Vừa đi ra khu nhà của Hàn gia, Ngạn Vi Trung lập tức gọi điện thoại cho bí thư Diệp.
Diệp Vũ Phong đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Đã muộn như vậy mà Ngạn Vi Trung còn gọi điện thoại cho mình, chắc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng. Ấn nút nghe, thì nghe thấy giọng nói lo lắng của Ngạn Vi Trung:
- Bí thư Diệp, Hàn gia đã xảy ra chuyện….
Nghe xong lời Ngạn Vi Trung kể lại, Diệp Vũ Phong trầm mặc một lát mới nói:
- Việc đầu tiên là phong tỏa toàn bộ Phần Giang. Tôi phỏng chừng lực lượng cảnh sát của chúng ta không đủ. Đồng thời đi tới các khu ăn chơi của Phần Giang chỉnh đốn lại. Buổi tối hôm nay cậu vất vả chút vậy. Về chuyện của Hàn gia thì trước tiên đưa bọn họ tới bệnh viên, trấn an rồi nói sau. Thân thủ của Lâm Vân lợi hại như vậy, phỏng chừng cảnh vệ rất khó bắt được, nên đặt sự an toàn của cảnh sát lên trên hết.
- Cũng may là chỉ bị thương, chưa phải là quá nghiêm trọng. Cục trưởng Ngạn nên đi nghỉ sớm đi, nhất định phải tìm một nhân viên cảnh sát đắc lực, xử lý tốt chuyện này, không cần phải nhiễu dân. Có vấn đề gì thì ngày mai báo cáo cho tôi biết. Chú ý là đừng nổ súng khiến người dân sợ hại hoặc làm ngộ thương dân chúng đấy.
Ngạn Vi Trung nghe xong thì cúp điện thoại. Y thực không hiểu ý của bí thư Diệp. Vì sao Diệp bí thư lại nói mơ hồ như vậy? Vừa muốn phong tỏa, lại nói lực lượng cánh sát không đủ. Đã không đủ còn muốn đi chỉnh đốn mấy chỗ ăn chơi? Vừa nói cần mình vất vả một đêm, sau lại nói mình đi ngủ sớm một chút. Thật là loạn thất bát táo.
Không cần nhiễu dân? Không cần nổ súng? Nếu gặp Lâm Vân cũng không nổ súng sao?
Có thể leo lên đến vị trí này, Ngạn Vi Trung đương nhiên không phải người ngu, đảo mắt liền hiểu ý của bí thư Diệp. Anh chàng Lâm Vân này tuyệt đối không thể bắt. Nhưng để an ủi Hàn gia thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên là diễn trò cho Hàn gia nhìn thấy, cho dân chúng thấy báo cảnh sát là đứng đắn.
Còn diễn trò như thế nào thì cứ làm như tiến trình. Nếu có cảnh sát quá dư thừa tinh lực thì phái đi dò tra ở mấy chỗ ăn chơi. Đã nghĩ thông suốt, Ngạn Vi Trung thì càng dễ làm. Lập tức phân phó công việc cho cấp dưới.
Diệp Vũ Phong để điện thoại xuống. Y không biết Lâm Vân vì sao muốn đánh tới nhà của Hàn gia, còn đánh cho bọn họ tàn tật như vậy. Lâm Vân là người của Lâm gia, từ lúc áo lót 'Vân Tằm Miên' xuất hiện trên thị trường, Diệp Vũ Phong đã điều tra rõ ràng. Thậm chí lúc đó y còn chuẩn bị cùng Lục Dược đi tới Phụng Tân gặp Lâm Vân. Chỉ là về sau Lâm gia và Lý gia đấu đá nhau ở đó, nên mới không đi.
Diệp Vũ Phong nghe lời phụ thân Diệp Sở Thiên khuyên nhủ, chưa bao giờ chủ động đi tìm Lâm Vân. Về sau y nghe nói Lâm Vân bị người của Lý gia đuổi giết, sau đó là mất tích. Thật không ngờ hôm nay lại phát hiện ra tung tích của Lâm Vân, hắn còn đánh lên khu nhà của Hàn gia nữa.
Nghe nói vợ của hắn là người của Hàn gia, vì sao hắn lại đánh tới nhà mẹ vợ? Muốn gọi điện thoại cho phụ thân thông báo, nhưng thấy thời gian đã muộn, thì lại thôi.
Lâm Vân biết hiện tại đã không còn sớm, liền đi tới một quán cơm ăn chút đồ ăn. Quần áo trên người quả thực quá rách nát rồi, muốn đi tìm một cửa hàng quần áo mua một bộ thì giờ này các cửa hàng đều đóng cửa.
Khắp nơi là tiếng kêu inh ỏi của còi xe cảnh sát. Nhưng lúc Lâm Vân đi dạo trên đường cái trống trải, có mấy chiếc xe cảnh sát đi qua hắn nhưng không có chiếc nào dừng lại hỏi thăm thân phận của hắn.
Cho dù có người tới hỏi, Lâm Vân cũng không quan tâm. Hắn còn chuẩn bị nếu có người hỏi rồi mang hắn đi tới đồn cảnh sát. Thì hắn sẽ gọi vị sở trưởng Cảnh lần trước, rồi nhờ y liên lạc cho bí thư Diệp. Bảo bí thư Diệp hỗ trợ tìm Vũ Tích hộ mình.
Nhưng bọn họ chả có ai hỏi hắn, Lâm Vân đành tạm thời để đó. Dù sao cách làm của người ta cũng đã rất rõ ràng. Nếu bọn họ không biết mình làm thì đã phái người tới hỏi rồi. Những xe cảnh sát này đi qua đi lại chỉ làm bộ cho nó có mà thôi. Bọn họ đã làm bộ như vậy, Lâm Vân cũng không tốt chủ động đi tới đồn cảnh sát.
Ở chợ đêm chắc là có chỗ bán quần áo. Đi mua vài bộ, sau đó chỉnh lý lại đầu óc, tắm rửa, ngày mai tới Yên Kinh.
Chợ đêm là khu chợ lớn nhất của thành phố Phần Giang, cũng là khu chợ duy nhất bán suốt 24 tiếng đồng hồ. Khi Lâm Vân tới nơi này thì đã là giữa đêm.
Tuy đã rất trễ, nhưng trong này vẫn còn khá nhiều người mua sắm hoặc là nghỉ ngơi uống café.
Lâm Vân tùy tiện đi vào một cửa hàng bán quần áo. Về ăn mặc, hắn chỉ cần mặc vừa người là được, chẳng cần quan tâm xấu đẹp. Nhưng muốn mua một đồ kém chất lượng ở chợ đêm này quá thực rất khó. Bởi vì ở đây đều bày bán các nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước. Thâm chí, ngay cả áo lót 'Vân Tằm Miên', Lâm Vân cũng nhìn thấy một có cửa hàng bán, có ghi là mỗi ngày chỉ bán 10 chiếc.
Thấy Lâm Vân đầu tóc rối bù, quần áo rách nát đi vào cửa hàng, hai tên bảo vệ đều cảnh giác. Trong lòng tự nhủ, không biết có nên cho tên ăn mày này vào không. Cửa hàng bán toàn độ hàng hiệu, nếu để cho hắn phá hỏng một bộ chả phải bọn họ chỉ có thể quấn gói rời đi sao. Nhưng cửa hàng này không quy định cấm khách hàng vào xem, nên họ cũng đành phải bỏ qua.
Lâm Vân chẳng muốn quan tâm tới vẻ nghi ngờ của hai tay bảo vệ mà chậm rãi đi vào. Hắn nhìn lướt qua đống quần áo bày biện tử tế, nhìn xem có bộ nào vừa với mình không.
- Tiên sinh, chỗ này chỉ bán hàng hiệu thôi, không bán quần áo bình thường, vẫn là mong ngài tới nơi khác mà mua. Cảm ơn đã hợp tác.
Một nữ nhân viên nhìn thấy Lâm Vân rách rưới đi vào xem quần áo liền bị hù sợ. Phải biết rằng, tùy tiện một bộ quần áo trong này đã bằng tiền lương một năm của cô ta. Vạn nhất tên lang thang này làm hỏng quần áo, thì người chịu trách nhiệm là mình mà thôi.
Lâm Vân nhìn thoáng qua nữ nhân viên bán hàng, cười cười không nói gì. Hắn vừa trông thấy một bộ quần áo coi như là vừa người. Nhưng nếu người bán hàng này không muốn bán, mình cũng không thể cưỡng chế họ bán cho mình a. Tuy nhiên, hắn có thể hiểu tâm lý của người bán hàng này, nhân chi thường tình mà thôi. Lâm Vân thuận miệng nói:
- Không cần, tôi muốn lấy bộ kia, cô giúp tôi gói nó lại.
Lâm Vân nói xong chỉ về một bộ quần áo ngày hè.
- À, đó là hàng mẫu, không bán, mời tiên sinh đi chỗ khác mua.
Nhân viên bán hàng này thậm chí muốn khóc, vì sao bảo vệ lại cho hạng người này vào.
Lâm Vân sửng sốt, mình quyết định mua rồi, sao cô ta còn nhăn nhó như vậy? Cô nàng này cũng quá trông mặt mà bắt hình dong đi. Tuy nhiên, người ta đã nói như vậy, Lâm Vân cũng không nói gì, chỉ tùy tiện đi ra ngoài tới cửa hàng đối diện. Đây là một cửa hàng bán những quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng trong nước. Giá cả cũng rẻ hơn quán kia nhiều.
Thấy Lâm Vân cuối cùng cũng rời đi, nữ nhân viên kia mới vỗ vỗ ngực thở phào một cái. Trong lòng tự nhủ, may mà hắn chịu đi ra ngoài. Không biết Tiểu Lộ ở cửa hàng đối diện sẽ đối phó với người này như thế nào. Muốn đi xem một chút, nhưng lại sợ hắn quay trở lại. Chỉ là vụng trộm trốn bên cạnh nhìn xem.
- Chị Quyên, người này đã muốn gói y phục rồi, vì sao chị lại không bán?
Một cô gái trẻ hơn đứng ở bên cạnh hỏi.
- Em nghĩ xem, một người như vậy có tiền để mua hàng hiệu sao? Bộ kia cũng phải một trăm nghìn nguyên đó. Nếu làm hỏng quần áo, chúng ta lấy tiền đâu mà đền?
Nữ nhân gọi là chị Quyên nghiêm mặt dạy dỗ.
- Ừ, chị nói cũng đúng. Tuy nhiên nếu bán được bộ kia, chúng ta cũng được vài nghìn nguyên trích phần trăm. Thật là đáng tiếc.
Cô bé này nói.
- Có gì đáng tiếc. Tên kia làm sao mà mua…
Cô ta vừa nói tới đây thì dừng lại. Bởi vì cô ta trông thấy Tôn Lộ rõ ràng đang thử áo cho người kia.
“Cô nàng Tôn Lộ này cũng thiệt là. Mới ra trường chưa có kinh nghiệm có khác, loại người này cũng thử áo cho hắn? Giá tiền quần áo bên kia cũng đều rất đắt, chỉ rẻ hơn ở đây vài ngàn nguyên mà thôi”
Điều này còn chưa để cô ta giật mình. Cô ta rõ ràng còn nhìn thấy Tôn Lộ lấy ra giầy và quần, thậm chí cả một bộ nội y nữa.
“Cô nàng Tôn Lộ này điên rồi. Quần áo mà cô ta cho thử toàn là hàng hiệu a. Cái nào mà chả gần một trăm nghìn nguyên. Ài, tí kiểu gì chả gặp chuyện”
Lâm Vân cảm giác cửa hàng này rất không tồi. Khi mình đi vào, người bán hàng không tỏ vẻ gì là khó chịu cả. Cô ta chỉ nhìn qua mình một lúc rồi một phút đồng hồ sau đã chọn tốt cho mình một bộ quần áo. Mà nội y vẫn là do chính cô ta chọn lựa.
Tổng cộng là hơn một trăm bảy mươi nghìn nguyên, Lâm Vân thấy chỉ dùng mười phút đã mua được một bộ quần áo hoàn chỉnh, tâm tình cũng không tệ lắm. Tranh thủ thời gian đưa thẻ ngân hàng tính tiền, rồi cầm quần áo lập tức bước đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...