Ở lại gặp khá nhiều phiền phức, nên đợi Mạch Khinh Trần hết sốt, Lâm Trì liền dẫn hắn rời khỏi đó.
Song, nàng không mang nhiều bạc trên người, mua xe ngựa, thuê phu xe, biếu một ít cho hai phu thê cho ở nhờ xong thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Lâm Trì tính thử, từ khi rời khỏi Ma Giáo đến khi tìm được quan phủ chắc cũng phải sáu, bảy ngày, đến lúc đó với thân phận của Mạch Khinh Trần, những vấn đề còn lại có thể giải quyết dễ dàng.
Lâm Trì ngẫm nghĩ rồi tựa vào xe ngựa ngủ một giấc dài.
Nhưng khi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong lòng Mạch Khinh Trần, hắn cũng đang nhắm nghiền mắt, dung nhan điềm tĩnh, không nhiễm bụi trần.
Lâm Trì ngồi dậy liền thấy cánh tay Mạch Khinh Trần lúc nãy gối đầu cho nàng giờ đang rỉ máu, nàng giật giật khóe môi: "Mạch Khinh Trần..."
Mạch Khinh Trần giơ tay mò mẫm về phía nàng: "Sao thế?"
Đôi mắt trống rỗng của hắn không biết dừng lại ở đâu, rời rạc không có tiêu cự.
Lâm Trì căng thẳng, ôm lấy Mạch Khinh Trần, khẽ thở dài: "Đừng nhúc nhích... Ta thay thuốc cho chàng."
Ban đêm.
"Xin lỗi, ta thật không biết mắt của quý phu quân đang gặp vấn đề gì." Đại phu hạ màn, khẽ lắc đầu, "Ta nghĩ có thể hắn bị kích động gì không? Hoặc là do quá mệt nhọc, tĩnh dưỡng mấy ngày có lẽ sẽ khá lên?"
Lâm Trì thất vọng, đa tạ đại phu rồi quay trở vào phòng.
Nhìn đôi mắt không chút ánh sáng của Mạch Khinh Trần, một nỗi khó chịu trào dâng, nhưng nàng không muốn bộc lộ trước mặt hắn.
Lâm Trì điều chỉnh cảm xúc, khẽ cười nói: "Đại phu nói mắt chàng không đáng ngại, ở đây không có thuốc tốt, đợi khi về đến Dương Minh nhờ thái y khám giúp chàng, chắc chắn sẽ nhanh khỏi."
Mạch Khinh Trần khẽ lắc đầu, cong mắt nói: "Ta không sao."
Dù mắt không có ánh sáng, nhưng độ cong của đôi mắt đó cũng khiến Lâm Trì cảm thấy yên tâm.
Chính là cảm giác yên lòng mà quê hương mang lại.
Đêm khuya đang ngủ mơ màng thì Lâm Trì thấy hơi đói bụng, bèn bò xuống giường định đến phòng bếp của khách điếm tìm thức ăn, không ngờ không tìm được gì, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chưởng quầy vừa mở cửa, một toán người mang kiếm liền xông vào, tên cầm đầu vung một lượng bạc nói: "Chuẩn bị cho bọn ta rượu và mấy món ngon, nhân tiện sắp xếp mấy gian phòng hảo hạng."
Chưởng quầy nhận bạc, vội đánh thức tiểu nhị đi chuẩn bị, đồng thời vừa châm trà vừa tha thiết hỏi: "Các vị khách quan còn gì phân phó không ạ?"
Một nam tử trong đó nói: "Hết rồi, hết rồi, bọn ta đang bàn chuyện đại sự!" Nói rồi hắn uống một ngụm trà, khẽ nói: "Chuyện tên kia bị mù mắt, võ công bị giảm đi là thật hay giả? Tin này có đáng tin không?"
Tên còn lại nói: "Có lẽ là thật, có người tận mắt chứng kiến, nếu có người muốn dịch dung giả mạo thành tên đó chỉ sợ cũng không được..."
"Nhưng chỉ dựa vào chúng ta có thể bắt được hắn không, dù sao hắn cũng là..."
"Chuyện này thì có đáng gì! Nhận được tin này không chỉ có mình phái chúng ta, các bang phái và nhân sĩ võ lâm có huyết hải thâm thù với hắn không thiếu, nhiều nhất vài ngày nữa sẽ tới, hừ, ai bảo năm đó hắn càn quấy như thế, lần đó bao vây tiêu diệt hắn các đại môn phái cử đi không ít các trưởng lão và đệ tử cao cường, mà lại bị giết sạch không còn một mống." Nam tử cầm kiếm đứng cạnh nói: "Hơn nữa... Nếu có thể giết hắn thật, thì có thể một đêm thành danh trên giang hồ đấy!"
Không đợi nghe xong, Lâm Trì vội vã lên lầu, kéo Mạch Khinh Trần nói: "Bây giờ chúng ta phải đi."
Mạch Khinh Trần còn đang mê mang, không hiểu hỏi: "Sao thế?"
Lâm Trì đau khổ: "Có kẻ đuổi giết chàng."
Nàng quên không che đi mái tóc bạc của Mạch Khinh Trần, trông còn nổi bật hơn cả biển chỉ đường, giống hệt cái bia ngắm di động! Chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể tìm được manh mối!
Lâm Trì càng nghĩ càng sốt ruột, không nhịn được hỏi: "Mạch Khinh Trần, ở xung quanh đây chàng có kẻ thù không? Không đúng, phải hỏi là chàng có bao nhiêu kẻ thù?"
Mạch Khinh Trần: "... Kẻ thù là sao?"
Lâm Trì: "Thì là những người chàng đã từng đắc tội... Hay từng giết người nhà của họ."
Mạch Khinh Trần nghĩ một lát, thật thà nói: "... Nhiều lắm, không nhớ hết."
Lâm Trì ôm đầu ngồi xổm xuống: "Làm sao bây giờ..." Cứ đà này, nếu muốn bình an vô sự tìm được quan phủ chỉ sợ vô cùng khó khăn.
Mạch Khinh Trần thẳng người dậy, sờ đầu nàng: "Ta sẽ không để họ làm nàng bị thương."
"Quan trọng không phải là ta! Là chàng đó!" Lâm Trì bắt lấy tay Mạch Khinh Trần, "Hiện tại chàng không nhìn thấy gì, còn đánh lại nhiều người như vậy không? Còn nữa..." Còn cánh tay vừa bị thương, vết thương còn lâu mới lành... Nếu bị thương nữa...
Mạch Khinh Trần nhếch môi, rồi cong mắt nói: "Không sao."
Tất cả những chuyện này đều không sao cả.
Hắn không định nói với Lâm Trì, lúc trước khi nàng bôi thuốc cho hắn, hắn thấy đau, dù chỉ có cảm giác rất nhẹ nhưng ít ra hắn có thể cảm nhận được... Cứ thế rất nhanh thôi, hắn sẽ có thể cảm nhận thêm những cảm giác khác, không còn tồn tại vô tri vô giác nữa, hắn có thể sống như một người bình thường...
Lâm Trì thở dài, im lặng.
Nàng sớm nên biết dù có nói với Mạch Khinh Trần nguy hiểm cỡ nào hắn cũng không sợ mà!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Trì mua một ít lá Đông Thanh và Thử Vĩ chế thành thuốc đen nhuộm tóc, sau đó nhuộm tóc Mạch Khinh Trần thành màu đen trong xe ngựa, Mạch Khinh Trần không có ý kiến gì, đương nhiên... Hắn chưa từng có ý kiến với chuyện gì, thậm chí còn rất hưởng thụ quá trình Lâm Trì nhuộm tóc cho hắn... ==
Lâm Trì vốn định mua tóc giả, nhưng thứ nhất thật sự tìm không được bộ tóc nào hợp với Mạch Khinh Trần, thứ hai nếu dán không chặt rơi xuống là tiêu đời, thế nên nàng bỏ cuộc.
Có điều ngoài việc tay Lâm Trì bị nước nhuộm dính đen ngòm, thì hiệu quả trái lại cực kì tốt.
Trước giờ chỉ nhìn thấy Mạch Khinh Trần trong mái tóc bạc, phiêu du xuất trần không giống người thường, nhưng sau khi nhuộm tóc thành màu đen, phai đi vài phần xa cách, ít đi vài phần lạnh nhạt, tăng thêm nét thân thiết, màu đen thuần túy thâm trầm khiến Lâm Trì nhịn không được ngắm Mạch Khinh Trần thêm vài lần. Trước kia nhìn hắn như thần tiên giáng trần, hiện tại lại giống như công tử quý tộc, hậu duệ thế gia bình thường, gọn gẽ đơn thuần khiến người ta rung động.
Mạch Khinh Trần không thấy gì, thấy Lâm Trì chỉ nhìn hắn không nói lời nào, thấp thỏm không yên: "Khó coi lắm à?"
Lâm Trì dứt khoát lắc đầu như trống bỏi: "Không!"
Nói rồi gạt tóc Mạch Khinh Trần xuống che trán hắn, nhưng vẫn chưa thấy hài lòng, lấy thêm một cái bịt mắt đeo lên mặt hắn, lúc này mới hài lòng gật đầu: "Ổn rồi."
Mạch Khinh Trần nâng khóe môi.
Sao cũng được... Lâm Trì nói ổn thì là ổn.
Trên đường đi vận may của Lâm Trì cũng không tệ. Mạch Khinh Trần quá nổi danh với mái tóc bạc, sau khi nhuộm tóc dọc đường đi trái lại không gặp phải nhiều kẻ thù lắm, có vài lần Lâm Trì phản ứng nhanh quá xuống tay giải quyết trước. Nàng thấy hơi tiếc, đi quá vội nên không có mang mặt nạ dịch dung, nếu không cho Mạch Khinh Trần mang vào thì khả năng bị phát hiện càng thấp.
Lâm Trì không dám vào lại thành, đánh xe đưa Mạch Khinh Trần đi đường vòng, đợi đêm xuống thì vào thành một mình mua rượu, thức ăn và lương khô mang về.
Hai người ngồi đối diện trên xe ngựa dùng cơm, Lâm Trì ăn ngấu nghiến xong, theo thói quen bưng bát cơm lên đút từng muỗng cho Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần không nhìn thấy đường, chỉ dựa vào vách xe nuốt từng muỗng từng muỗng, tóc đen rũ xuống bả vai, vài ánh trăng rơi trên má hắn, như áo lên một tầng kim sa mỏng, hoàn mỹ đến không chân thực.
Nói ra thì, ba năm trước khi quen Mạch Khinh Trần, nàng cũng đút hắn ăn thế này, chỉ là tâm trạng khi đó và bây giờ khác nhau. Khi đó chỉ nghĩ qua ngày nào hay ngày đó, không ngờ có một ngày nàng cam tâm tình nguyện ở cạnh Mạch Khinh Trần.
Lâm Trì buông bát, nói: "Mạch Khinh Trần..."
Mạch Khinh Trần: "Hả?"
Lâm Trì cúi đầu, xấu hổ nói: "Ta..."
" Ầm"
Của xe ngựa bị mở ra, một tiếng nói hùng hổ và hưng phấn gọi to: "Mạch Khinh Trần ở trong này! Ta bí mật theo dõi chúng hai ngày, tuyệt đối không sai!"
Sau mấy tiếng "Xào xạt", mấy chục cây đuốc đồng thời sáng lên, chiếu sáng cả ngoại thành như ban ngày, từng đám người vây quanh họ cũng dần dần lộ diện.
Người nọ cười lạnh, nói: "Bắn tên!"
Mấy mươi hỏa tiễn đồng loạt nhắm vào xe ngựa, Lâm Trì không chút nghĩ ngợi, quay đầu xe, chạy về hướng ngược lại.
Lâm Trì càng chạy lòng càng như lửa đốt, nhiều người thế này, một mình nàng căn bản đánh không lại!
Làm sao bây giờ!
Lâm Trì cắn môi.
" Lâm Trì..." Tiếng Mạch Khinh Trần nhẹ thổi qua như có như không.
Lâm Trì vội nói: "Không sao cả! Ta nhất định mang chàng thoát khỏi đây!"
Mạch Khinh Trần: "Nàng..."
Vài chiếc hỏa tiễn bay về phía xe ngựa, bốc cháy khiến bụi mù kéo tới cuồn cuộn, Lâm Trì che miệng, mũi, hạ giọng nói ngắn gọn: "Đợi lát nữa chàng xuống trước, ta đánh lạc hướng bọn chúng, lát nữa sẽ tìm chàng."
Mạch Khinh Trần: "Ta..."
"Nhanh lên! Không kịp nữa rồi!" Lâm Trì cắt lời hắn, như sợ Mạch Khinh Trần không chịu, thở dốc một hồi, nàng lại bổ sung: "Một mình ta chắc chắn thoát được!"
Lâm Trì đang nói bỗng thấy eo bị siết lấy, cả người đột ngột vọt lên không trung.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, thấy Mạch Khinh Trần đang rất bình tĩnh vận khinh công bay về phía trước, tay áo bay phần phật trên không trung, những mũi hỏa tiễn đang bay đến liền bị đánh bật ra, cả quá trình nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, như đã luyện nhiều lần.
Lâm Trì cà lăm: "Chàng, chàng, chàng..."
Mạch Khinh Trần ôm chặt Lâm Trì, giọng có ấm ức nói: "Ta định nói ta có thể bế nàng chạy trốn..."
Lâm Trì tức giận nói: "Sao không nói sớm!"
Mạch Khinh Trần: "..." Nàng đâu có cho ta cơ hội...
Mặc dù chậm hơn trước, nhưng tốc độ hiện tại của Mạch Khinh Trần vẫn nhanh như chớp, Lâm Trì nhìn đám truy binh đã bị bỏ xa, rốt cuộc thở phào, trở tay ôm Mạch Khinh Trần, mắt cũng nhích lại gần hơn, nhưng còn chưa nói, cả người đã cứng lại.
"Mạch Khinh Trần!!! Dừng lại!"
Mạch Khinh Trần nghiêng đầu, con ngươi u ám chớp chớp: "Cái gì?"
"Dừng lại... A..."
Mạch Khinh Trần: "Hả?"
Lâm Trì nhìn một chú chim bồ câu trắng nhỏ bé thảnh thơi thong dong vỗ cánh bay xẹt qua nàng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Mạch Khinh Trần chạy trốn quá nhanh... Trước mắt, là vách núi...
Hiện tại bọn họ...
Đang bay!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...