Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!

“Bịch!” Đông Lai vừa ra khỏi cửa lập tức chạm phải ánh mắt giận dữ khiếp người của hắn, đầu ong một tiếng, hồn bay sạch, chỉ biết vâng theo bản năng quỳ xuống, run giọng liều mạng dập đầu, “Xin công tử tha mạng! Xin công tử tha mạng!”

Trong nháy mắt ấy, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện từng nghe hạ nhân vụng trộm bàn luận khi mới vào Y Cốc. Trước Nguyên Bảo, có một người khác hầu hạ công tử, bởi vì nhất thời sơ sẩy mà làm sai chuyện chọc giận công tử, bị đánh cho thừa sống thiếu chết, một người khác có quan hệ tốt với hắn vụng trộm xin chút thuốc từ dược phòng đưa qua, sau đó bị phát hiện cũng bị phạt theo, cuối cùng hai người kia không chống nổi qua ba ngày đã chết.

Nhưng đến tột cùng là chuyện gì chọc giận công tử lại không ai nói rõ được, chỉ biết lúc ấy công tử rất giận, tất cả những ai biết tình hình cụ thể đều bị xử tử sạch, toàn bộ Y Cốc suốt một tháng không ai dám mở miệng thở to nói chuyện lớn tiếng, sau khi hạ nhân kia chết thì Nguyên Bảo được phân đến, Nguyên Bảo nhũn chân nửa năm mới bình thường trở lại.

Thời điểm ấy hắn còn nhỏ, nghe vậy chỉ coi như nghe cố sự, nay đột nhiên đối mặt với ánh mắt lãnh lệ khiến người ta sợ hãi này, rốt cục ý thức được, e rằng mình cũng sắp không sống nổi. Nghĩ đến đây Đông Lai không nhịn được bắt đầu rét run, đầu dập xuống đất không dám động mảy may.

Đường Đường há hốc, mở miệng nửa ngày mà vẫn chưa hiểu rõ biến cố đột nhiên đến này.

Lưu Vân không nói tiếng nào đi qua, giày đạp trên lá rụng vang lên tiếng sột soạt, trong viện lặng yên đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp run rẩy của Đông Lai.

“Biết sai ở đâu không?” Thanh âm lạnh băng như lưỡi dao khiến Đông Lai càng thêm run rẩy, nháy mắt cuối thu đã chuyển thành trời đông giá rét lạnh cắt da cắt thịt.

“Không nên trêu đùa tứ công tử, không nên dĩ hạ phạm thượng, không nên mục vô tôn ti… Ta… Ta sai rồi! Sau này nhất định sẽ sửa! Xin công tử tha mạng!” Đông Lai sợ đến lưỡi cũng bắt đầu run lên.

“Ngươi mượn gan ai!” Lưu Vân đặt tay lên đỉnh đầu Đông Lai, giật đầu hắn lên đối diện với mình.

Khuôn mặt Đông Lai trắng bệch, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, run môi nói: “Ta sai rồi, ta không dám nữa…”

Đường Đường thấy ngón tay đặt trên đỉnh đầu Đông Lai của sư phụ bắt đầu dùng sức, hoảng hốt bước nhanh đến giữ chặt cánh tay hắn kêu: “Ta cho mượn, ta cho mượn! Sư phụ muốn phạt thì phạt ta đi! Đông Lai chỉ đùa với ta thôi!”

Lưu Vân quay đầu nhìn hắn, vẻ tàn nhẫn trên mặt đã thu lại bảy tám phần.

Đường Đường thấy sắc mặt hắn dịu đi, nuốt nuốt nước miếng lấy dũng khí nói: “Đông Lai vốn rất nghe lời, vừa rồi chỉ là đùa chơi thôi, ta cũng không có việc gì.”

“Loại hạ nhân không có quy củ này còn cần làm gì?” Lưu Vân như không nghe thấy lời giải thích của hắn, lại quay sang cúi đầu nhìn chằm chằm Đông Lai, sắc mặt tuy vẫn giận tái, nhưng không còn dáng vẻ muốn ăn thịt người như vừa rồi nữa.

“Sư phụ tha cho hắn đi, hắn còn nhỏ mà, chơi đùa không ảnh hưởng đến toàn cục. Hắn mà không như vậy, ta sẽ thấy không vui ấy chứ, cả ngày đầu gỗ không thú vị chút nào…” Đường Đường thấy sắc mặt hắn tốt lên, lá gan cũng to thêm mấy phần.

Lưu Vân nhìn nhìn Đường Đường, rút tay về, lạnh giọng nói với Đông Lai: “Mạng ngươi là do tứ công tử xin về giúp ngươi, thời khắc nhớ kỹ cho ta! Về sau tận tâm một chút!”

“Hắn rất tận tâm.” Đường Đường vội vàng nói.

“Ngươi nói thì có ích gì?!” Lưu Vân bình tĩnh nhìn hắn.

Đường Đường sửng sốt, ngoan ngoãn ngậm miệng cúi đầu.


Đông Lai vừa rồi bị dọa khiếp vía, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nín nước mắt dập đầu: “Đa tạ công tử không giết, đa tạ tứ công tử tứ mệnh, Đông Lai nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ tứ công tử! Tuyệt đối không dám có bất cứ sai phạm nào!”

Đường Đường nhìn hắn quỳ gối dập đầu sắp rách da, trong lòng rất khó chịu. Nhưng hắn cũng không muốn truyền bá tư tưởng “mỗi người bình đẳng” gì cho bất cứ ai nơi này, nói cũng không ai chấp nhận, huống chi, dù là xã hội pháp quyền hiện đại, cũng là cá lớn nuốt cá bé, chân chính bình đẳng lại có bao nhiêu đâu?

Hắn thấy sắc mặt sư phụ dịu đi, vội vàng đưa tay đỡ Đông Lai đứng dậy. Đông Lai nơm nớp lo sợ nhìn Lưu Vân, thấy hắn không có ý kiến gì, mới thật cẩn thận đứng lên.

“Bắt đầu từ ngày mai, đến phòng bếp chẻ củi một tháng!” Lưu Vân thản nhiên mở miệng.

Đường Đường há miệng thở dốc, lại cảm thấy chuyện này không thể bàn lại được, vội thức thời ngậm miệng.

Khóe mắt Lưu Vân liếc thấy động tác của hắn, quay đầu: “Thế nào? Còn muốn xin cho?”

“Không phải!” Đường Đường vội vàng lắc đầu, nghĩ một lúc lại thử nói, “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, một tháng sau Đông Lai còn có thể trở về chỗ ta hay không…”

“Ngươi nói xem?” Nếu không vì suy xét đến việc cho hắn trở về hầu hạ tiếp, đã sớm ra lệnh cho hắn đi cọ nhà xí.

Đường Đường nghĩ vừa rồi nói Đông Lai về sau tận tâm một chút, chắc là vẫn có thể về, thế mới thoáng yên lòng, qua loa gật gật đầu, không dám mở miệng nữa.

“Ngươi lui xuống trước đi, ngày mai nhớ đến phòng bếp lĩnh phạt.” Lưu Vân phân phó với Đông Lai.

“Vâng.” Đông Lai quy củ cúi đầu đáp, vừa định rời đi, lại lấy can đảm thấp giọng hỏi, “Không biết tứ công tử trong một tháng này có người khác đến chăm sóc không ạ? Tứ công tử ban đêm ngủ đá chăn, không có ai hầu hạ sẽ dễ bị cảm lạnh.”

Lưu Vân điều chỉnh lại sắc mặt: “Coi như ngươi tận tâm, những thứ này ta sẽ sắp xếp. Ngươi cứ đi đi.”

“Vâng.” Đông Lai nghe vậy mới yên tâm rời đi.

Đường Đường nhìn bóng dáng vừa đi vừa lau nước mắt của Đông Lai, nảy lên một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, gió vừa thổi qua, sau lưng lạnh lẽo, không nhịn được run lên một cái.

Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn, cất bước đi vào trong phòng.

Thế này là… Thôi chết!!!

Đường Đường trừng to mắt nhìn theo hướng hắn nhấc chân, đột nhiên bộc phát sức mạnh, chạy như gió vượt qua Lưu Vân, hai ba bước lẻn vào trong phòng, lợi dụng thân thể ngăn cản tầm nhìn vung ống tay áo hất tờ giấy tràn đầy chữ viết trên bàn rơi xuống đất bên dưới gầm bàn.

Lưu Vân đầu tiên là kinh ngạc nhìn hai chân thoăn thoắt của hắn, thấy hắn khôi phục nhanh như vậy, tâm tình cũng tốt lên đôi chút, sau đó lại nghe thấy một tiếng vang cực kỳ mỏng manh. Hắn tự tin thích lực của mình không tệ, đương nhiên lập tức phán đoán ra là âm thanh một tờ giấy lướt trên mặt đất.

Đường Đường nhanh chóng chạy đến cái ghế sau bàn, nhân cơ hội đá đá tờ giấy vào trong khe hở bên dưới, mặt đầy sáng lạn quay lại kéo ghế ra chặn ở giữa: “Sư phụ ngồi đi!”


Lưu Vân nhướn mày nhìn cái ghế đột ngột bày ra giữa phòng kia, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy ngồi vị trí đó hơi ngốc, không phải đối mặt với cửa thì là đưa lưng về phía cửa, mà cho dù là ngồi nghiêng với cửa, bốn phía trống trơn không có chỗ dựa, ngồi ở chỗ đó thật sự là muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

Đường Đường vừa chuyển ghế xong cũng nhận ra ngay, vị trí ngu ngốc này thật đúng là mệt cho hắn nghĩ ra, lại vội vàng đi xê dịch sang bên cạnh, cười tươi nhìn sư phụ.

Lưu Vân có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Dáng vẻ vội vội vàng vàng này không thể rõ ràng hơn, còn cố ý chắn trước bàn che khuất tầm mắt hắn, khuôn mặt cười dù có tươi hơn nữa, kẻ ngốc cũng nhận ra được căng thẳng ẩn sau lớp da mặt hắn.

“Ngươi mới khỏe lại, ngươi ngồi đi.” Lưu Vân kéo tay hắn ấn hắn xuống ghế không chút do dự, còn mình thì thay đổi vị trí, đứng đưa lưng về phía bàn.

Đường Đường âm thầm thở phào một hơi, ngồi ngoan ngoãn y như học sinh phạm lỗi đối mặt với giáo viên chủ nhiệm.

“Ngươi sợ ta.” Lưu Vân nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, không phải nghi vấn, mà là trần thuật.

Đường Đường bị hắn nói vậy trong lòng càng thêm căng thẳng, liều mạng lắc đầu.

Lưu Vân khẽ thở dài, bước đến vuốt ve tóc hắn: “Vừa rồi làm ngươi sợ?”

“Không có!” Mặc dù có chút trái lương tâm, Đường Đường vẫn phi thường kiên quyết lắc đầu, ngữ khí cực kỳ kiên định.

Lưu Vân kéo ống tay áo hắn, nhìn những đốm đen lớn nhỏ lấm tấm trên đó nhíu mày: “Ngươi dùng tay áo mài mực viết chữ? Thế trái lại là giảm được tiền mua bút.”

Trong lòng Đường Đường giật thót, rốt cục sư phụ đến đây từ khi nào?

“Nghỉ ngơi sớm đi, ta sai Nguyên Bảo đến đây hầu hạ ngươi.” Lưu Vân thấy hắn căng thẳng, không hỏi thêm gì nữa, nói xong lập tức xoay người đi ra cửa.

“A?” Đường Đường sửng sốt, đuổi theo bắt lấy tay áo hắn, “Sao lại sai Nguyên Bảo đến đây? Không có những người khác ạ?”

“Tạm thời không có.” Lưu Vân lướt nhìn tay áo bị kéo, ánh mắt hơi rung động, xoay mặt qua chỗ khác nói, “Quy củ trong Y Cốc, tiểu tư bên người đều không thể tập võ.”

“À…” Còn có quy củ này nữa à? Thế có nghĩa là gì? Có nghĩa là gì a?…

Quá lợi hại… đi mất! Chân nhân bất lộ tướng a!

Đường Đường nhất thời cảm thấy môn phái nhà mình thật uy vũ, góc nào cũng là 007 dưới thân phận người qua đường Giáp, vì thế mắt tóe sao hưng phấn nói: “Chẳng lẽ trong Y Cốc ngoài Nguyên Bảo, Đông Lai, Thanh Trúc, Đậu Tử, Mộc Nhĩ, toàn bộ những người khác đều biết võ công? Nhóm lửa cũng biết? Cho ngựa ăn cũng biết?”

“Ân, đều do mấy sư huynh của ngươi cầm tay dạy, đại đa số đều không kém hơn ngươi.” Lưu Vân hiếm khi kiên nhẫn nói như vậy, “Nếu không phải Đông Lai trụ cột quá kém, cũng sớm đã học võ. Nhưng may mà hắn không học, không thì còn phải ra ngoài tìm người hầu riêng cho ngươi.”


“Nga——!” Đường Đường bừng tỉnh đại ngộ, chả trách không ai dám công khai đến gây phiền toái, thì ra xung quanh đây tất cả đều là cao thủ! Cái gì mà không kém hơn mình, mình mới học bao lâu, sư phụ đúng là nể mặt mình mà.

Lưu Vân thấy hắn mặt đầy vẻ đăm chiêu thả lỏng tay ra, mím môi nhìn tay áo đột nhiên mất đi lực kéo, nhấc chân bước ra cửa.

“Ấy… Sư phụ khoan đã!” Đường Đường lại chạy theo ra ngoài giữ chặt lấy hắn, xua tay nói, “Không cần gọi Nguyên Bảo đến đâu, ta không cần hầu hạ.”

“Đông Lai nói ngươi ban đêm đá chăn.” Lưu Vân mặt không chút thay đổi trần thuật, trong đầu bắt đầu nhớ lại một tháng xuất môn có từng thấy hắn đá chăn hay không.

“Hơ…” Đường Đường vuốt mặt, bình tĩnh nói, “Hiếm có một lần, hiếm có một lần.”

“Được rồi, nghe ta. Ngươi vào trước đi, một lát nữa Nguyên Bảo sẽ đến.”

“Nhưng mà, Nguyên Bảo đến đây thế sư phụ thì sao?” Tuy rằng thoạt nhìn năng lực tự gánh vác của sư phụ có vẻ mạnh, hình như đúng là không hề có vẻ như cần người khác chăm lo, nhưng mà, người có thân phận chẳng phải luôn cần có hạ nhân bưng trà rót nước gì gì đó sao… Mình là quân tử, quân tử không tranh tình yêu với người khác ~~~

Phi… Nguyên Bảo không phải tình yêu của sư phụ!

Lưu Vân thấy sắc mặt hắn đổi đi đổi lại, không biết trong đầu hắn đã thoát xác thành thế nào, dừng một lát rồi nhìn hắn, nói: “Ta cũng theo Nguyên Bảo qua đây.”

Cái… Cái gì?!

Đường Đường trừng to mắt không thể tin nhìn hắn, hận không thể ngoáy ngoáy lỗ tai kiểm tra xem có phải mình nghe nhầm hay không.

Đây là phản ứng gì? Lưu Vân nhíu nhíu mày, xoay người bước đi: “Thế thì thôi vậy.”

“Sư phụ!” Đường Đường bừng tỉnh, lần thứ ba đuổi theo giữ chặt người lại, cười đến không thấy mắt đâu, nhe răng nói: “Sư phụ và Nguyên Bảo cùng đến đi!” Đùa! Cơ hội ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp này sao có thể bỏ qua!

“Được.” Lưu Vân nhìn hắn một cái, rời đi.

Đường Đường chạy đến chỗ Đông Lai chuẩn bị an ủi hắn một phen, không ngờ Đông Lai tuy rằng bị dọa không ít, lại không có bất kỳ oán hận nào, còn nói rằng số mình tốt.

Số tốt muội ngươi! Thôi, không giảng đạo lý với cổ nhân não thiếu dây này nữa! Đường Đường vỗ vỗ mặt mình bắt mình thả lỏng, trở về phòng mình.

Vừa đi qua cửa lại nghĩ đến sư phụ sắp đến ngay lập tức, trong lòng nhất thời nổi bong bóng, mông như có gai, sống chết không ngồi yên được, xoay người chạy ra sân đi lòng vòng hứng gió lạnh thổi vù vù, xoa xoa trán cười ngây ngô.

Đợi lúc Nguyên Bảo và Lưu Vân đến, mọi người lần lượt rửa mặt xong, Lưu Vân lên phòng vẫn chưa có người ở trên tầng, Đường Đường lúc này mới muộn màng ý thức được, mình vừa rồi mắc hoa si!

Sao mình lại tưởng rằng… Sao lại… Ân, đầu óc mình quả nhiên là bị chập…

Đường Đường nằm trên giường buồn bực đến lăn lộn, lăn xong lại bóp miệng mình trừng mắt: “Dựa vào đâu?! Dựa vào đâu Nguyên Bảo có thể chen chúc một giường với Đông Lai, mà sư phụ lại không thể chen chung một giường với mình?! Nguyên Bảo ngươi thật quá đáng! Đáng ghét!”

Nguyên Bảo đang ngủ mơ mơ màng màng bên cách vách đột nhiên hắt xì một cái rõ to, chả hiểu ra sao lấy tay áo lau mũi miệng. Đông Lai cũng đang ngủ mơ mơ màng màng kéo chăn qua một chút, lẩm bẩm nói: “Bị cảm a… Đắp kỹ chút…” Nói xong chép chép miệng lại ngủ như lợn chết.


Đường Đường vật vã mệt, không chống lại được cơn buồn ngủ mang theo tâm tư chìm vào giấc ngủ, kết quả ngủ không yên ổn tý nào, cả người xoay ngang, chăn cũng rơi một nửa xuống đất.

Lúc Lưu Vân từ cầu thang bằng trúc đi xuống nhìn thấy tướng ngủ vô cùng thê thảm này của hắn, không khỏi tán thành giá trị của Đông Lai, quyết định giảm hình phạt xuống nửa tháng.

Bước đến xê dịch đầu Đường Đường về lại gối đầu, kéo chăn đắp kín, nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo chiếc cằm thon gầy của hắn, nhéo xong mới sửng sốt, nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, đến khi lấy lại được tinh thần nhất thời có chút không được tự nhiên, biết rõ Đường Đường còn đương ngủ, vẫn cứng ngắc chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Vừa quay đầu, Lưu Vân lập tức nhìn thấy một góc giấy trắng lộ ra phía dưới bàn, nhất thời không biết nói gì liếc mắt nhìn Đường Đường một cái. Còn tưởng rằng hắn phải hoảng hốt giấu kỹ như thế nào chứ, chớp mắt đã quên.

Hắn bước qua nhặt tờ giấy dưới mặt đất lên, thấy trên giấy kín chữ, nâng tay thắp sáng ngọn nến. Biết Đường Đường một khi đã ngủ thì say như chết, thế nên ngay cả huyệt ngủ cũng lười điểm, trực tiếp ngồi xuống trước bàn đọc.

Rất hiển nhiên, đây là một bức thư.

Thấy mở đầu là hai chữ “lão mẹ”, trong đầu Lưu Vân lập tức liên hệ đến chuyện lần trước, và cả thái độ che che giấu giấu của Đường Đường, không vui nhíu mày.

Thì ra là hai chữ viết như vậy, nhưng mà…

Hình như nữ tử trong thanh lâu gọi tú bà là mẹ?

Lưu Vân còn chưa kịp triển khai liên tưởng gì, mới nghĩ đến đây thôi đã không nhịn được đen mặt.

Tiếp đó đều là nói sống ở đây rất tốt, sư phụ rất tốt với ta, sư huynh rất tốt với ta, bên cạnh cũng có tiểu huynh đệ rất tốt với ta, ăn ngon mặc đẹp ngủ kỹ… Chi tiết nhiều vô số, ngay cả món ăn ngon nhất cũng bày đầy ra, tóm lại cái gì cũng tốt, lão mẹ không cần lo lắng.

Lưu Vân nhìn hai chữ “sư phụ” chen chúc giữa một đống xưng hô và thức ăn, tâm tình càng tệ, hung hăng nhìn lướt qua Đường Đường đang nằm trên giường không hề hay biết.

Nội dung tiếp theo lại càng đọc càng rối loạn…

“Lão mẹ, ta mới tìm ra một công việc khác cho ngươi! Chúng ta hợp tác làm ảo thuật, ta sẽ nhét đủ thứ đồ vào trong áo rồi lên sân khấu với ngươi, sau đó ngươi thoải mái duỗi tay ra, ta liền ném thứ đó ra ngoài, gì mà bồ câu a, hoa tươi a, thỏ a, muốn biến cái gì thì biến cái đó, biến ra người sống cũng được luôn. Đương nhiên, đồ đạc bên ấy ta không chạm vào được, ta phải mang đạo cụ từ bên này sang. Ôi chao càng nói càng cảm thấy mình giống áo khoác tàng hình của Harry Potter. Quá trâu bò! Quá phong cách! Thế nào? Động lòng chưa? Mau mau đóng cửa cái công ty nát kia của ngươi đi, chỉ làm ngươi già đi. Làm nhà ảo thuật tốt hơn bao nhiêu! Bảo vệ nhan sắc! Nhân lúc ngươi hiện tại còn trẻ đẹp, lên sân khấu chắc chắn sẽ có người xem…”

Lưu Vân đen mặt không xem được nữa, chống khuỷu tay lên bàn, một tay day day mi tâm, đặt lại giấy ngay ngắn trên bàn dùng nghiên mực đè lên, cuối cùng nhìn lại dãy thư pháp vô cùng thê thảm kia một lần, phất ống tay áo tâm tình không vui đi lên lầu.

Hôm sau, Đường Đường ngủ thẳng đến khi mặt trời sém mông mới dậy, lười biếng duỗi eo, vui mừng nhận ra toàn thân đều thoải mái vô cùng, xem ra đã khôi phục hoàn toàn. Kích động nhảy xuống giường, giày cũng chưa đi, xoa eo phấn chấn gào to một tiếng: “Đông Lai——!” Khiến cho bầy chim sẻ líu ríu ngoài cửa sổ sợ đến mức lập tức giải tán.

Kết quả thật lâu mà mãi vẫn chưa có tiếng đáp lại nào.

Đường Đường hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ đến chuyện tối hôm qua, vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh hẳn, sau đó đạp cầu thang “cót két cót két” chạy lên tầng hai.

Giường trên tầng hai sạch sẽ, không dính lấy một hạt bụi nhỏ, chăn gấp ngay ngắn chỉnh tề, trong phòng trống rỗng không thấy ma nào. Tâm tình giảm đi không ít, Đường Đường ủ rũ bạch bạch bạch chạy xuống lầu, chạy đến phòng Đông Lai, Đông Lai chắc chắn không ở đấy, nhưng mà, Nguyên Bảo cũng không thấy đâu!

Tình huống này là sao a?!

Đường Đường vuốt cái bụng trống không, đáng thương trở về phòng mình, vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy nghiên mực trên bàn… Dưới nghiên mực… Nhất thời, một tiếng sấm sét giữa trời quang đánh cho hắn nổ tan tác, hồn phi phách tán!

Chân mềm nhũn, cả người toát mồ hôi lạnh dựa vào khung cửa, hắn hít sâu mấy hơi, cuống quít quay đầu chạy như điên đến tiểu viện của sư phụ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui