Công Tử Điên Khùng

Tần Nhan đã chết lặng. Không ngờ chỉ đệ tử của Lâm Vân thôi cũng đã là Hóa Thần. Mà sư phụ của mình mới chỉ là Nguyên Anh Kỳ. Nhưng cô ta vẫn hỏi tiếp:

- Nếu là đệ tử của Âm Sơn Lão Quái, thì có liên quan gì tới Lang Sơn Tông?

- Bởi vì tài phú của Vân Môn khiến cho bọn chúng thèm thuồng. Vân Môn chẳng những có cổ phần của Vạn Bảo Các, còn là một tập đoàn buôn bán lớn nhất Khôn Truân Giới. Tập đoàn Vân Môn có rất nhiều người giỏi làm ăn. Vừa tới nơi này đã lập tức nắm trọn 60- 70% việc buôn bán ở đây. Cho nên mới khiến nhiều kẻ ghen ghét và ngấp nghé. Một khi có Âm Sơn Lão Quái cầm đầu, đương nhiên là có rất nhiều người hưởng ứng.

Thẩm Uyển nói xong liền lắc đầu. Trong lòng tự nhủ, năm đó phái Dao Hoa của mình chẳng phải cũng bị như vậy sao.

- Hóa ra là thế. Không biết Lâm Vân sẽ xử lý như thế nào? Liệu hắn có phải là đối thủ của tu sĩ Luyện Hư hay không?

Tần Nhan thì thào nói.

Thẩm Uyển lại lắc đầu nói:

- Chị cho rằng Lâm tiền bối lợi hại hơn Âm Sơn Lão Quái kia nhiều. Nếu không hắn đã không bóp chết tu sĩ Nguyên Anh dễ dàng như vậy.

Tần Nhan đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi:

- Thẩm Uyển tỷ tỷ, chị quen Lâm Vân từ khi nào? Lúc đó hắn tới đây làm gì?

Thẩm Uyển hơi trầm mặc, rồi thản nhiên cười. Giống như tất cả chuyện cũ đều tan biến trong nụ cười này vậy.

- Năm đó chị còn là Thánh Nữ của phái Dao Hoa. Phái Dao Hoa có thể coi là một một phái lớn, có tiếng tăm lừng lẫy khắp Khôn Truân Giới. Nếu không phải lúc trước môn phái ra lệnh đuổi giết Lâm tiền bối, thì chị còn không biết hắn là ai. Lúc ấy hắn vẫn chỉ là một tu sĩ Kết Đan. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn lại đắc tội với mấy tu sĩ Nguyên Anh. Thậm chí ngay cả lão tổ Côn Luân có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ cũng đuổi giết hắn.

- Chị nhớ lúc đó, trong số những lệnh truy sát hắn, ngoại trừ phái Côn Luân, phái Dao Hoa, Vạn Bảo Các, còn có của một tu sĩ luyện khí nổi tiếng. Nói thật, nếu là chị, bị nhiều tu sĩ đuổi giết như vậy, chị đã sớm tiêu đời rồi. Nhưng hắn rõ ràng lại chạy thoát. Đến hiện tại chị vẫn rất bội phục bản lĩnh của hắn.

- Có thể nói cả Khôn Truân Giới cơ hồ đều đuổi giết một mình hắn. Về sau hắn bị buộc phải chạy vào tuyệt cảnh Thiên Diễm. Lúc này người đuổi giết mới dần dần rời đi.

Thẩm Uyển nói tới đây, sắc mặt lộ vẻ cười khổ. Sư phụ à, lúc trước người đuổi giết Lâm Vân, là vì đồ vật trên người hắn. Nhưng sư phụ có từng nghĩ, vài năm sau cũng có người ám hại người vì đồ vật trên người sư phụ hay không?

- Chuyện gì xảy ra kế tiếp.

Tần Nhan bỗng nhiên khẩn trương. Cô ta nghĩ tới hiện tại mình cũng có tu vị Kết Đan. Nếu như bị đuổi giết như vậy, mình nên làm gì? Không ngờ năm đó Lâm Vân lại thảm như vậy. Bị người đuổi giết tới tận tuyệt cảnh Thiên Diễm. Nghĩ tới đây, cô ta liền hỏi:

- Thẩm Uyên tỷ tỷ, Lâm Vân chạy trốn vào tuyệt cảnh Thiên Diễm rồi, sao có thể sống sót? Em từng nghe sư phụ nói, Thiên Diễm ở đó rất kinh khủng. Còn có, vì sao những người đó lại phải đuổi giết hắn? Lẽ nào chỉ vì hắn là người từ bên ngoài tới? Với tính cách của Lâm Vân, cho dù không đánh lại bọn họ, hắn cũng phải liều mạng chứ?

Thẩm Uyển vuốt vuốt mái tóc, lộ ra mị lực kinh người. Tần Nhan ngẩn người nhìn, bỗng nhiên nói:

- Thẩm Uyên tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp.

Thẩm Uyển lắc đầu, cười nói:

- Chị có gì mà xinh đẹp. Dao Hoa Quyết mà chị tu luyện vốn có thể khiến cho nữ nhân càng thêm hấp dẫn. Mà vợ của Lâm Vân là Hàn Vũ Tích, tuy không tu luyện Dao Hoa Quyết, nhưng còn xinh đẹp hơn chị nhiều. Không nói tới chuyện này, để chị trả lời mấy vấn đề của em.

- Những người kia đuổi giết Lâm Vân đều vì tham lam mà thôi. Mà Lâm Vân chỉ có tu vị Kết Đan, bọn họ càng không thể bỏ qua. Cơ hội tốt như vậy, cho nên ai cũng muốn chia một chén canh. Tuy nhiên, năm đó cho dù có rất nhiều vây công hắn, nhưng vẫn bị hắn giết máu chảy thành sông. Vô số tu sĩ Trúc Cơ và Kết Đan đều chết trong tay của hắn.


- Thậm chí phái Dao Hoa của chị cũng có vài sư tỷ có tu vị Kết Đan hậu kỳ bị chết trong tay Lâm Vân. Tuy nhiên, chị không oán hận hắn. Không nói hắn có ơn với chị, cho dù không có ơn, điều này cũng chỉ có thể trách sự tham lam của bọn họ. Có thể nói, trước khi Lâm Vân bị bức tới tuyệt cảnh Thiên Diễm, hắn đã để lại phía sau một con đường máu.

- Thật là uy phong. Nhưng không biết hắn ra được tuyệt cảnh Thiên Diễm kiểu gì?

Tần Nhan như đắm chìm trong cảnh Lâm Vân giết chóc năm đó. Nếu như là mình, chắc còn chưa chạy được vài km thì đã bị người giết rồi. Lẽ nào đây là sự chênh lệch?

Thẩm Uyển thận trọng gật đầu:

- Chị không biết Lâm tiền bối xảy ra chuyện gì trong tuyệt cảnh Thiên Diễm, nhưng chị dám khẳng định Lâm tiền bối đã thu phục được Thiên Diễm. Hơn nữa lúc Lâm tiền bối đi ra có lẽ đã là tu sĩ Nguyên Anh. Mà lúc đó hắn ở trong tuyệt cảnh đã năm năm.

- Lúc hắn đi ra, vừa vặn sư môn xảy ra sự cố, chị đi tới tuyệt cảnh để thu thập Thiên Diễm nhằm Kết Anh. Cho nên chị có may mắn là người đầu tiên nhìn thấy Lâm tiền bối từ bên trong đi ra. Lúc đó, hắn….

Thẩm Uyển bỗng nghĩ tới thân thể trần truồng của Lâm Vân khi đi ra từ tuyệt cảnh, khuôn mặt liền đỏ tới mang tai.

Tần Nhan thấy Thẩm Uyển nói tới đây thì đỏ mặt, liền kinh ngạc. Trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ chị Thẩm Uyển có ý gì với Lâm Vân sao? Tên Lâm Vân này đúng là một tên trăng hoa.

- Tần Nhan, nếu không chúng ta đi xem Lâm tiền bối động thủ như thế nào. Xem cao thủ chiến đấu, nhiều khi còn có ích hơi hơn việc tu luyện. Thậm chí còn lĩnh ngộ ra một sốt điều mà bình thường không thể lĩnh ngộ được. Em đi cùng với Lâm tiền bối có học hỏi được gì không? Gặp được cao nhân như vậy rất là may mắn đấy.

Thẩm Uyển khôi phục bình tĩnh.

Tần Nhan vội vàng nói:

- Em cũng muốn đi xem. Tuy nhiên, sao chị luôn gọi Lâm Vân là tiền bối? Tuổi của hắn chỉ hơn em một chút mà thôi, gọi anh là được rồi.

Thẩm Uyển kỳ quái nhìn Tần Nhan:

- Tĩnh Như, chỗ các em tu luyện không coi thực lực là trên hết sao? Gặp một người có tu vị cao hơn mà nói một vài lời khiến họ bất mãn, thì không chừng cái mạng cũng đi tong. Cho nên về sau nếu gặp người có tu vị cao hơn mình, em nên tỏ thái độ tôn kính. Tính tình của các tu sĩ cổ quái lắm.

- Chị em mình thì không nói làm gì, chỉ cần khi em đi ra ngoài lịch lãm, phải nhớ những lời chị dặn. Bằng không lại chịu thiệt thòi. Mặc dù Khôn Truân Giới có quốc gia, cũng có luật pháp. Nhưng điều này chỉ áp dụng cho người phàm, chứ không cho tu sĩ.

Tần Nhan há to miệng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu nói mạo phạm, thì cô ta đã mạo phạm Lâm Vân không biết bao nhiêu lần. Hôm nay vừa tới này đã gặp cảnh Thẩm Uyển bị vây công, rồi tới Lâm Vân giết bốn tu sĩ Nguyên Anh. Tần Nhan rốt cuộc mới hiểu những lời sư phụ căn dặn năm đó.

Mình đã mạo phạm nghiêm trọng tới hắn, nhưng hắn giống như chỉ uy hiếp mình vài câu, không làm gì gây hại cho mình. Thậm chí còn mang mình tới Khôn Truân Giới.

- Suy nghĩ gì vậy, đi thôi. Chúng ta tới Vân Môn xem thế nào.

Nói xong, Thẩm Uyển nắm lấy tay Tần Nhan bước lên phi kiếm, rồi bay thẳng tới Vân Môn.



Lửa giận.

Cái gì gọi là lửa giận? Vừa nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Vân Môn, lửa giận mà mấy năm trước hắn tiêu diệt Tịch Mịch Cốc lại bốc lên ngùn ngụt.

Khu rừng mà năm đó hắn dùng truyền tống trận để dẫn Tĩnh Như trở về Địa Cầu, cũng là trụ sở chính của Vân Môn, hiện tại đã chỉ còn tường đổ mái nghiêng. Mười mấy đệ tử mặc trang phục tông môn nằm trên mặt đất. Từ rất xa, Lâm Vân có thể nhìn thấy trên trang phục đó có thêu một đám mây nhỏ và có hai chữ Vân Môn.


Người chết đều là đệ tử của Vân Môn. Những người này hẳn là đệ tử mà Vũ Tích và Lam Tranh mới thu nhận ở Khôn Truân Giới. Bỗng nhiên hai mắt của Lâm Vân đỏ bừng. Hắn nhìn thấy có hai người nằm trong vũng máu, đó là Tô Tĩnh Như và Diệp Tiểu Điệp. Hai người sinh tử không biết.

Vô số tu sĩ đang vây quanh đệ tử của Vân Môn, mặc sức chém giết. Lam Tranh thì đã sức cùng lực kiệt. Xem tình cảnh thì có vẻ như đại trận hộ sơn mới bị công phá không lâu. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Vân Môn đã chết rất nhiều người.

Nếu không có một trận pháp ngăn cản cuối cùng để các đệ tử Vân Môn dựa vào. thì không chừng hiện tại toàn bộ người trong Vân Môn đã chết hết rồi.

Ít nhất có hai tới ba mươi tu sĩ Nguyên Anh, và ba, bốn tên tu sĩ Hóa Thần. Tu sĩ Kết Đan thì lên tới mấy trăm, tu sĩ Trúc Cơ thì vô số kể. Nhiều tu sĩ như vậy vây công Vân Môn, Lâm Vân có thể tượng tưởng, nếu trận pháp cuối cùng đó bị phá vỡ, Vân Môn sẽ chỉ còn cát bụi.

Lâm Vân thét dài một tiếng, lửa giận ngập trời rốt cuộc không áp chế nổi. Phệ Hồn Thương giống như một con rồng tím phóng ra ngoài, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, len lỏi qua các tu sĩ vây công.

Vô số tu sĩ nổ tan xác, những tên Nguyên Anh định ngăn cản, nhưng vừa chạm phải ánh sáng màu tím liền biến thành hư vô.

Tu sĩ Kết Đan thì càng chết như rạ, từng lớp từng lớp ngã xuống. Con rồng máu tím đó như có mắt vậy, chỉ giết những tu sĩ vây công, còn đệ tử mặc trang phục Vân Môn thì không hề bị ảnh hưởng.

- A, a…

- Phốc…

- Rắc, rắc…

Tiếng thét chói tai, tiếng nổ do va chạm với pháp bảo, tiếng xương cốt vỡ vụn hòa vào nhau. Chỉ trong một sát na, từng đám tu sĩ biến mất, chỉ văng lên những chùm máu.

- Lâm Vân…

- Lâm đại ca…

- Vân ca…

Tất cả đệ tử Vân Môn đều ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi có sát khí dâng tới tận trời kia. Nhìn hắn không chút do dự thu thập tính mạng của những kẻ xâm nhập. Thân hình của Hàn Vũ Tích hơi lảo đảo, đôi mắt đã ngập nước.

Nàng kích động không phải vì được cứu. Nàng vốn tưởng rằng trước khi chết không được gặp lại lão công, nàng thực sự không cam lòng. Nhưng anh ấy đã tới, tới đúng lúc khi nàng sắp tuyệt vọng.

- Lão công, có đúng là anh không?

Giọng nói của Hàn Vũ Tích rất nhỏ, ngay cả nàng cũng không nghe thấy.

Nhưng âm thanh đó như tiếng sét vang lên trong tai Lâm Vân, đáy lòng của hắn cũng trở nên run rẩy:

- Vũ Tích, xin lỗi em vì anh đã tới chậm. Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa các em nữa. Tin tưởng anh, anh sẽ làm được. Chỉ cần anh còn một hơi thở, anh sẽ không để cho các em chịu ủy khuất nữa đâu.

Vũ Tích rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt.


- Vân ca, anh đã trở lại rồi.

Giọng nói của Thanh Thanh cũng rất mơ hồ. Tuy tu vị của nàng thấp, nhưng nàng không muốn nấp sau mọi người.

- Thanh nhi, anh xin lỗi em vì không giữ lời hứa, trở về đón em đi. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Anh sẽ đền bù tổn thất cho em, anh xin lỗi…

Giọng nói của Lâm Vân cũng vang lên bên tai của Thanh Thanh. Hắn biết rằng hai chữ “Xin lỗi” còn lâu mới có thể bù đắp được những tháng ngày chờ đợi đằng đẵng của các nàng.

Thanh Thanh không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ muốn lập tức nhào vào lòng của Lâm Vân mà thôi. Đợi mấy năm, Lâm Vân mới trở về Thiên Hồng. Không ngờ hai người mới gặp nhau được mấy ngày, hắn lại lần nữa rời đi mấy chục năm. Nàng không muốn chờ đợi thêm nữa.

- Vân ca, em…Em chỉ muốn làm vợ của anh, những thứ khác em đều không muốn.

Lâm Vân không trả lời Nhược Sương, bởi vì trong lòng của hắn giờ đang tràn ngập sát ý.

Nợ máu phải trả bằng máu.

Vừa nhìn thấy Lâm Vân, Lam Tranh rốt cuộc không kiên trì nổi, liền hôn mê bất tỉnh. Bốn tên tu sĩ Hóa Thần vây công bà ta đã bị Lâm Vân bắt lấy, nhét vào không trung.

Lâm Vân không giết bọn chúng, mà vung tay tạo thành một cái khốn trận trong suốt, rồi hắn ném một ngọn Tinh Diễm vào đó. hắn muốn rút hồn phách của bốn tên tu sĩ Hóa Thần này. Muốn tra tấn bọn chúng như hắn đã tra tấn với Tào Quân vậy.

- A…

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, kéo dài không thôi. Người bị luyện hồn sẽ bị hành hạ vài ngày, rồi sau đó nguyên thần mới bị đốt sạch. Cuối cùng thần hồn câu diệt, không còn khả năng đầu thai chuyển thế.

- Là tên nào to gan lớn mật, dám giết đệ tử của Âm Sơn Lão Quái ta?

Một thanh âm mang theo chân nguyên hùng hậu truyền tới. Lâm Vân nhướn mày, lại là một tu sĩ Luyện Hư. Khó trách tu vị cao như Lam Tranh cũng bị đánh thê thảm như vậy.

Âm Sơn Lão Quái không ngờ mình mới rời đi một lúc, thì tình hình lại đổi chiều. Lúc rời đi, ông ta đã ra lệnh bắt sống toàn bộ con gái ở đây. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nhiều nữ nhân cực phẩm như vậy. Thậm chí còn có một người là Hóa Thần điên phong. Nếu luyện hóa nguyên thần của cô ta, nói không chừng ông ta có thể tiến thêm một bước.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, một bàn tay do chân nguyên tạo thành lao tới Âm Sơn Lão Quái. Mặc dù lão ta là một tu sĩ Luyện Hư, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, lão ta không khác gì một con kiến hôi.

Bàn tay do chân nguyên tạo thành lao về hướng Âm Sơn Lão Quái. Trong lòng Âm Sơn Lão Quái cả kinh. Thực lực của người này thật là khủng khiếp. Không ngờ Vân Môn lại có hậu trường lớn như vậy.

Âm Sơn Lão Quái lập tức biết mình không phải là đối thủ của tên tu sĩ cụt tay kia. Tu vị của hắn đã đến mức thông thiên rồi.

Ông ta liền không chút do dự, xoay người bỏ chạy.

- Hừ, ngươi trốn được không?

Lâm Vân âm lãnh nói.

Âm Sơn Lão Quái chợt cảm thấy mình bị giam cầm trong không gian xung quanh. Ông ta cũng không thể vận dụng được một chút chân nguyên nào. Giờ đây Âm Sơn Lão Quái đã sợ tới hồn phi phách tán. Vô số mồ hôi lạnh chạy dọc sau lưng. Từ khi nào ở Khôn Truân Giới lại xuất hiện một cường giả trong truyền thuyết như vậy? Vì sao mình lại không biết?

Không gian giam cầm, cho dù là tu sĩ Đại Thừa Kỳ cũng rất khó làm được. Điều này đã là thuộc về truyền thuyết rồi. Âm Sơn Lão Quái còn đang kinh hãi, thì ông ta lại phát hiện mình đã bị bàn tay kia chộp lấy.

- Xin tiền bối tha mạng. Tiểu nhân có mắt không tròng mới mạo phạm tiền bối. Tiểu nhân nguyện đem toàn bộ tài sản của mình hiến dâng cho tiền bối. Kể cả một chỗ tu luyện thời Thượng Cổ, tiểu nhân cũng nguyện khai báo. Chỉ cầu tiền bối tha cho tiểu nhân một mạng.

Âm Sơn Lão Quái đã bất chấp điều gì khác, tánh mạng vẫn là quan trọng nhất.

Ngàn vạn năm rồi Khôn Truân Giới còn chưa có người nào tu luyện tới cảnh giới Luyện Hư, nhưng ông ta đã tu luyện được. Cho nên ông ta đâu muốn chết như vậy.


Lâm Vân giống như chẳng nghe thấy. Vung tay lên, tay chân của lão quái đều bị chặt đứt. Sau đó hắn lại bố trí một khốn trận, ném lão quái còn đang cầu xin tha thứ vào trong khốn trận, rồi vứt Tinh Diễm vào đó. Lão quái cũng giống như bốn tên Hóa Thần, bị Lâm Vân luyện hồn phách.

Đối với địch nhân làm thương tổn tới người thân của mình, Lâm Vân chưa bao giờ nương tay.

Vài chục tu sĩ Nguyên Anh và mấy trăm tu sĩ Kết Đan tới vây công Vân Môn đều bị Phệ Hồn Thương của Lâm Vân giết hết.

Các đệ tử của Vân Môn đều lộ vẻ sùng bái nhìn Lâm Vân đáp xuống mặt đất. Trong mắt bọn họ đều là sự rung động và kính ngưỡng. Cho tới bây giờ Vân Môn đều chưa có chưởng môn. Hôm nay chưởng môn đã trở lại, còn khủng bố như vậy nữa chứ.

Lâm Vân vừa rơi xuống, Vũ Tích và Thanh Thanh nhịn không được lao vào ngực của hắn. Lâm Vân ôm hai nàng, trong lòng đầy áy náy.

- A, tay của anh? Tay của anh bị sao vậy?

Hàn Vũ Tích và Thanh Thanh khiếp sợ nhìn ống tay trống rỗng của của Lâm Vân, đôi mắt lại ngập nước. Trong lòng của hai người, thân thể của Lâm Vân còn quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Lâm Vân lau nước mắt cho Thanh Thanh và Vũ Tích, ôn nhu nói:

- Anh không sao đâu, chỉ bi thương mà thôi, rất nhanh sẽ hồi phục. Em phải biết rằng ngay cả cánh tay của Khổng Linh bị đứt, anh cũng có thể chữa trị. Huống chi là vết thương nhỏ này.

Nói xong, hắn cố nén ho khan, ôm chặt hai người.

Vũ Tích và Thanh Thanh càng vùi đầu vào ngực Lâm Vân. Hiện tại chỉ im lặng mới có thể biểu đạt sự nhớ nhung của hai người.

Lâm Vân vỗ vỗ vai Vũ Tích và Thanh Thanh, nói:

- Để anh đi xem Tĩnh Như, Tiểu Điệp và Nhược Sương như thế nào rồi.

Thanh Thanh và Vũ Tích nghe vậy mới nhớ tới Tĩnh Như bị trọng thương. Lúc này những người bị thương của Vân Môn đã được chuyển vào. Lâm Vân nhìn thấy vậy, trong lòng càng thêm tức giận.

Tĩnh Như bị thương rất nặng, Tiểu Điệp thì đỡ hơn một chút.

Thời gian kế tiếp là Lâm Vân giúp đỡ trị thương cho mọi người. Tĩnh Như, Lam Tranh, Tiểu Điệp, Nhược Sương, Lam Cực và Du Tiểu Thiết đều bị trọng thương. Cánh tay của Khổng Linh được Lâm Vân nối lại năm đó lại bị chặt rơi. Thất Tín thì đã chết. Các đội viên Long Ảnh năm đó cùng đi, chỉ còn lại ba người, còn đâu đã tử trận.

Mấy người Tĩnh Như sở dĩ không bị giết, là vì các nàng là nữ nhân. Âm Sơn Lão Quái đã ra lệnh bắt sống nữ nhân của Vân Môn. Còn vì sao phải bắt sống, thì dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được. Còn Lam Tranh ngất xỉu là do quá mệt mỏi.

Hiện tại Lâm Vân không thiếu nhất chính linh đan, diệu dược, nên trị thương cho mọi người cũng không khó khăn. Xong xuôi đâu đấy, hắn mới hỏi:

- Có những môn phái nào tham gia lần vây công này?

- Sư phụ, ngoại trừ thầy trò Âm Sơn Lão Quái ra, còn có Lang Sơn Tông, Minh Phong Tông, Nhất Nguyên Môn và Vạn Cốc Tông. Thất Tín sư huynh chính là bị người của Nhất Nguyên Môn giết. Những người thật không biết xấu hổ, chỉ đánh đại trận hộ sơn của chúng ta. Nếu không phải sư phụ tới kịp thời, thì Vân Môn phỏng chừng đã bị đám súc sinh kia giết chết hết rồi. Con rất muốn báo thù cho Thất Tín sư huynh.

Đôi mắt của Liễu San đỏ bừng, cô ta vẫn còn đắm chìm trong sự đau khổ do Thất Tín bị giết chết.

Năm đó sư phụ rời đi, cô ta toàn được Thất Tín sư huynh chiếu cố. Không có sư huynh, không chỉ nói Kết Đan, cho dù là Trúc Cơ trung kỳ, cô ta cũng khó mà đạt được.

- Tôi cũng muốn đi báo thù cho Thất Tín sư huynh.

Diệp Thành nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói. HIện tại cậu ta đã là Kết Đan sơ kỳ. Đối diện với đám cường đạo kia, cậu ta hận không thể giết sạch bọn chúng. Nhưng với tu vị của cậu ta, chỉ có thể đối phó với một tên tu sĩ Kết Đan mà thôi.

- Vũ Tích, Thanh Thanh, hai em chăm sóc cho Tĩnh Như và Nhược Sương hộ anh. Anh muốn đi tới chỗ bọn chúng để đòi nợ. Anh sẽ sớm quay về thôi.

Lâm Vân nói xong, trong mắt đầy vẻ âm lãnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui