- Anh rể. em muốn hỏi anh một việc.
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân đã minh bạch ý của mình, nhưng vẫn tập trung tìm tòi bốn phía, đành phải đưa ra câu hỏi để dời đi sự chú ý của Lâm Vân.
- ừ. em nói đi.
Lâm Vân dừng lại.
- Anh rể, vì sao hôm nọ anh muốn xem áo lót của em? Hì hì. đừng nói là do anh thấy lạ mắt.
Hàn Vũ Đình thấy anh rê quả nhiên dừng lại. cười hì hì hỏi vấn đề này, mà không hề có ý xấu hổ gì.
- Ách...
Lâm Vân không biết trả lời làm sao. Bởi vì mình xem áo lót của nàng đã là không đúng rồi. Nhưng lúc ấy mình chỉ là tò mò cái áo lót kia có phải là làm bằng “Vân Tằm Miên” hay không mà thôi. Lúc đó còn thầm khen bản lĩnh của mấy kẻ làm giả.
Thấy Lâm Vân xấu hổ đứng đó, không nói lời nào, trái tim của Hàn Vũ Đình cũng đập thình thịch, sắc mặt không được tự nhiên như trước. Chẳng lẽ anh rể thích áo lót của mình? Ai. thiệt là. sao mình lại hỏi chuyện tế nhị như vậy?
Thấy sắc mặt của Hàn Vũ Đình có chút đò. Lâm Vân biết Hàn Vũ Đình hiểu lầm. vội nói:
- Không phải như em nghĩ đâu.
- Anh rể biết em nghĩ gì à?
Nhìn vẻ khó xử của Lâm Vân. Hàn Vũ Đình đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
- Bởi vì anh phát hiện áo lót của em là đồ già.
Lâm Vân đành phải nói ra suy nghĩ của mình. Bằng không Hàn Vũ Đình lại hiểu lầm mình là tên biến thái, thích nhìn áo lót của phụ nữ.
- Anh rể làm sao anh biết? Cái áo lót đó em phải mất hai mươi nghìn nguyên
tiền tiết kiệm mới mua được đấy. Giá của nó còn đắt hơn một nghìn nguyên khi mua ở Phụng Tân. Làm sao có thể giả được?
Hàn Vũ Đình đương nhiên không tin áo lót mình mua là giả. Lúc trước để mua được áo lót này, nàng đã tốn không ít công sức.
- Bởi vì áo lót “Vân Tằm Miên” là do chính tay anh làm. En nói xem. anh có thể phân biệt được không?
Lâm Vân nhìn vẻ mặt không tin của Hàn Vũ Đình, cười cười nói.
- Cái gì
Hàn Vũ Đình thật không ngờ áo lót “Vân Tằm Miên” thịnh hành toàn thế giới là do anh rể làm. Khó trách anh ấy có thể nhận ra thật giả. Phải biết rằng, có một khoảng thời gian, các nữ sinh trong trường chỉ bàn luận về áo lót “Vân Tằm Miên”.
Chính nàng cũng phải gom góp mãi mới được hai mươi nghìn nguyên, sau đó nhờ người mua một cái áo lót “Vân Tằm Miên”. Thật không ngờ, áo lót “Vân Tằm Miên” lại là do anh rể làm. Mà đồ mình mua là giả. Hiện tại nàng rất căm tức.
- Anh rể. vị Lâm quản lý của Hồng Tường Phụng Tân chính là anh sao?
Nói xong, khuôn mặt của Hàn Vũ Đình tràn đầy vẻ ảo não. Trong lòng tự nhủ. nếu sớm biết như vậy. nếu sớm biết anh rể tốt như vậy. lai có bản lĩnh nữa. thì minh đã tới Phụng Tân tìm anh rẻ rồi.
Chẳng qua. nếu như mình không tới Amazon du lịch, mình có thể biết năng lực của anh rể sao? Khẳng định là không biết. Nghĩ tới đây. nàng vỗ vỗ lồng ngực, âm thầm nói. thật nguy hiếm a.
- Anh rể, lần trước em có hỏi qua một câu. anh còn chưa trả lời. Có phải là anh tặng áo lót “Vân Tằm Miên” cho tỷ tỷ phải không?
Hiện tại đã biết Lâm Vân làm ra áo lót “Vân Tằm Miên”, nên Hàn Vũ Đình nghĩ tới câu hỏi trước.
- Đúng là anh muốn đưa cho chị của em. nhưng không biết cô ấy đã nhận được chưa. Thực sự muốn lập tức trở về...
Lâm Vân nói tới câu này. suy nghĩ lại bay về chỗ của Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Đình nghe Lâm Vân nói như vậy. cũng lâm vào trầm mặc. Sau một lúc lâu. nàng bỗng nhiên vui vẻ, đong đưa cánh tay của Lâm Vân nói:
- Anh rể, em mặc kệ, khi trở về anh phải cho em thật nhiều áo lót “Vân Tằm Miên” đấy. Em còn chưa có cái nào đây này. vất và lắm mới mua được một cái, thì gặp ngay phải hàng già. Tức thật đấy.
- ừ. anh đáp ứng em. khi về cho em thoải mái chọn áo lót ở trong xưởng.
Hiện tại tâm tình của Lâm Vân rất thoải mái, nên không do dư đáp ứng yêu cầu của Hàn Vũ Đình.Hai người vừa đi vừa nói chuyện, nên không còn cảm thấy buồn chán.
Nhưng Lâm Vân đã đi được mười ngày, mà còn chưa phát hiện thêm linh mạch nào. Thậm chí hắn còn hoài nghi tuyến đường mà giáo sư Trâu Tiền vẽ trên bản đồ này có phải là không có căn cử gì. Nếu không. vì sao đi mãi không thấy cái gì? Ngược lại, đi tới gần chỗ thôn của đám người thổ dân kia. lại phát hiện ra linh mạch. Mà chỗ đó không thuộc phạm vi của tuyến đường.
Thấy mấy ngày nay lông mày của Lâm Vân đều nhíu lại. Hàn Vũ Đình cũng rất lo lắng. Liền hay kể chuyện thú vị trong lớp cho Lâm Vân. Thậm chí còn lồi cả vài chuyện xấu hố của mình ra nói cho hắn. Tuy nhiên, anh rể hình nhưng không cảm thấy hứng thú gì. về sau minh kể lại chuyện của tỷ tỷ. thì anh rể lại nghe rất chăm chú. cho dù là một chuyện nhỏ cũng không bỏ qua.
Lâm Vân biết suy nghĩ của Hàn Vũ Đình, nhưng hắn không ngăn cản nàng ấy làm vậy. Dù sao mình còn có linh thạch để đi tìm. còn nàng ấy thì chắc đã chán cảnh vật mới lạ trong rừng rồi. Để cho nàng ấy nói vài chuyện cho giải khuây, cũng phải điều xấu gì.
Những lúc trời mưa. Lâm Vân sẽ ở cùng với Hàn Vũ Đình trong lều. Mà trời mưa cũng là lúc Hàn Vũ Đình cảm thấy thích nhất. Nàng thích ngủ khi có hắn ở bên cạnh. Những lúc đó nàng ngủ được rất ngon, rất an toàn.
Một đường này tuy gặp vô số nguy hiểm, nhưng có Lâm Vân bên cạnh, đều có thể an toàn vượt qua. Có một lần nàng còn trồng thấy một con báo châu Mỹ đi qua. tính tinh nghịch nối lên. nàng cầm hòn đá ném vào nó rồi trốn sau lưng của Lâm Vân.
Tuy nhiên, mây ngày gân đây. Hàn Vũ Đình không còn khí lực để làm chuyện như vậy. Bình thường hay được Lâm Vân Ồm đi. bây giờ phải đi bộ nàng mới biết nguyên lai đi lại trong rừng lại mệt mỏi như vậy.
- Anh rể, chúng ta muốn tới chỗ nào?
Cho tới bây giờ. Hàn Vũ Đình đều không hỏi vấn đề này. chỉ là hôm nay lần đầu tiên hỏi. Nàng không biết còn muốn đi bao lâu nữa. chỉ hy vọng đoạn đường này càng dài càng tốt. Nàng càng có thể ở bên anh rể lâu hơn.
Hy vọng là như vậy, nhưng cái đùi của nàng lại không theo ý nàng. Suốt ngày đi bộ đã khiến đôi chân của nàng rất mòi. Thậm chí lúc đứng dậy cũng có chút vô lực. Nhưng nàng không dám nói những điều này cho Lâm Vân. Nàng sợ Lâm Vân biết thì sẽ đưa nàng về.
- Anh muốn tới núi Misimi ở tận nguồn con sông Amazon. Chỗ đó thường xuyên có băng tuyết bao phủ. Em có sợ không?
Lâm Vân nhìn Hàn Vũ Đình liên tục đi theo mình, không khỏi bội phục nghị lực của nàng. Đi một đoạn đường xa như vậy, nhưng chưa thấy nàng kêu mệt mòi gì. Thật đúng là một cô gái có nghị lực. Nhưng hắn đâu biết rằng. Hàn Vũ Đình đang chỉ cố chống ngượng mà thôi.
- Em không sợ...
Hàn Vũ Đình còn chưa nói hết câu, đôi chân đã trở nên mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã xuống.
Lâm Vân thanh thủ vịn lấy. rồi hỏi:
- Em làm sao vậy?
Nhưng lập tức phản ứng. là Hàn Vũ Đình không đi nối nữa.
Thật đúng là con vịt đun sôi còn mạnh miệng, tuy nhiên cũng bội phục nàng đã kiên trì được hơn hai mươi ngày, thật là không dễ dàng. Khó trách mấy ngày nay Hàn Vũ Đình không còn nhảy cho mình xem. Lúc trước nàng vẫn diễn vài tiết mục để làm cho mình vui vẻ.
Ồm Hàn Vũ Đình để nàng ngồi trên một tảng đá. rồi cời giày thể thao của nàng ra. Lúc này mới phát hiện chân của nàng đã bị sưng tấy. Vội vàng vận công trừ bỏ máu tụ trong chân. Lại lấy một ít thảo dược ở trong ba lô. nhai nát, đắp vào lòng bàn chân.
Hàn Vũ Đình chỉ cảm thấy một cảm giác thoải mái và mát lạnh truyền từ bàn chân tới. Thế mới biết, vì sao anh rể đi đường mà vẫn còn hái nhiều thào dược như vậy. Anh rể thật có nhiều bản lĩnh, chỉ thuận tay hái xuống cũng có thể hái được thảo dược có ích. Mới dùng chút tít thảo dược trong đó. chân của mình đã có cảm giác như bình thường. Nàng ngơ ngác nhìn Lâm Vân đang cúi đấp đắp thuốc cho mình, Hàn Vũ Đình dường như ngây dại.
Đeo lại giày cho Hàn Vũ Đình. Lâm Vân nói:
- Được rồi. mấy ngày nữa sẽ không có việc gì. Hiện tại vẫn là anh Ồm em đi vậy.
Lâm Vân nói xong, giống như trước Ồm lấy Hàn Vũ Đình.
Hàn Vũ Đình thật không ngờ bàn chân vốn sưng tấy, chỉ cần anh rể vuốt ve vài cái đã hết. Trong lòng tự nhủ. biết vậy thì đã sớm nói rồi. Nằm ở trong ngực của Lâm Vân. nàng thoải mái thờ phào một cái.
Nhìn Hàn Vũ Đình thoải mái nẳm ở trong ngực, Lâm Vân dờ khóc dờ cười. Nói nàng không có nghị lực, nàng mang theo cái chân sưng vù kiên trì đi theo mình. Nói nàng có nghị lực, thì nàng lại giống như con mèo con lười biếng chui vào ngực của mình, rồi chẳng muốn xuống.
Thấy Lâm Vân nhìn mình, Hàn Vũ Đình cảm giác như suy nghĩ của mình bị Lâm Vân phát hiện, vội vàng uốn éo đầu sang một bên. không dám nhìn thăng Lâm Vân.
Lâm Vân buồn cười, cũng biết thẹn thùng cơ đấy. Lâm Vân Ồm lấy Hàn Vũ Đình, bắt đầu tăng tốc chạy về phía trước. Các thào dược trân quý đã được lấy đầy ba lô, nên không cần phải tiếp tục đào nữa. Không có linh mạch, thì dù có nhiều thào dược hơn cũng là uổng công.
Lâm Vân suy đoán, hiện tại chắc chỉ cần hai ngày là có thể đi tới chân núi Misimi. Bình phục lại tâm tình kích động, nếu không tìm được linh thạch ở núi tuyết Misim. chẳng phải là rất thất vọng sao.
Một ngày sau, Lâm Vân phát hiện một cái hố có diện tích rất rộng. Trong cái hố là đầy nước mưa và một tảng đá cực lớn. Tảng đá này có hình dạng rất kỳ quái, toàn thân là màu đen. Lâm Vân đi tới gần tảng đá nhìn, liền cảm nhận được một thứ gì đó khác lạ trong tảng đá này. Hắn nghĩ nên tìm hiểu một phen.
Hắn hoài nghi đây là một tảng thiên thạch, hơn nữa mới lao vào trái đất không lâu. Nhìn những cây cối bị đập nát xung quanh là biết.
- Anh rể, đây là tảng đá gì vậy? Sao nó lại đen xì thế kia?
Hàn Vũ Đình nằm trong ngực của Lâm Vân hỏi.
- Để anh xem.
Lâm Vân buông Hàn Vũ Đình xuống, chân của Hàn Vũ Đình đã sớm khỏi rồi, chỉ là Lâm Vân một mực ôm nàng chạy cho tiết kiệm thời gian mà thôi.
Lâm Vân nhảy lên tảng đá ở giữa hồ nước, tay đặt vào tảng đá, dùng lực lượng Tinh Vân để thăm dò xem tảng đá này có đúng như suy nghĩ của mình là thiên thạch hay không?
- Vũ Đình, em dựng lều luôn ở chỗ này đi. Anh muốn cẩn thận xem tảng đá này một lúc.
Lâm Vân trở về bên cạnh Hàn Vũ Đình nói. Lại lấy ra một cái búa đặc chế từ trong ba lô, nhảy lên tảng đá bắt đầu gõ.
Tuy Hàn Vũ Đình không biết Lâm Vân muốn làm cái gì, nhưng Lâm Vân đã nói như vậy, thì nàng đành phải dựng cái lều lên. Sau đó thì ngồi xuống nhìn xem Lâm Vân cầm búa gõ tảng đá.
Hàn Vũ Đình đoán rằng tảng đá này rất quan trọng với Lâm Vân, bằng không hắn đã không cần phải thận trọng như vậy.
Trong lòng của Lâm Vân hiện giờ rất hưng phấn. Cuối cùng đã có thu hoạch. Tuy không tìm được linh thạch, nhưng lại tìm được một khối thiên thạch. Xem qua bộ dáng này của khối thiên thạch, chắc rơi xuống đây chưa được một tháng. May mắn là mình phát hiện ra trước. Nếu như bị người khác phát hiện, nói không chừng đã mang nó đi rồi.
Rất nhiều thiên thạch là vô dụng, nhưng từ khối thiên thạch này Lâm Vân lại cảm nhận được một loại ba động kỳ quái. Vô luận nó là chất liệu gì, nhưng Lâm Vân nghĩ nó chắc chắn có chỗ hữu dụng.
Kiểm tra khối thiên thạch từ giữa trưa đến tận tối, Lâm Vân đã đập được một nửa. Phỏng chừng ngày mai là có tìm được thứ trong thiên thạch.
Thấy Lâm Vân đi xuống, Hàn Vũ Đình vội vàng đi lên đón:
- Anh rể, tảng đá này rất quan trọng với anh sao?
- Ừ, tảng đá này rất quan trọng với anh. Nhưng người khác thì anh không biết. Anh sẽ không giải thích cho em, vì giải thích vấn đề này quá lằng nhằng.
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình hỏi, đành phải trả lời qua loa.
Hàn Vũ Đình cũng không để ý. Ăn xong bữa tối, Lâm Vân bố trí vài thứ ở bên ngoài, rồi nói Hàn Vũ Đình đi ngủ sớm đi.
Còn Lâm Vân thì tiếp tục đập vụn khối thiên thạch. Hắn muốn nhìn xem, ở bên trong thiên thạch này rốt cuôc là chất liệu gì. Ở đại lục Thiên Hồng, hắn cũng đã từng nhìn thấy những khối thiên thạch như vây. Nhưng hắn chưa chiếm được một khối nào, bởi vì thiên thạch đều bị các cường giả lấy đi.
Kiểm tra một hồi lâu, vẫn chưa phát hiện ra cái gì. Lâm Vân nhảy xuống thiên thạch, đi vào trong lều. Hắn muốn đêm nay nghỉ ngơi, ngày mai thì dùng nửa ngày để đập nốt thiên thạch tìm kiếm vật liệu bên trong.
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân ngồi xuống, không chút do dự đi tới dựa vào người Lâm Vân. Lâm Vân đã thành thói quen, nên mặc kê nàng.
- Anh rể, mỗi ngày trước khi đi ngủ anh đều bố trí cây với đá ở ngoài lều làm gì vậy? Làm như vậy có thể ngăn cản được dã thú sao?
Hàn Vũ Đình dựa vào người của Lâm Vân hỏi. Mặc dù biết Lâm Vân làm vậy để ngăn cản dã thú, nhưng nàng vẫn nghi ngờ tác dụng của nó.
- Giải thích cái này với em, em cũng không hiểu. Thôi, em ngủ đi.
Lâm Vân vẫn đơn giản trả lời.
Hàn Vũ Đình vểnh miệng lên, trong lòng tự nhủ, mỗi lần hỏi lại nói mình không hiểu. Nếu mình hiểu cần gì phải hỏi anh ấy? Nhưng nàng chỉ hờn dỗi một lát, lại rất nhanh ngủ trong ngực của Lâm Vân.
Sáng hôm sau lúc Hàn Vũ Đình tỉnh dậy thì phát hiện Lâm Vân đã ra khỏi lều, bên ngoài thì truyền tới tiếng gõ tảng đá. Hàn Vũ Đình cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm giác mình và anh rể giống như một đôi vợ chồng nơi thôn quê vậy. Người chồng thì chịu khó làm việc, mỗi ngày trởi còn chưa sáng đã đi ra ngoài làm việc, còn người vợ thì ở nhà chờ chồng.
Phục hồi tinh thần, lại thở dài. Vàng thật thì ít ai nhìn ra. Thử nghĩ nếu người nào cũng biết bản lĩnh của anh rể, thì sẽ có bao nhiêu người muốn tranh đoạt anh rể với tỷ tỷ.
Đúng rồi, anh rể còn nói anh ấy đã từng sống ở Phụng Tân một thời gian. Chẳng lẽ trong thời gian đó không có ai phát hiện ra tài năng của anh ấy sao? Còn có, khi anh ấy sản xuất ra áo lót 'Vân Tằm Miên', làm sao có thể không có ai biết đến? Đợi lát nữa, nhất định phải hỏi anh rể về vấn đề này.
Khối thiên thạch càng bị đập nát, Lâm Vân càng cao hứng. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một màu vàng nhàn nhạt lộ ra từ khối thiên thạch. Hắn khẳng định vật liệu bên trong khối thiên thạch này không phải là tầm thường, cho nên đập càng nhanh hơn.
Một lúc sau, Hàn Vũ Đình muốn gọi Lâm Vân về ăn chút gì đó, nhưng nhìn Lâm Vân tập trung đập tảng đá, nàng lại không dám quấy rầy hắn. Đành phải chờ hắn làm xong thì ăn.
Ba tiếng sau, cuối cùng Lâm Vân đã lấy được thứ mình cần. Là một hòn đá to cỡ quả bóng chuyền, còn thỉnh thoảng lóe lên màu vàng, không theo quy tắc gì cả. Thoạt nhìn hòn đá này chỉ đẹp hơn các hòn đá khác một chút, nhưng Lâm Vân biết, nó không chỉ đơn giản là đẹp như vẻ bề ngoài. Mà đây là một viên ‘Tinh Minh Thạch’. Bình thường ‘Tinh Minh Thạch’ hay xuất hiện ở trong thiên thạch hoặc ở trong các mỏ quặng, nhưng số lượng rất hiếm.
Ngay cả ở đại lục Thiên Hồng, loại đá này cũng rất ít khi thấy. Bởi vì những người tu luyện đều cần chất liệu ‘Tinh Minh Thạch’. Cho nên khi Lâm Vân lấy được một viên ‘Tinh Minh Thạch’, hắn hưng phấn cơ hồ muốn hét lên một tiếng.
Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân coi một hòn đá như bảo bối rồi cẩn thận bỏ vào ba lô, sự lo lắng trong lòng nàng cũng giảm xuống. Nhưng sợ Lâm Vân nói mình không hiểu gì, nên không hỏi hắn.
Có trong tay một viên ‘Tinh Minh Thạch’, cho dù không kiếm được cái gì trong rừng rậm Amazon, nhưng Lâm Vân cũng cảm thấy đáng giá. Không chỉ nói ở thế giới này, ngay cả ở thế giới của hắn, một viên ‘Tinh Minh Thạch’ lớn như vậy cũng là một vật báu vô giá. Tuyệt đối không có người có thể mua nổi.
‘Tinh Minh Thạch’ chẳng những có thể để dùng chế tạo các loại vũ khí, mà còn có thể chế tạo ra pháp khí, hoặc để dùng bày trận pháp. Chỉ là do ‘Tinh Minh Thạch’ quá trân quý, nên không ai lấy vật này để đi bày trận.
Nhưng đối với Lâm Vân mà nói, tác dụng lớn nhất của ‘Tinh Minh Thạch’ không phải là những điều này. Bởi nó là tài liệu chủ yếu để hình thành Tinh Giới sau khi hắn kết thành một sao. Không có ‘Tinh Minh Thạch’, cơ hồ là không thể hình thành Tinh Giới. Chỉ cần kết hợp ‘Tinh Minh Thạch’ với một số linh thạch là không cần lo lắng việc hình thành Tinh Giới.
Nguyên bản, kết thành một sao Lâm Vân đã cảm thấy khó khăn, đừng nói gì tới việc tìm được ‘Tinh Minh Thạch’ để kết thành Tinh Giới. Cho dù kết thành một sau, Lâm Vân cũng không trông cậy có thể có được môt viên ‘Tinh Minh Thạch’ ở thế giới này. Nhưng thế sự lại có nhiều thứ làm cho người ta kinh hỉ. Hắn còn chưa tìm thấy linh thạch, thì rõ ràng lại có ‘Tinh Minh Thạch’. Thật đúng là may mắn, may mắn rất lớn.
Thứ này không có tác dụng gì với người khác, nhưng lại có tác dụng cực kỳ trọng yếu với Lâm Vân. Có thể nói sự quan trọng của nó gần với linh thạch. Mà tìm kiếm ‘Tinh Minh Thạch’ khó khăn hơn linh thạch nhiều lắm. Linh thạch còn có thể cảm ứng được, nhưng ‘Tinh Minh Thạch’ thì cho dù nó ở dưới chân của ngươi, ngươi cũng không thể biết nó ở đấy.
Thậm chí, hắn còn suy nghĩ, không biết ‘Tinh Minh Thạch’ là từ hành tinh nào rơi xuống. Nếu như từ nay về sau mình có khả năng ngao du ngoài tinh không, có thể đến hành tinh đó kiếm ‘Tinh Minh Thạch’ rồi mang về đại lục Thiên Hồng bán đi kiếm tiền. Lúc đó có lẽ hắn sẽ là người giàu có nhất đại lục Thiên Hồng.
Lâm Vân thu hồi suy nghĩ, nhìn vào bản đồ khu vực gần núi tuyết Misimi. Bản đồ này hẳn là bản đồ phía nam Peru. Đã tìm được thứ ở đây thì không nên trì hoãn thời gian nữa, phải tới núi tuyết Misimi sớm.
Một ngày sau, hai người rốt cuộc đã đi ra rừng rậm. Một dãy núi dài liên miên xuất hiện trước tầm mắt. Dưới chân là một dòng sông lượn lờ chảy. Cảnh vật rất đẹp lại bí ẩn.
Lâm Vân biết mình đã tới dãy núi Andes, mà dòng sông này đương nhiên là sông Amazon. Nhưng Lâm Vân lại không biết, dòng sông trước mặt này không thể xem như là sông Amazon, mà là sông Maranon.
Sông Maranon và sông Ucayali chạy qua dãy núi Andes rồi tụ hợp ở gần thành phố Nauta thuộc Peru. Cho nên dòng sông chảy từ Iquitos của Peru tới Manaus của Brazil gọi là sông Solimoes. Từ cửa sông Rio Negro tới Đại Tây Dương mới là sông Amazon.
Dù biết Lâm Vân cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã tới được nơi hắn cần tìm. Theo như tài liệu mà giáo sư Trâu Tiền lưu lại, nơi mà Lâm Vân cần tìm là núi tuyết Misimi cao sáu ngàn mét so với mặt nước biển thuộc dãy núi Andes này. Từ nơi này nhìn lại, thì đã thấy một màn tuyết trắng từ phía xa xa.
- Anh rể, nơi này chính là nơi anh muốn tìm phải không?
Hàn Vũ Đình nhìn dãy núi chập chùng phía xa xa, còn nhìn thấy một mảnh màu trắng, không chỉ nói là đi tới đó, nhìn thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi. Nàng thấy Lâm Vân vừa tới nơi này, đã nhìn chằm chằm vào dãy núi tuyết ở xa, nên mới hỏi như vậy.
- Ừ, em có cần nghỉ ngơi một lúc không? Nếu không, anh muốn đi luôn.
Lâm Vân nhìn khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi của Hàn Vũ Đình, liền dò hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...