Chu Linh Tố hơi nhăn lông mày. Nàng vừa nhìn là biết người nọ ngồi chỗ đó trước. Dù ba người đã hẹn nhau nói chuyện ở cái bàn này, nhưng đâu cần phải ỷ thế hiếp người như vậy.
- Chị Hoàn, nếu đã có người khổi thì chúng ta đổi chỗ khác cũng được. Chỉ là nói chuyện thôi mà.
Chu Linh Tố nói xong, nhìn thoáng qua nam tử còn đang uống rượu kia.
- Như vậy sao được…
Du Quân vừa nói tới đây thì dừng lại bởi vì cô ta đã nhận ra Lâm Vân.
Hắn không phải là người đã cư xử vô lễ ở buổi tiệc sinh nhật sao? Là Giang Á dẫn hắn tới. Người này rất không lễ phép, lúc đó hắn không chịu nhường chỗ ngồi, không ngờ hiện tại cũng như vậy.
Tuy nhiên, năm đó hắn đánh Liên Phấn Thành, về sau rõ ràng không xảy ra chuyện gì. Mà ngược lại Liên gia càng ngày càng xuống dốc. Việc này có chút kỳ quái, có lẽ hắn không phải là người tầm thường.
Chu Linh Tố cũng nhận ra Lâm Vân, liền che miệng kêu lên:
- Anh chính là người lái xe kia phải không? Là đệ nhất thiên hạ từ xưa tới nay, có lão bà xinh đẹp nhất, ngao du vũ trụ, hùng bá thiên hạ, Mộc Vân?
Lâm Vân cười ha hả:
- Chào em, Linh Tố. Không ngờ trí nhớ của em lại tốt như vậy. Ngay cả đến anh cũng quên, mà em vẫn còn nhớ. Đến đây ngồi đi, anh mời em một chén rượu.
Nói xong, Lâm Vân nhẹ nhàng vỗ bàn, một ly Diễm Dương Băng trực tiếp bay tới trước mặt của Chu Linh Tố. Chu Linh Tố vô ý thức giơ tay, chén rượu rõ ràng tự động rơi vào tay của cô ta.
Thấy Chu Linh Tố còn đang sững sờ, Lâm Vân mỉm cười:
- Uống đi, chén rượu này anh trả tiền.
Lúc này Chu Linh Tố mới phản ứng. Cầm cái ly rồi uống một ngụm. Thậm chí cô ta không để ý cái ly trước khi tới tay cô ta đã lơ lửng ở trên không trung một thời gian ngắn.
- Chuyện gì vậy? Anh còn nghe nói có liên quan tới Xung Hi?
Lâm Vân vừa cười vừa hỏi.
Chu Linh Tố vội vàng nói:
- Sao anh không tới nhà em chơi? Năm đó em đã định mời anh tới nhà em, nhưng anh lại giống như thần long vậy, thấy đầu không thấy đuôi.
- Linh Tố, em quen người này à?
Cô gái tên Hoàn Hoàn thấy Chu Linh Tố và Du Quân đều quen hắn, rất kỳ quái chen ngang.
Nếu Chu Linh Tố và Du Quân đều quen biết hắn, vậy chứng tỏ hắn là người Thanh Hóa. Nhưng nếu vậy sao hắn không nể mặt của Hải thiếu gia? Thật sự là khó hiểu.
Tên Hải thiếu gia như nghĩ tới cái gì đó, cau mày nhìn Lâm Vân. Bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Ngày đó y cũng tham dự buổi lễ sinh nhật của Du Quân, mà người này không phải là người đã đánh gãy tay chân của Liên Phấn Thành sao? Cuối cùng còn nhổ tận gốc Liên gia ở Thanh Hóa nữa chứ.
Mà tên thật của người này là Lâm Vân. Cuối cùng hắn chỉ tùy tiện nói một câu, bí thư thành phố Thanh Hóa liền trở về quê chăn vịt. Còn thị trưởng Đường thì vẫn quanh quẩn ở cơ sở.
Trần Hải Cương đã nhớ ra hắn là ai. Người khác không biết chuyện năm đó, nhưng y lại rất rõ ràng. Tuy Trần gia của y rất có thế lực ở Thanh Hóa, nhưng y cũng biết chỉ cần người này vung một ngón tay thôi cũng đủ y chết mười lần.
Cả người Trần Hải Cương đã đổ đầy mồ hôi. Kết cục của Liên gia vẫn còn đó.Vậy mà hôm nay mình lại đắc tội hắn. Như vậy Trần gia của y sẽ có kết quả như thế nào? Nghĩ tới đây, Trần Hải Cương đã không có cách nào bình tĩnh lại, cả người bắt đầu phát run.
- Anh không sao chứ?
Cô gái tên Hoàn Hoàn phát hiện sự lạ thường của Hải thiếu gia.
Trần Hải Cương còn chưa trả lời, mấy tên nam tử to cao xuất hiện ở cửa ra vào, lập tức đi tới hướng của Trần Hải Cương.
- Khoan, mấy cậu đi ra ngoài đi.
Trần Hải Cương vội vàng kêu lên. Mấy tên tay sai khó hiểu nhìn Trần Hải Cương, nhưng vẫn nghe theo lệnh mà đi ra ngoài.
Tiếng kêu này của Trần Hải Cương hơi lớn, khiến cho mọi người giật nảy mình, đều quay đầu nhìn y. Tuy nhiên có lẽ mọi người đã biết mặt của Hải thiếu gia, cho nên không có ai có ý kiến gì.
Vương Hoàn Hoàn cũng kinh ngạc nhìn Trần Hải Cương. Không phải y gọi người tới xử lý người này sao? Gời lại bảo bọn họ đi ra ngoài?
Lâm Vân lạnh lùng cười. Hắn biết tên Hải thiếu gia đã nhận ra hắn là ai. Tuy nhiên hắn không hề có hảo cảm với những người như vậy. Trần Hải Cương đứng đó, lùi không được, tiến cũng không xong. Chỉ biết trơ mắt nhìn Lâm Vân, như muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám mở miệng.
Chu Linh Tố là người tinh tế, đương nhiên biết Trần Hải Cương kiêng kỵ điều gì. Nhưng không chủ động nói ra. Cô ta cũng không ưa gì tên Hải thiếu gia hoành hành bá đạo ở Thanh Hóa này. Nếu không phải Vương Hoàn Hoàn là bạn của cô ta, thì cô ta đã mặc kệ y rồi. Hơn nữa, bản thân cô ta cũng không thích Vương Hoàn Hoàn, quen nhau hoàn toàn là vì Du Quân.
Chu gia của cô tuy không phải là gia tộc lớn có danh vọng gì. Nhưng cha của Chu Linh Tố là một thầy phong thủy nổi tiếng. Thâm chí cả tỉnh Vân Bắc đều biết. Cho nên cô ta không phải lấy lòng Trần Hải Cương.
Du Quân cũng cảm thấy không đúng. Lại nhìn thần sắc khẩn trương của Hải thiếu gia, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
- Xung Hi gặp phiền toái. Một tuần trước chị ấy đã bị mất tích. Nhưng em có thể cảm giác được chị ấy vẫn ở Thanh Hóa. Dù mọi người đã báo cảnh sát, nhưng đến hiện tại vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Thậm chí còn nghe nói phía bên cảnh sát cũng xảy ra chuyện.
- Bởi vì em cùng Hoàn Hoàn và Du Quân là bạn của chị ấy, cho nên mới hẹn nhau ở đây để cùng tìm biện pháp. Xem có thể mời người đi tìm chị Hi hay không. Lâm đại ca, chị Hi là bạn anh phải không? Dù em đã nghe chị Hi kể về chuyện của anh, nhưng em lại không khẳng định lắm. Em định mời cha em tới hỗ trợ. Nhưng chuyện này có chút quỷ dị. Không những chị Hi bị mất tích, mà có rất nhiều người ở Thanh Hóa cũng bị mất tích.
- Về sau em mới biết được chuyện ở trấn Đàm Cương. Không biết chị Hi mất tích có liên quan gì tới đó không?
Chu Linh Tố nói xong, nhìn về Lâm Vân đầy vẻ chờ mong.
Lâm Vân vừa nghe là biết Chu Linh Tố đã biết thân phận của hắn. Hơn nữa cô ta còn nhờ hắn giúp.
Lâm Vân mỉm cười, hắn không tỏ vẻ sốt ruột gì cả. Bởi vì thần thức của hắn đã nhìn thấy Xung Hi đang ngồi ở trong nhà. Dù không biết vì sao Chu Linh Tố lại nói Xung Hi mất tích. Nhưng vấn đề này tí nữa hỏi Xung Hi là biết.
- Lâm đại ca, nếu có rảnh thì tới nhà em ngồi một lát. Cha em nghe được chuyện của anh, rất mong muốn gặp mặt anh một lần.
Lâm Vân chỉ cười nhạt một tiếng. Hắn không có hứng thú đi gặp một thầy phong thủy làm gì.
Nhưng Chu Linh Tố không phát hiện ra, mà tiếp tục nói:
- Cả đời cha em đều truy cầu một loại ý cảnh không cách nào nói bằng lời, đó chính là “Lãng quên”. Cha em thường nói, làm theo bản tâm là tốt nhất. Cho nên em không học lên đại học, em chỉ muốn làm mà những gì mà mình muốn.
- “Vong túc lý chi thích dã. Vong yêu, đái chi thích dã. Tri vong thị phi, tâm chi thích dã.” Đây là câu mà cha em hay nói với em. Ông ấy muốn em học được quên đi, nhưng không phải là mất đi, là vĩnh tồn…
(Chương Đạt Sinh trong Nam Hoa Kinh)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...