Đánh xong, Lâm Trì sực nhớ hỏi: "Ấy, à này, rốt cuộc ngươi là ai?"
Nam tử bụm mặt: "Hic hic hic hic..."
Lâm Trì: "... Ngươi đừng như thế, làm như ta bắt nạt ngươi ấy."
Nam tử càng che mặt kín hơn: " Hic hic hic hic..."
Trái lại nữ tử yếu ớt bên cạnh khẽ nói: "Chàng ấy là..."
Nam tử khẽ quát: "Đừng nói!"
Lâm Trì nói: "Nói!"
Nữ tữ cúi mặt đánh giá hai người một lượt, nuốt nước miếng từng ngụm: "Chàng ấy là con của Cố thừa tướng Cố Uyên..."
Ồ... Sao nghe quen quen, hình như lúc ở dịch quán tú nữ đã từng nghe...
"Ngươi chính là người làm mưa làm gió, tiêu sái bất phàm, đệ nhất tài tử Dương Minh Cố Uyên...?" Lâm Trì dò hỏi.
Nam tử nghẹn họng: "Muốn đánh cứ đánh, không cần làm nhục ta!"
Lâm Trì: "Ta không có..."
Nam tử: "Ngươi có!"
Muốn thổ huyết...
Lâm Trì thở dài: "... Được rồi, ta có."
Nam tử: "..."
Càng muốn thổ huyết, đây là chuyện gì chứ...
Lâm Trì thấy có lỗi: "Chuyện đó, xin lỗi, ta không thích bị người khác đụng chạm, hơn nữa lúc nãy hơi ngứa tay nên..."
Nam tử xoay mặt vào tường, quyết định không để ý tới Lâm Trì nữa.
Mưa gió ngoài miếu càng dữ dội hơn, bỗng một tiếng sấm vang lên, nhất thời trước mắt lóe sáng, phía chân trời chợt sáng như ban ngày, tiếp theo tiếng sấm ầm ầm vang lên, rung trời động đất.
Quả nhiên là một đêm mưa sa gió giật, sấm sắt rền vang...
Lâm Trì lại thở dài, nhìn Mạch Khinh Trần: "Ơ, chàng lấy đâu ra chăn thế?"
Mạch Khinh Trần thật thà chỉ vào nữ tử nói: "Nàng ấy cho ta mượn... Hắt xì..."
Nữ tử bọc chiếc áo mỏng lạnh run, mặt sợ sệt nhìn Lâm Trì.
... Nàng có đáng sợ đến thế không?
Lâm Trì sờ mũi nói: "Hay là trả lại cho nàng ấy đi, hình như nàng ấy lạnh hơn chàng, ừm, chúng ta đốt lửa đi..."
Cũng may trong miếu có một đống cây khô ai đó đã để lại, Lâm Trì lấy đá đánh lửa trong áo ra, đánh một lúc đã có lửa.
Mạch Khinh Trần hiển nhiên ngồi sưởi ấm cạnh Lâm Trì, chỉ là vừa sưởi vừa hắt xì.
Lâm Trì đau lòng, bèn nói: "Chàng cởi y phục ra hong khô đi, ấy, Cố công tử, mượn y phục ngươi dùng một chút không sao chứ..."
Cố công tử buồn bực không muốn để ý, Lâm Trì thấy hắn im lặng, gói đựng y phục trên đất đang mở có một bộ y phục sạch sẽ, hiển nhiên là để dành thay sau khi "xong việc".
Nghe vậy trái lại Mạch Khinh Trần không có ý kiến, ngoan ngoãn muốn cởi quần áo, Lâm Trì ho một tiếng: "Chuyện đó, chàng..."
... Này này, chỗ này đâu chỉ có hai người, sao cứ cởi thế được!
"Hửm?" Mạch Khinh Trần nhìn nàng khó hiểu.
Lâm Trì quay mặt đi: "... Chàng ra phía sau thay đi."
Mạch Khinh Trần dường như không đồng ý lắm, nhưng vẫn đi ra góc sau thay.
Lâm Trì dùng cây chọc chọc đống lửa, nhất thời chỉ nghe tiếng lửa cháy lách tách.
Lúc này chỉ còn lại hai người, Lâm Trì không khỏi thấy xấu hổ, đành tìm chuyện hỏi nữ tử: "Vậy... Cô là ai? Sao giờ này các người lại ở trong này?"
Nữ tử bọc đệm chăn, vẫn run sợ như nãy nói: "Tiểu nữ tiểu nữ..." Nàng cắn môi, không dám nói tiếp.
Lâm Trì thấy thế cũng không miễn cưỡng nữa, đành đổi đề tài: "Cô và Cố công tử..."
Nữ tử liền che mặt, trưng vẻ mặt xấu hổ, giận dữ muốn chết: "Ưm ưm ưm..."
Lâm Trì: "..."
Này này, đừng vậy mà... Nàng có đáng sợ đến thế không?
"Lâm Trì."
Lâm Trì chợt nghe tiếng Mạch Khinh Trần, nàng vừa quay sang mũi nóng lên, nàng vội che mũi lại.
Cách đó không xa, Mạch Khinh Trần đang đứng nghiêng qua, ánh sáng xuyên qua cửa miếu chiếu thẳng vào cơ thể hắn, rồi chợt tối đi, nhưng chỉ một khắc cũng đủ khiến người ta nhìn rõ hình dạng hiện tại của hắn.
Bộ quần áo thay ra được treo trên khuỷu tay Mạch Khinh Trần, trên người mặc chiếc áo ngoài nàng đưa, chiếc áo màu trắng rộng thùng thình nhưng che không hết người hắn, làn da ngực trơn bóng trắng nõn như ẩn như hiện, da thịt bóng loáng như phát sáng, tóc mềm mại rũ nhẹ xuống vai, mơ hồ nhìn thấy hai điểm đỏ hấp dẫn trên ngực, nhưng quan trọng không phải chuyện này!
Quan trọng là!
Tay Mạch Khinh Trần đang cầm mặt nạ dịch dung bị rơi ra!
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ấy lúc này đang đối diện trực tiếp với Lâm Trì, phối hợp với phần trên tạo thành bộ dáng mặc người chà đạp...
Lâm Trì quay ngoắt lại, che mũi nói: "Chàng... Cài vạt áo lại đã!"
Vẫn biết Mạch Khinh Trần đẹp thế nào, nhưng vừa nãy đang thích ứng với dáng vẻ bình thường của Mạch Khinh Trần, đột nhiên thấy cảnh như vậy, tương phản mãnh liệt cộng thêm bộ dạng như hiện giờ, nàng không khống chế được đỏ cả tai và má, nóng hừng hực.
Mạch Khinh Trần bình thản nói, giọng hơi buồn bực: "Ta không có tay, nàng cài giúp ta."
Lâm Trì nói: "... Không muốn."
Mạch Khinh Trần: "Tại sao?" Dừng một chút, "Tại sao nàng quay mặt đi?"
Lâm Trì quay lại: "Bởi vì ta..."
Trong khoảnh khắc chạm đến ánh mắt của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì lại che mũi, xoay người đi.
Vẫn rất... Rất... Kích thích...
Khi nhìn đến nữ tử ngồi đối diện, Lâm Trì lập tức được an ủi... Phản ứng của nữ tử đối diện rõ ràng còn mạnh hơn nàng, hai dòng máu mũi chảy xuống cũng chưa tỉnh, nàng đang ngơ ngác nhìn Mạch Khinh Trần.
Có điều... Đợi đã, tại sao nàng thấy hơi khó chịu.
Lâm Trì trầm ngâm một khắc, dứt khoát nói: "Vứt quần áo ướt sang cho ta, buộc vạt áo lại!"
Mạch Khinh Trần rầu rĩ "Ừm", ném y phục cho nàng.
Lâm Trì lấy lại bình tĩnh, bày y phục Mạch Khinh Trần hong khô, nhưng qua một lát lại nghe Mạch Khinh Trần nói: "Buộc sai rồi..."
Lâm Trì vỗ trán: "..."
Buông y phục xuống, Lâm Trì đứng dậy, đi ra phía sau, thấy Mạch Khinh Trần buộc sai vạt trước sau...
Cũng phải, dù cùng là nam trang nhưng bộ của Cố Uyên và Mạch Khinh Trần khác nhau, có lẽ Mạch Khinh Trần chỉ quen mặc y phục của hắn.
Lâm Trì cúi đầu không nhìn mặt Mạch Khinh Trần, chăm chú nhìn áo, ngón tay linh hoạt cởi bỏ, sau đó cài lại từng cái cho hắn.
Mãi đến cái cuối cùng, tay nàng đã bị nắm lấy.
Lâm Trì: "Này này, chàng..."
Nàng ngẩng đầu đã thấy Mạch Khinh Trần đang nhìn mình, mắt dài hẹp ban đêm phát ra luồng ánh sáng tuyệt đẹp, ánh sáng lung linh khiến người ta không thể nhìn thẳng, đôi tay cầm tay nàng từng ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, hơi lạnh, hệt như đôi mắt không cảm xúc của Mạch Khinh Trần, hơi lạnh mà thấm vào lòng người, xuyên qua ánh mắt thẳng vào nội tâm.
Sao tim lại đập nhanh hơn...
Đôi mắt tuyệt đẹp nhìn nàng chằm chằm, Mạch Khinh Trần hơi cúi đầu, gọi nàng: "Lâm Trì."
Giọng nhẹ mà hơi khàn, nhưng cũng vì vậy mà chứa đựng sự gợi cảm khó nói.
Lâm Trì muốn tránh, nhưng... Không được, không sao cử động được...
Sấm sét rền vang, gió to gào rít, Mạch Khinh Trần càng cúi mặt gần nàng hơn, không khí mờ ám càng áp sát.
Mạch Khinh Trần: "Hắt xì!"
Lâm Trì: "..."
Mạch Khinh Trần nghiêng đầu sang chỗ khác: "Làm lại lần nữa..."
"Lam lại cái đầu chàng! Chàng đã nhiễm phong hàn rồi!" Lâm Trì không nói nữa túm lấy Mạch Khinh Trần kéo qua, đồng thời dán mặt nạ lên mặt hắn nói: "Y phục thay xong rồi, mau tới sưởi ấm đi!"
Ngồi trước đống lửa, hai người im lặng biến thành ba người im lặng.
Lâm Trì ngay thẳng nhìn đống lửa.
Mạch Khinh Trần biểu cảm hơi thất vọng.
Nữ tử lau mũi, lại dụi mắt, như vừa tỉnh lại từ trong mộng nói: "Ngươi... Ngươi là vị điện hạ kia ư?"
Mạch Khinh Trần chẳng thèm ngước mắt lên.
Nữ tử vẫn nhìn hắn, lẩm bẩm: "Chắc chắc là vậy, nếu không thì sao có thể giống như vậy..."
Như nhớ tới gì đó, Mạch Khinh Trần nâng mí mắt.
Nữ tử hít mạnh một hơi, cuốn chăn hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Mạch Khinh Trần lắc đầu, mắt không chút gợn sóng hỏi: "Lúc nãy ngươi nói thoải mái?"
Nữ tử đỏ mặt, trở lại trạng thái xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng không nén được liếc trộm Mạch Khinh Trần.
Trái lại Mạch Khinh Trần không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ hỏi tiếp: "Làm chuyện đó sẽ thoải mái ư?"
Nữ tử cúi đầu, ấp úng không biết trả lời thế nào.
Vừa lúc này, một giọng nói khác chen vào: "Ngươi có ý gì? Đang nghi ngờ năng lực của bản công tử? Nữ tử nằm dưới thân bản công tử có ai không dục tiên dục tử!"
Lâm Trì ngước mắt nhìn hắn, ho một tiếng.
Cố công tử bỗng xoay người, căm phẫn nói: "Chuyện này ngươi cũng muốn quản!? Bản công tử chỉ nói thật!" Nói rồi hắn xoay người nhìn nàng kia: "Tình nhi, ngươi tự nói đi, vừa rồi ta làm nàng thấy thế nào?"
Nữ tử vẫn ấp úng không đáp.
Cố công tử căm phẫn cực điểm: "Trừ lần đầu tiên ta chưa hề để nàng bị đau, nếu nàng thật sự không thích việc này, sau này ta không chạm vào nàng nữa?"
Nữ tử giật giật môi, rồi đỏ mặt cúi đầu nói: "Ừm."
Nghe vậy, cuối cùng sắc mặt của Cố công tử cũng khá hơn, có lẽ nhìn ra Lâm Trì không có ý xấu, cả gan đi qua ôm lấy nữ tử đùa: "Ừm? Thoải mái hay không thoải mái?"
Nữ tử gần như chôn đầu vào đầu gối, tiếng nhỏ đến mức gần như không nghe được: "... Thoải mái."
"Chuyện này làm sao mới có thể..." Mạch Khinh Trần nhíu mày, "Thoải mái?"
Có công tử lập tức cười, bày ra vẻ mặt của người trong nghề: "Chuyện này ngươi hỏi đúng người rồi đấy, chuyện này vốn là chuyện phải làm theo Thiên Địa luân thường, là chuyện âm dương điều hòa Thiên Âm Hợp Nhất tuyệt mĩ nhất, vài nam tử cho rằng chỉ cần bản thân thấy vui là được, kỳ thật không phải vậy..."
Lâm Trì: "Khụ khụ..."
Cố công tử thao thao bất tuyệt: "Chuyện này quan trọng phải là ngươi tình ta nguyện, nam nữ cùng tận hưởng lạc thú, cùng vui vẻ, hai bên giao hòa, mới có thể xưng là giao hoan, huống chi thời điểm nữ tử động tình..." Nói rồi hắn ngoắt tay, nàng kia lập tức ngoan ngoãn trở lại trong lòng hắn.
Lâm Trì giật giật miệng: "... Ngươi có thể đừng nói nữa không?"
Cố công tử âu yếm nữ tử trong lòng, liếc xéo nàng: "Ta không có nói cho ngươi nghe, là vị công tử này muốn nghe."
Mạch Khinh Trần nghĩ nghĩ, nói: "Ừm."
Nhìn vẻ mặt chăm chú của Mạch Khinh Trần, Lâm Trì kềm chế một lúc lâu nói: "... Ta ra ngoài xem thế nào."
Nhưng nàng nhanh chóng hối hận, nhất là lúc quay lại nhìn thấy dáng vẻ cần học hỏi nhiều hơn của Mạch Khinh Trần.
Cố công tử vẫn như cũ đang dâng trào phấn khởi chỉ điểm giang sơn, nữ tử nằm trong lòng hắn đã tan rã như nước: "... Việc này tin sách không bằng không đọc sách, dù là chín nông một sâu hay tám nông hai sâu đều phải trải qua thực tiễn thăm dò mới hiểu được thâm ý trong đó, cũng giúp ta sử dụng linh hoạt hơn...
Lâm Trì: "Ngươi..."
Cố công tử quay lại, hất nhẹ đôi mi anh tuấn, tinh thần phấn khích: "Sao vậy?"
Lâm Trì: "Ngươi giả mạo, ngươi vốn không phải Dương Minh đệ nhất tài tử đúng không?"
Cố công tử: "..."
Rõ ràng hắn phải! Nhưng tại sao đột nhiên không có can đảm thừa nhận...
Lâm Trì quay sang hỏi Mạch Khinh Trần: "Nghe xong chưa?"
Mạch Khinh Trần: "Cũng sắp..."
Lâm Trì phát cáu nói với Cố Uyên: "Vậy phiền ngươi về được chưa.."
Cố công tử không tình nguyện ôm nữ nhân của mình trở lại góc kia.
Mưa bên ngoài không có dấu hiệu nhỏ đi, Lâm Trì nhìn thoáng qua cửa sổ, nhịn không được ngáp.
Mạch Khinh Trần: "Buồn ngủ?"
Lâm Trì gật đầu.
Mạch Khinh Trần giang tay.
Động tác quen thuộc, hai năm trước kỳ thật nàng đã quen ngủ cùng Mạch Khinh Trần, quen với mùi vị trên người Mạch Khinh Trần, quen với nhiệt độ của Mạch Khinh Trần, thậm chí quen với cơ thể Mạch Khinh Trần, ấm áp, mềm mại, yên tâm. Rõ ràng trước kia không thích nhưng không biết tại sao lúc này có chút nhớ.
Nhớ cái ôm trong lúc hoạn nạn.
Chỉ do dự một chốc, Lâm Trì đã ngồi xuống trước mặt Mạch Khinh Trần, cánh tay hắn ôm lấy Lâm Trì rất tự nhiên, lưng nàng cũng thuận theo tựa vào ngực Mạch Khinh Trần.
Hình như... Gầy đi...
Nàng cảm giác sai ư?
Nhưng cảm giác vô cùng yên tâm đã trở lại, mùi hương lạnh như băng tràn ngập xung quanh, nàng không... Không hề ghét bị Mạch Khinh Trần ôm ngủ.
Cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt khép lại, Lâm Trì nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thấy cổ hơi ngứa, Lâm Trì nghiêng mắt đã thấy môi Mạch Khinh Trần đang đặt trên gáy nàng, như gần như xa.
Lâm Trì: "Chàng đang làm gì vậy?"
Mạch Khinh Trần nghĩ ngợi, nói: "Hôn nàng."
Đầu Lâm Trì còn hơi choáng váng, vừa định nói gì đó, bỗng nghe không xa có tiếng ngâm nga trầm khàn pha lẫn tiếng bốp bốp giao hoan chui vào tai nàng...
Lâm Trì khiếp sợ: "Họ..." Có lầm không! Thế mà còn đang làm!
Mạch Khinh Trần: "... Được một lúc rồi."
Nét mặt Lâm Trì phức tạp, cuối cùng biến thành một câu cảm khái: "Thể lực tốt thật..."
Mạch Khinh Trần nói: "Chúng ta làm được không?" Dừng một lúc, lại thành khẩn bổ sung: "Ta sẽ không làm đau nàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...