Công Tử Điên Khùng

Phường thị Đông Lâm là một phường thị lớn của Khôn Truân Giới. Nghe nói đại trưởng lão của Vạn Bảo Các nhờ có Huyền Ngưng Hàn Thủy, đã luyện chế ra được Thần Nguyên Đan. Ba năm trước tu vị đã lên tới Hóa Thần.

Cả Khôn Truân Giới, mặc dù cũng có cảnh giới Hóa Thần, nhưng bọn họ thường ẩn thế lánh đời, rất ít khi đi ra ngoài. Mà đại trưởng lão của Vạn Bảo Các rõ ràng tăng lên Hóa Thần, đây tuyệt đối là một tin tức lớn của Khôn Truân Giới.

Vạn Bảo Các tuy chỉ là một tổ chức buôn bán. Nhưng hiện tại đã có thực lực để tranh dành quyền lực với mười bốn môn phái lớn của Khôn Truân Giới.

Trong Vạn Bảo Các, người buồn bực nhất có lẽ là Thất Tín. Ông ta chẳng những bị bắt buộc giao nộp một lít Huyền Ngưng Hàn Thủy mà Lâm Vân cho. Còn bị phán tội trông coi không nghiêm khắc, hiện giờ vẫn còn bị nhôt trong phòng giam của Vạn Bảo Các.

Nhưng hôm nay Vạn Bảo Các có một vị khách không mời mà đến. Người này vừa tới đã tát bay một tu sĩ tiếp đãi, với lý do là không dâng trà. Người này hầu như không nói lý lẽ, chứng tỏ là muốn gây sự. Mà người này đương nhiên là Lâm Vân.

Dám tới Vạn Bảo Các có tu sĩ Hóa Thần gây sự, cả Khôn Truân Giới còn chưa có môn phái nào dám làm thế. Nhưng hôm nay lại có, khiến cho chưởng quầy của Vạn Bảo Các sững sờ. Toàn bộ khách hàng trong Vạn Bảo Các cũng sừng sờ. Không biết người này là ai mà lại lỗ mãng như vậy. Chẳng lẽ hắn không biết Vạn Bảo Các là chỗ nào sao mà còn gây sự? Người này có vẻ chán sống rồi thì phải.

- Xin hỏi các hạ muốn làm gì? Không biết Vạn Bảo Các có chỗ nào đắc tội với các hạ?

Tên chưởng quầy tuổi trung niên có tu vị Trúc Cơ thấy Lâm Vân tát văng tiểu nhị, nhưng y không lập tức động thủ. Bởi vì y biết tu vị của người này chắc chắn cao hơn mình. Cho nên y chỉ có thể kéo dài thời gian, đợi cho người của mình tới.

- Bỏ tất cả đồ vật trong tiệm này vào một cái túi trữ vật, phân loại kỹ càng vào, rồi đưa cho ta.

Lâm Vân lạnh lùng nói.

- Cái gì? Ngài muốn tất cả đồ vật trong tiệm này sao? Tiền bối, điều này, điều này…Không biết ngài có bao nhiêu linh thạch?

Chưởng quầy nghe vậy rất hoảng sợ. Người này nói chuyện sao giống như một kẻ điên vậy? Cho dù một môn phái bình thường cũng không mua nổi hết số đồ vật trong Vạn Bảo Các. Huống hồ nơi này còn là trụ sở chính.

Chẳng những chưởng quầy ngây dại, mà tất cả khách hàng ở đây và người bên ngoài xem náo nhiệt đều sững sờ.

- Ai nói ta phải trả linh thạch?

Lâm Vân lạnh lùng trả lời.

- A, ngươi, ngươi, ngươi, lẽ nào ngươi muốn cướp đoạt đồ đạc trong Vạn Bảo Các của chúng ta? Lá gan của các hạ thật là lớn. Ngươi có biết Vạn Bảo Các là chỗ nào hay không? Còn không mau cút đi.


Tên chưởng quầy một bên bảo Lâm Vân cút đi, một bên phóng mấy lá bùa truyền âm.

Cho dù người này có biến đi, nhưng hắn đã không thoát khỏi số chết rồi.

Quả nhiên, Lâm Vân còn chưa nói chuyện thì bên ngoài đã truyền tới một thanh âm lạnh lùng:

- Là ai to gan lớn mật như vậy, dám gây sự trong Vạn Bảo Các của ta? Ta thực muốn nhìn xem. Hừ…

Tiếng hừ lạnh này lập tức làm cho mấy người xung quanh bị thương. Đủ biết tu vị của người này rất thâm hậu. Ngay cả mấy tu sĩ Trúc Cơ đều không chịu được tiếng hừ này của y.

Lâm Vân đã nhận ra âm thanh này. Y chính là Chiêm Việt mà mấy năm trước muốn độc chiếm Huyền Ngưng Hàn Thủy của mình. Y chẳng những là một tên gian thương, còn muốn giêt mình diệt khẩu nữa.

Cho nên vừa nghe thấy tiếng của y, sắc mặt của Lâm Vân liền trầm xuống. Hắn muốn giết tên Chiêm Việt này, sau đó lấy toàn bộ đồ vật trong Vạn Bảo Các.

- Là ngươi?

Chiêm Việt đã nhận ra Lâm Vân. Lúc đầu là cả kinh, về sau thì tràn đầy kinh hỉ. Thật đúng là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào. Vậy thì đừng trách ta không khách khí.

- Ha ha, thật ngờ là ngươi. Năm đó ta còn tưởng rằng ngươi chết ở bên trong tuyệt cảnh Thiên Diễm rồi chứ. Đúng là ông trời cũng giúp ta mà.

Nói xong, Chiêm Việt không chút nghĩ ngợi, lập tức lao lên muốn chộp Lâm Vân.

Trải qua sự việc của năm năm trước, y biết Lâm Vân không phải là hạng người đơn giản. Càng bắt được sớm thì càng tốt. Chỉ là y có chút bất ngờ vì Lâm Vân chui vào tuyệt cảnh mà không chết mà thôi.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, khí thế lập tức tăng lên. Chiêm Việt cũng là Nguyên Anh tu sĩ, thấy vậy liền kêu lên:

- Không tôt.

Tên Lâm Vân này cũng là tu sĩ Nguyên Anh, vì vậy Chiêm Việt liền thu tay về. Rồi phóng ra một bông hoa sen màu đen cực lớn về phía Lâm Vân. Đồng thời tay trái rút một thanh đao, bổ về phía Lâm Vân.

Bông sen màu đen phát ra mười tia ánh sáng rất quỷ dị, như muốn trói chặt Lâm Vân lại vậy.


Lâm Vân phát hiện tinh lực trong người mình vận chuyển có chút chậm chạp. Nhưng hắn vừa chuyển chân nguyên, thì lại hồi phục bình thường. Hắn để cho trúng chiêu là muốn thử xem, tu vị của mình tu vị Nguyên Anh có gì khác nhau hay không. Nếu không thì hắn đã không để cho tên Chiêm Việt động thủ mà giết chết y rồi.

Chiêm Việt thấy mình phóng ra pháp bảo, mà Lâm Vân còn không kịp phản ứng, liền âm thầm vui vẻ. Thầm mắng Lâm Vân là một tên ngu xuẩn. Đoán chừng là mới tấn cấp Nguyên Anh kỳ, nên còn chưa có kinh nghiệm chiến đấu. Ngươi nghĩ rằng cứ thăng cấp tới Nguyên Anh là có thể càn rỡ hay sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Lâm Vân cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên vung tay. Một lượng chân nguyên cực lớn đã cắt đứt sự liên lạc giữa Chiêm Việt và bông hoa sen màu đen. Chỉ trong chớp mắt, bông hoa sen màu đen kia đã biến mất không thấy tung tích. Chiêm Việt còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã phun một ngụm máu tươi. Y thầm kêu không tốt, đang muốn thu hồi đao để tung pháp bảo hộ thân, thì Lâm Vân đã tung một quyền đánh trúng sống đao của y.

Một tiếng Oanh vang lên, thanh đao đã bị một quyền của Lâm Vân đánh văng ra xa.

Mà Chiêm Việt lại phun một ngụm máu tươi. Y trừng to mắt, nhìn Lâm Vân với vẻ không thể tưởng tượng nổi. Mình rõ ràng lại cắt đứt liên lạc vơi thanh đao?

Mặc kệ vẻ kinh hãi của Chiêm Việt,, Lâm Vân lại tung một quyền về phía y.

Chiêm Việt không kịp nghĩ nhiều, vận chuyển chân nguyên ngăn cản một quyền này của Lâm Vân. Nhưng một quyền này của Lâm Vân, ngay cả tu sĩ luyện thể cũng không ngăn cản nổi, nói gì là một tu sĩ bình thường như Chiêm Việt.

Cánh tay của Chiêm Việt lập tức bị đứt thành từng khúc, cuối cùng thì biến thành từng mảnh vụn. Ngay cả thịt cũng biến thành hư vô.

- Tu sĩ Hóa Thần?

Chiêm Việt kinh hãi. Thật không ngờ tu vị của tay Lâm Vân kia đã lên tới Hóa Thần. Nhưng hết thảy đã chậm. Không chỉ nói y, cho dù Nhị trưởng lão có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Chắc chỉ có Đại trưởng lão tu vị Hóa Thần mới địch nổi thôi.

Nhưng mục tiêu hiện tại của Đại trưởng lão là phi thăng. Ông ta có thể tới sao?

Lâm Vân lạnh lùng cười. Chỉ có hắn là biết mình không phải tu sĩ Hóa Thần. Công pháp mà hắn sửa đổi không chỉ có như thế. Hắn đã nén tinh lực của mình lại. Nếu như hiện tại hắn tu luyện tới Ngũ Tinh Đại Thành, thì thực lực tương đương với năm tu sĩ chín sao.

Tu Tinh vốn là phương pháp tu luyện có sức chiến đấu mạnh nhất trong tất cả người tu luyện. Huống chi còn là một người có tu vị tương đương với năm tu sĩ chín sao. Đó không phải là một phép tính gộp đơn giản. Thậm chí còn lợi hại hơn năm tu sĩ chín sao cộng lại mấy lần.

Lâm Vân tiến lên một bước, nhấc Chiêm Việt lên như nhấc một con gà vậy, rồi nói:

- Không phải ngươi muốn bắt lão tử ao? Hôm nay lão tử chủ động tới cho ngươi bắt đây.


- Lâm ma đầu, ngươi đừng có quá kiêu ngạo. Năm đó ngươi đã giết bao nhiêu người, chính ngươi phải biết. Tu sĩ Hóa Thần thì sao chứ, ngươi chỉ là một tên cuồng ma thích giết người mà thôi. Nói cho ngươi biết, Đại trưởng lão của chúng ta cũng là tu sĩ Hóa Thần, nên chúng ta không sợ ngươi. Nếu ngươi thả ta ra, ta có thể nói tốt về ngươi cho Đại trưởng lão. Hơn nữa, những thứ trong tay của ngươi, chúng ta cũng nguyện ý lấy ra nhiều linh thạch mua lại.

Chiêm Việt cứng miệng nói.

- Muốn sống phải không? Để xem tâm tình của ta thế nào đã. Hôm nay ta tới đây là lấy đồ vật trong tiệm của ngươi. Tuy nhiên tâm trạng hôm nay của lão tử không được tôt lắm. Ngươi đen thật đấy.

Nói xong, Lâm Vân ném Chiêm Việt lên, rồi chuẩn bị phóng một chùm Tinh Hỏa thiêu cháy y. Tên này sắp chết rồi mà còn dám uy hiếp mình.

Không ngờ, tên Chiêm Việt kia trước khi chết, còn muốn gây phiền phức cho Lâm Vân. Y rõ ràng kêu lên:

- Trên người hắn có rất nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy và Thiên Diễm Tinh Kim. Mau…

Lâm Vân cười lạnh một tiếng. Truyền ra ngoài thì sao? Lão tử sợ cái gì? Huống hồ Chiêm Việt ngươi có thể nghĩ tới ta lấy được Thiên Diễm Tinh Kim trong tuyệt cảnh Thiên Diễm, chẳng lẽ những người khác không nghĩ ra sao?

Tên Chiêm Việt kia còn chưa nói hêt, đã bị Tinh Hỏa của Lâm Vân đốt thành tro bụi. Trữ Vật Giới của y cũng bị Lâm Vân thu vào Sơn Hà Đồ.

Lâm Vân đã đến đây nên đương nhiên không khách khí chút nào. Lập tức thu toàn bộ thẻ ngọc, pháp bảo, tài liệu, linh thảo, linh thạch, tất tần tật đồ vật trong Vạn Bảo Các. Không để sót một thứ.

Cho dù thời gian của hắn rất ít, nhưng hắn không nóng nảy. Sau khi lấy sạch đồ vật trong đó, rồi thả Thất Tín ra, mới chậm rì rì đi ra cửa chính của Vạn Bảo Các. Thì phát hiện có mấy tên tu sĩ Nguyên Anh đã bao vây hắn lại.

- Ban ngày ban mặt mà các hạ rõ ràng cướp đoạt đồ đạc trong Vạn Bảo Các thuộc phường thị Đông Lâm chúng tôi. Chẳng lẽ các hạ không để cả Khôn Truân Giới vào trong mắt sao?

Một lão già Nguyên Anh hậu kỳ lạnh giọng nói. Ông ta thấy tu vị của Lâm Vân nhiều nhất chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Muốn nói hắn có tu vị Hóa Thần, ông ta tuyệt đối không tin tưởng.

Lâm Vân biết lúc này chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện. Nói đạo lý với đám người này cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.

- Ha ha, không sai, tôi muốn cướp sạch Vạn Bảo Các đấy. Phường thị Đông Lâm của các ông có nhiều cửa hàng như vậy, nhưng vì sao tôi lại chỉ cướp Vạn Bảo Các. Chẳng lẽ tôi cần giải thích cho các ông sao? Năm năm trước, tôi tới Vạn Bảo Các bán Huyền Ngưng Hàn Thủy. Kết quả thì thế nào, Vạn Bảo Các lập tức muốn giết người cướp của, còn truy nã tôi nữa chứ. Tôi nghĩ chư vị chắc phải biết chuyện này nhỉ?

- Hôm nay tôi tới đây là để báo thù. Nếu muốn ngăn cản tôi, thì lên đây thử xem. Tuy nhiên, cảnh cáo các ông trước, tôi không phải là người tốt. Sau khi giết các ông xong, tôi có thể đối phó các ông như đối với Vạn Bảo Các. Đó là đi tới sản nghiệp của các ông cướp sạch một lần.

Lâm Vân biết khó mà tránh khỏi một trận đại chiến. Nên phải nói rõ ra, đến lúc đó thì không cần phải nương tay.

- Quả nhiên càn rỡ…

Một giọng nói vang lên từ phía xa, đảo mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

- Vi tiền bối…


Một tu sĩ hơn năm mươi tuổi vừa đi tới, cơ hồ tất cả tu sĩ xung quanh Lâm Vân đều hướng ông ta thi lễ.

Người vừa đến này có khí thế mạnh mẽ, mà ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải cung kính đối với ông ta. Lâm Vân có thể khẳng định người này chính là một tu sĩ Hóa Thần.

- Thái thượng trưởng lão, người này thật quá mức càn rỡ. Chẳng những đã giết Chiêm Việt trưởng lão, mà còn lấy sạch đồ đạc trong tiệm của chúng ta nữa. Hiện tại hắn còn uy hiếp cả phường thị Đông lâm…

Người chưởng quầy vừa bị Lâm Vân ném đi kia, lập tức đi tới trước mặt người trung niên, rồi cúi người bẩm báo.

- Hắn đã giết Chiêm Việt?

Tu sĩ này vừa nghe thấy vậy, sắc mặt càng thêm lạnh. Khí thế bỗng nhiên thành thực chất, rồi lao tới Lâm Vân.

- Thực lực không kém. Ngươi chính là tu sĩ Hóa Thần kia phải không? Lão tử thử xem, có phải chỉ là hư danh hay không?

Lâm Vân cười iha hả, giống như không để những tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ Hóa Thần kia vào mắt vậy

- Thật là cuồng vọng…

Tu sĩ họ Vi này nói xong, liền giơ tay lên. Hai bàn tay lập tức đen nháy như mực. Không khí xung quanh lập tức vang lên những tiếng lách cách như tiếng sấm. Một cỗ chân nguyên cực lớn lao về phía Lâm Vân.

Vài tên tu sĩ Nguyên Anh bao vây Lâm Vân cũng cảm nhận được loại áp lực này. Bọn họ vội vàng lui ra xa vài chục mét. Trong lòng đều âm thầm líu lưỡi với bản lĩnh của tu sĩ Hóa Thần. Nếu bị trúng một chưởng này của ông ta, không biết mình sẽ có kết quả như thế nào.

Sắc mặt của Lâm Vân cũng trở nên ngưng trọng. Tu sĩ Hóa Thần quả nhiên không tầm thường. Hơn nữa chân nguyên của ông ta còn mang tính ăn mòn. Có thể tưởng tượng, nếu như mình không thay đổi công pháp, với bảy sao bình thường, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta. Nhất định phải tới Thất Tinh hậu kỳ, hoặc là Bát Tinh mới có thể được

Nhưng hiện tại Lâm Vân không có gì phải sợ ông ta. Cho dù loại chân nguyên màu đen kia tạo cho hắn áp lực rất lớn, nhưng còn chưa phải là ưu thế tuyệt đối. Hắn có một cảm giác. Chân nguyên của hắn không hề thua kém người trung niên có tu vị Hóa Thần kia.

Nếu tu vị của hắn chưa đủ, gặp phải một loại chân nguyên có tính ăn mòn như vậy, chắc hắn chỉ có nước chạy trốn. Bằng không một khi bị thứ chân nguyên đó trói buộc, thì chỉ có con đường chết. Mà hiện giờ Lâm Vân cảm thấy chân nguyên của mình không hề thua kém ông ta. Đây cũng là nguyên nhân hắn dám trực tiếp đối đầu với tu sĩ Hóa Thần.

Khí thế toàn thân Lâm Vân tăng vọt. Không cần phóng ra pháp bảo gì cả, bởi vì hắn còn chưa có một pháp bảo phù hợp. Nên dùng hai tay chặn lấy. Xung quanh liên tục vang lên tiếng nổ mạnh. Chân nguyên màu đen bị Lâm Vân ném vung trở về, mang theo tinh lực trong đó, lao thẳng tới tu sĩ họ Vi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Tinh Bạo, không ngờ có hiệu quả tốt như vậy.

Tu sĩ họ Vi vì coi thường Lâm Vân, suýt nữa ăn thiệt thòi. Ông ta liền lùi về phía sau một bước. Một cỗ khí thế bàng bạc bay lên, một cái xích màu xanh, không hề có dấu hiệu đánh xuống Lâm Vân.

Trong thời gian cực ngắn, cái xích màu xanh đó đã đập xuống mấy trăm cái. Nhưng vô luận nó đập như thế nào, đều bị một tầng ánh sáng bao xung quanh Lâm Vân ngăn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui