Vũ Đằng vừa mới dùng xong cơm trưa đã bị Tử Hoành lái xe ném tới trường học. Tuy Tử Hoành biểu lộ vẫn như bình thường, nhưng trực giác của Vũ Đằng nói cho cậu biết, hình như Tử Hoành đang tức giận chuyện gì đó. Làm một quý công tử có giáo dưỡng có lễ phép, cậu quyết định không để ý tới bộ mặt đang muốn gây sự của Tử Hoành, vội nói tạm biệt với anh, sau đó xuống xe đi tới phòng học.
Tử Hoành nhìn theo bóng lưng Vũ Đằng, hít sâu một hơi, dựa vào cửa xe híp mắt lại. Phía trước là chốn thiên đường thuộc về tuổi thanh xuân, anh và Vũ Đằng không giống nhau, những thứ anh phải học chính là như thế nào quản lý tốt xí nghiệp, như thế nào làm một tổng tài danh tiếng.
Anh cùng với Vũ Đằng rất ít sống một chỗ cùng nhau, lúc đó mẹ của Vũ Đằng đối với mình cũng là ôn hoà, còn những năm gần đây, anh cùng với Vũ Đằng ngoại trừ về mặt di sản mà phát sinh khắc khẩu, những khoảng thời gian trước, hai anh em căn bản là ngay cả lời nói cũng không có nhiều.
Tử Hoành cảm khái u buồn cũng không có diễn biến được bao lâu, bởi vì rất nhanh có người cắt đứt suy nghĩ của anh.
“Tử Hoành?” Là một giọng nữ mềm mại, hình như còn mang theo chút ngạc nhiên
Tử Hoành quay đầu, nhìn thấy chính là một cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen nhánh mềm mại được vấn thành một búi, nghiêm túc nhưng lại không cũ kỹ. Anh híp mắt nghĩ nghĩ, lúc sau mới mang theo mỉm cười nói: “Hà Ngữ?”
"Vâng, đã nhiều năm không gặp.” Hà Ngữ đối với gia thế của Tử Hoành cũng không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn đến chiếc xe bên cạnh anh kia, liền biết rõ kinh tế hiện tại của Tử Hoành rất không tồi, cô nhoẻn miệng cười: “Xem ra anh rất phát đạt, còn em hiện giờ, từ nước ngoài du học trở về cũng chỉ là đi dạy trong trường đại học thôi.”
Tử Hoành cười cười, không có tiếp lời Hà Ngữ, dù sao tuy đều là đến du học cùng một trường đại học ở nước ngoài, nhưng giữa hai người cũng không có bao nhiêu quan hệ. Không khách sáo cũng không thân thiện, đối với anh mà nói, Hà Ngữ nhiều lắm chỉ không tính là người xa lạ.
Phía sau hai người vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tử Hoành nhìn lại, chứng kiến Vũ Đằng vốn đã nên vào học lại quay về đây.
Vũ Đằng chạy vội, cho nên bình thường đi đường vốn không có bao nhiêu tiếng động như cậu cũng phát ra chút ít thanh âm. Chứng kiến Tử Hoành đứng chung cùng một cô gái, cậu hơi sững sờ, trong lòng có chút hiểu là chuyện gì xảy ra. Cô gái này bộ dáng mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng khí chất đầy người vẫn là rất không tệ, nghĩ vậy, cậu đối với Hà Ngữ cười cười thân thiện, quay đầu nói với Tử Hoành: “Ca, em để quên một quyển sách, nên quay lại lấy.”
Tử Hoành miệng ấp úng, nhìn Vũ Đằng úp sấp xuống chỗ ngồi phía sau xe lấy sách, anh thật sự muốn nói một câu, có phải là có cái gì hiểu lầm không? Trước kia mình ở cùng những phụ nữ khác, nếu là đụng phải Vũ Đằng, tất nhiên là sẽ huyên náo cho đến khi ai cũng bị mất mặt, hôm nay nó lại trở nên phối hợp như vậy, làm cho anh cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, nhả cũng nhả không ra, nuốt cũng nuốt không trôi, khó chịu đến mồm miệng rúm ró. Quả nhiên đã quen đối phương không biết nói đạo lý, đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy thực làm cho người ta không kịp thích ứng.
Lúc đã thấy rõ người vừa tới thì… Hà Ngữ so với Tử Hoành còn giật mình hơn, dù sao một đại họa của trường học đã từng hại thảm các giáo sư thì cô cũng là biết đến. Lúc cô nhìn thấy Vũ Đằng lại cười thân thiện với mình, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng đờ. Không biết có phải là cảm giác của mình hay không, cô lại cảm thấy cái nụ cười này so với việc cậu ta trừng mắt nhìn mình còn đáng sợ hơn. Tuy hiện tại Vũ Đằng thoạt nhìn ôn hòa vui vẻ, cũng không có giống như trước kia lúc nào cũng thay đổi màu tóc cùng nghệ thuật phối đồ mà người thường không cách nào giải thích được, nhưng là thật sự không thể phủ nhận những việc ác mà cậu ta đã từng làm khiến cho người ta vẫn luôn mang tâm lý oán hận.
Đem [ Ngôn ngữ học truyền thống Thiên triều ] ôm vào trong ngực, Vũ Đằng thấy Tử Hoành sắc mặt xấu hổ, nữ tử bên cạnh thần sắc cũng không tự nhiên, lập tức hiểu ra, xem ra hai người này là ngượng ngùng, cậu hiểu ý tủm tỉm, đóng cửa xe, cười cười với Tử Hoành, chuẩn bị xoay người rời đi.
“Lâm học đệ, cậu cùng Tử Hoành là…?” Hà Ngữ trong lúc Tử Hoành chỉ im lặng mỉm cười, rốt cục không có chuyện để mà nói tiếp, Tử Hoành cùng Vũ Đằng là anh em, cái sự khác biệt này cũng quá lớn a. Không đúng, Vũ Đằng là Nhị thiếu gia của Lâm gia, nói như vậy, Tử Hoành chính là…
Vũ Đằng vừa nghe lời này, liền hiểu vị nữ tử này biết mình, cậu hơi sững sờ, biết mình cũng quen biết ca ca, nhưng không biết bọn họ là anh em? Cậu khẽ chau mày, lập tức cười cười: “Chúng tôi là anh em, tôi phải tới phòng học rồi, không quấy rầy hai vị.” Nếu là ‘hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình’, cậu cũng không tiện ở chỗ này nói thêm gì đó, vì vậy Lâm nhị thiếu gia rất thức thời nhấc gót đi luôn.
“Tiểu Đằng.” Tử Hoành rốt cục vẫn là nhịn không được gọi lại thiếu niên đã đi xa vài mét.
“Dạ?” Vũ Đằng vẻ mặt khó hiểu nhìn người gọi lại cậu, có chuyện gì sao? Chẳng lẽ, anh ấy thật sự đối với nữ tử này không có ý nghĩ – yêu đương? Cậu mắt nhìn nữ tử mặc váy trắng đứng ở một bên, tuy so ra kém những mỹ nhân khuynh thành từng ái mộ mình trước kia, bất quá coi như là không tồi, dù sao một nữ tử tốt xấu thật sự thế nào cũng không phải dùng dung mạo đến kết luận.
“Em… sau khi tan học thì về nhà sớm một chút, đừng cùng một số người đi mấy chỗ loạn thất bát tao gì đó.” Tử Hoành nghĩ đến những bạn bè không ra gì xưa kia của Vũ Đằng thì nhíu nhíu mày, tuy hiện tại tiểu tử này vẫn là rất an phận, nhưng ai biết có thể hay không nhảy ra vài kẻ không đứng đắn sẽ đem thằng bé dạy hư?
Vũ Đằng mặc dù không rõ ràng lắm Tử Hoành đang nghĩ gì, nhưng là người làm em trai, đối với lời của ca ca đương nhiên là phải tôn trọng, vì vậy Lâm nhị thiếu gia ngoan ngoãn gật đầu: “Tan học em lập tức trở về nhà.”
Nghe được hứa hẹn của Vũ Đằng, Tử Hoành mới thoả mãn phất phất tay, cho Vũ Đằng rời đi.
“Lâm học đệ rất nghe lời anh a.” Hà Ngữ miễn cưỡng cười cười, cô thật sự không thể đem cái người nhu thuận nghe lời này liên hệ cùng một chỗ với Vũ Đằng kiêu ngạo trước kia, vì vậy nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy vặn vẹo.
Tử Hoành lại nghe ra sự nghi hoặc trong lời nói của cô, nhìn theo bóng lưng Vũ Đằng nói: “Đúng vậy, Tiểu Đằng luôn luôn rất hiểu chuyện và biết nghe lời.”
Hà Ngữ run rẩy, nhu thuận là chuyện mà Vũ Đằng có bắn đại bác cũng không tới, Tử Hoành đến tột cùng là như thế nào có thể đem hai cái danh từ này để cùng một chỗ? Hay là nói, Vũ Đằng trong trường học kiêu ngạo như vậy, đều là do Tử Hoành dạy hư?
Bất quá những lời đồn đãi trước kia trong trường học về Lâm gia huynh đệ bất hòa lại là từ đâu mà ra? Hà Ngữ có chút mê mang, cô nhìn nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mắt, cô thật không ngờ thân phận của Tử Hoành đúng là hiển hách như thế, cô đột nhiên có chút hiểu tại sao ban đầu lúc ở đại học Tử Hoành đối với bạn học có chút xa cách, dù sao người phải sinh hoạt tại loại gia đình này, vốn là không cần tình hữu nghị đơn thuần gì đó.
Hai người lại khách khí hai câu, Tử Hoành liền mở ra xe thể thao sáng loáng của mình đi ra cổng trường đại học.
…………………………..
Buổi chiều có hai tiết, bởi vì tới hơi trễ, Vũ Đằng liền từ cửa sau đi vào tìm hàng cuối mà ngồi, vừa ngồi xuống chợt nghe bên cạnh có người phát ra tiếng hừ nhẹ, cậu quay đầu xem xét, thì ra là thiếu niên mà hôm qua đã cùng mình đấu bóng.
Lâm Thư thấy Vũ Đằng chỉ liếc nhìn mình một cái, mặt cũng không biến sắc như ngày trước, cảm giác đối phương có cái gì không đúng, không đúng, hẳn là quá nhiều chỗ không đúng.
Vũ Đằng khi nào thì lại chăm chỉ đi học, Vũ Đằng khi nào thì lại đối xử với bạn học có lễ phép, Vũ Đằng khi nào thì có thể đá bóng tốt như vậy? Vào bệnh viện một chuyến mà cứ như tăng level trong game online, còn nâng cấp trở nên lợi hại hơn. Nếu cứ đánh ngất là có thể đem bại gia tử biến thành học sinh tốt, hắn không ngại cho người ta đem toàn bộ bại gia tử đều đánh vào viện.
“Cậu đừng chằm chằm tôi, như vậy rất thất lễ.” Vũ Đằng thấy Lâm Thư nhìn chằm chằm mình, nhăn mày, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng: “Cậu không nghe giảng sao? Đây cũng là tôn trọng thầy giáo.” Tuy những loại chuyện này cậu không muốn phải nhắc nhở đối phương, nhưng làm bạn học, cậu sẽ không tiếc lòng tốt nhắc nhở đối phương một chút.
Nghe con mẹ ngươi, ai so với ai còn không tôn trọng thầy giáo hơn? Người từ trước đến nay luôn ưu nhã như Lâm Thư lần đầu tiên có loại xúc động muốn văng tục, một tên tiểu tử thường xuyên trốn học có tư cách gì nói hắn không tôn trọng thầy giáo? Tiểu tử này bị đánh nhập viện trên thực tế là đầu óc bị đánh ngu đi?
Vũ Đằng thấy Lâm Thư sắc mặt khó coi, biết là lời chỉ trích của mình làm cho đối phương khổ sở, vì vậy dừng lại động tác ghi chép: “Cậu cũng đừng quá để ý, dù sao biết sai có thể thay đổi là tốt rồi, không nên quá mức tự trách.” Nói xong, còn đối với Lâm Thư lộ ra một nụ cười tha thứ, vùi đầu tiếp tục làm ghi chép.
Mẹ nó, hôm qua trên báo thấy có người bị sét đánh chết, tại sao ông trời lại không đem cái tên khốn kiếp này bổ đôi ra! Lâm Thư cắn răng, bút máy trong tay bị hắn bóp đến hắt xì run rẩy.
Buổi chiều tiết thứ hai là tiết thư pháp truyền thống, cái khoa này là để khuyến khích sinh viên nhận thức văn tự cổ đại, nhưng cũng không phải quá coi trọng, cho nên phòng học nằm trong một tòa nhà cũ của Giáo Học Lâu. Cái khu Giáo Học Lâu này trên vách tường leo đầy dây thường xuân, nhưng mà không hề có vẻ u ám, ngược lại làm cho người ta vài phần cảm giác an bình.
Trong đại học cũng là nơi ngọa hổ tàng long, người có thể dùng một tay bút lông viết ra hảo chữ cũng không phải là không có, tuy nói khuyết thiếu một chút lực đạo, nhưng là cũng may thoạt nhìn khá giống, cũng chính là không tồi.
Người dạy môn này là Viên giáo sư, đối với những việc thư phòng tạo nghệ, này của sinh viên cũng không có yêu cầu quá cao, chỉ mong bọn trẻ này lúc tốt nghiệp đại học có thể viết ra vài chữ nhỏ tinh tế.
Vũ Đằng nhìn trong tay cái mà mọi người gọi là bảng chữ thư pháp mẫu, bắt bẻ nhíu mày, đây mà cũng gọi là bảng chữ mẫu, ngày xưa tại trong học viện của cậu, dù có mời đại một vị trong trường đến viết, cũng không thua kém so với những chữ này.
Trải rộng giấy Tuyên Thành ra trước mặt, Lâm Nhị công tử cau mày nghĩ nghĩ, gỡ xuống chiếc bút lông thô nhất trên giá bút, viết một cái chữ “Phúc” thật to, hạ bút như nước chảy mây trôi không ngừng, thủ pháp mạnh mẽ hữu lực, không hề run rẩy, một chữ “Phúc” tràn ngập khí khái liền hiện ra trên giấy.
Viên giáo sư quét mắt nhìn phòng học một vòng, thấy một học trò mặc bạch y động tác viết chữ có chứa phong cách quý phái, mặc dù đối với thư pháp của cậu ta cũng không ôm hi vọng nhiều, nhưng tốt xấu cái tư thế này khiến người nhìn thấy thoải mái, vì vậy vị giáo sư già cả này liền tiến lên quan sát một chút.
“Thiên tài!” Viên giáo sư vừa nhìn thấy chữ ‘phúc’ này, kích động đến mức giữ chặt tay Lâm nhị thiếu gia: “Vị bạn học này, chữ này của cậu thật sự là quá hoàn mỹ, thật sự có phong cách quý phái a.”
Vũ Đằng khó hiểu nhìn chữ phúc kia của mình, bởi vì hiện tại cái tay này không có trải qua rèn luyện, cái chữ này bất quá chỉ là một sản phẩm thất bại của mình mà thôi, vị giáo sư này kích động như vậy làm chi?
Vì vậy lúc tan học, Vũ Đằng không thèm đếm xỉa tới lão giáo sư kích động đến ánh mắt sáng lên, nện bước ưu nhã, mặt mỉm cười đi ra Giáo Học Lâu.
Trong nội tâm Lâm nhị thiếu gia, cái này cũng bất quá chỉ là vài cái chữ viết thất bại mà thôi, căn bản là không đáng nhắc tới, cậu cũng không phải người theo đuổi thư pháp hoàn mỹ, cho nên về thư pháp cũng không quá để ý, làm con cháu thế gia, cũng không cần quá mức coi trọng phương diện này.
Lâm Thư nhìn theo người nào đó đã đi xa, lại nhìn nhìn trên tay đang cầm chữ viết bằng bút lông của người nào đó, cắn răng nói: “Sét đánh chết ngươi!” Kết quả nghiêng người một cái, cũng không biết làm sao, lại bước trượt cầu thang, tại một khắc trước khi ngã sấp xuống, Lâm Thư bi phẫn nghĩ, hắn hẳn là… nên cách cái tên bại gia tử này xa một chút !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...