánh tay bị dễ dàng nắm lấy, sau đó một phần sức nặng đè xuống dưới, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho, nuốt vào tiếng kêu rên của nàng.
Ý thức Vãn Mị lúc này đã mơ hồ, thoạt đầu chỉ cảm thấy như một con dao sắc đang cắt da thịt của nàng.
- Sắp chết mất.....a...đừng mà..
Tiếng cầu xin buông tha của nàng dần dần nhỏ đi, chuyển thành tiếng thở gấp khe khẽ, đôi mày nhíu chặt cũng dần dần thả ra.
Ninh Dương thấy khuôn mặt nàng trở nên nhu hòa, càng thêm mạnh mẽ, biến tiếng thở gấp của nàng thàng đứt quãng vỡ vụn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...